Mấy ngày nay nàng nửa tỉnh nửa mê, thần trí không rõ nhưng vẫn ẩn ẩn cảm nhận được mình được một nam nhân mang lên xe. Hắn giúp nàng băng bó, đút thuốc, còn giúp nàng thay quần áo. Nhưng điều này không có nghĩa hắn là người tốt. Chuyện nuôi heo cho béo rồi bán vẫn diễn ra hàng ngày kia kìa.
Chẳng qua nếu nàng không nhìn nhầm thì bài trí trong cái xe lừa này tuy đơn giản nhưng mọi chi tiết đều xa xỉ đắt tiền. Nàng phải ngước mắt nhìn vài lần mới chắc chắn là mình không hoa mắt. Tủ làm bằng gỗ đàn, hòm làm bằng gỗ long não chạm khắc bằng tơ vàng, chén nước bằng sứ trắng trong sáng. Đó là chưa kể tới cây đao mỏng như cánh ve kia, đó là thứ phải mất ba tới năm năm mới làm xong được. Mà trong ngăn kéo kia không chỉ có một cây đao mà là cả bộ 12 cây được sắp xếp chỉnh tề.
Ngay cả cái hộp gỗ để đựng hồ đào cũng đều do thợ thủ công lành nghề làm ra, mặc dù không có điêu khắc gì nhưng một khi nắp lại người khác sẽ hoàn toàn không nhìn thấy chỗ nối. Nếu nhìn thoáng qua người ta sẽ nghĩ đó là một khối gỗ hoàn chỉnh.
Quần áo trên người hắn, giày trên chân nhìn qua thì mộc mạc nhưng cũng không phải thứ tầm thường. Nam nhân này nói mình là lang trung giang hồ, nhưng nàng chưa từng gặp kẻ nào trong giang hồ có thể dùng đồ tốt thế này. Thuốc và đan dược hắn để ở trên xe cũng là loại tốt nhất, người thường có lẽ không phân biệt được nhưng nàng lại có thể nhìn ra. Mùi thuốc lan trong xe nàng chỉ cần ngửi đã biết chúng không phải hàng tầm thường.
Đao nàng vừa dùng là y đao, đừng nói là lang trung giang hồ, ngay cả thầy thuốc ở kinh thành cũng chưa chắc có vài người có được bộ đao như thế.
Bên ngoài cánh hoa theo gió bay lên, giống như sợi bông, lại như tuyết tung bay. Nàng ngước mắt thấy người nọ không biết là có tâm tư gì mà trước khi xuống xe con cố ý nhấc mành lên để nàng có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài. Nàng nhìn thấy con lừa phía trước và dây cương hắn gác trên xe.
Không chút suy nghĩ, nàng nâng tay cầm lấy dây cương, định điều khiển xe lừa chạy đi nhưng tay nàng run lên. Nàng không để ý tới mà chỉ tiếp tục cúi người khiến cả người mất thăng bằng, chật vật ngã úp sấp xuống trên sàn xe. Mặt nàng đập mạnh lên sàn xe, một cánh tay trắng xanh vươn ra đập mạnh lên sàn xe.
Đáng chết! Nàng đã quên mất tay phải của mình đã đứt. Hơn nữa, hiển nhiên là nàng suy yếu hơn mình nghĩ.
Bởi vì đau, mồ hôi lạnh theo lỗ chân lông chảy ra, nàng ghé vào trên sàn xe cố sức để thở. Vết thương trên ngực và bụng bị áp lên sàn xe và cả cánh tay bị đứt đau đến nỗi tim nàng run lên, môi cũng run lên. Nàng chỉ có thể cố xoay người nằm nghiêng, cả người cuộn trên sàn xe một lúc lâu không nhúc nhích.
Thật vất vả mới chờ được cơn đau đớn qua đi, nàng hé mắt nhìn cánh tay bị cắn đứt của mình. Lúc này nàng mới phát hiện hắn không chỉ băng bó vết thương cho nàng mà còn thay quần áo cho nàng. Quần áo nàng đang mặc không phải của nàng mà là một bộ nam trang, tám phần là của hắn.
Sự kiện cuối cùng nàng nhớ được là đám yêu quái kia đuổi theo nàng đến bên bờ sông. Nàng cố ý nhảy vào trong nước, máu lan ra nhuộm đỏ khúc sông khiến bọn chúng bị mờ mắt, không phân biệt được cái gì với cái gì. Thừa dịp một con yêu quái bị nhận nhầm là mình, nàng lặn sâu xuống dưới đáy nước thế mới coi như tránh được một kiếp.
Lần này nàng bị thương quá nặng nên hồi phục cũng lâu hơn. Nàng thấy chỗ tay đứt đang rỉ máu vì va chạm vừa rồi. Ngoài ra nàng cũng có thể cảm giác được đau đớn truyền đến từ ngực bụng và cảm giác ấm ấm. Dù không nhìn thấy nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được nguồn nhiệt kia đang lan ra.
Nàng biết, vết thương ở bụng tám phần cũng bị cú ngã vừa rồi của nàng làm vỡ ra rồi. Sợ mùi máu sẽ truyền ra ngoài, nàng cắn răng vương bàn tay run rẩy, nhanh chóng túm lấy cái chăn bên cạnh trùm lên người mình. Trong một cái chớp mắt nàng không dám động, chỉ nín thở chờ đám yêu quái có thính giác siêu nhạy tìm tới.
Nhưng thời gian cứ thế trôi qua, gió thổi từng cơn nhưng bên ngoài xe vẫn là một mảnh tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân của nam nhân kia. Ngước mắt lên, nàng nhìn bóng đêm bên ngoài xe và cả nam nhân đang đi lại giữa đám cây cỏ ven đường. Nàng hiểu rằng bản thân không thể tự rời khỏi đây, cho dù có con lừa và cái xe này thì cũng thế. Không chỉ tay nàng bị đứt, xương sườn cũng gãy vài cái, nàng biết chân mình có vấn đề, chỉ sợ ngay cả đứng cũng không vững.
Nàng cần người này. Ít nhất mấy ngày nay nàng vẫn cần hắn. Hắn đang chăm sóc nàng, mặc kệ vì lý do gì thì hắn vẫn sẽ cho nàng ăn, cho nàng uống thuốc.
Hiện tại, như vậy là đủ rồi. Dù sao nàng cũng chỉ cần mấy ngày để khôi phục. Nếu gặp phải yêu quái thì tên này cũng có thể được dùng làm lá chắn, để nàng có thêm một chút thời gian. Có đôi khi chỉ cần một nháy mắt là đủ để nàng giữ mạng mình.
Sau khi quyết định nàng cũng không tốn nhiều khí lực mà chỉ nhắm mắt cố gắng duy trì hô hấp. Nam nhân kia đi tới, lại lướt qua. Chỉ chốc lát sau hắn trở lại bên cạnh xe, xốc ghế ngồi lên lấy ra một cái bếp nhỏ, nhóm lửa và bắt đầu nướng cá.
Mùi cá nướng khiến nàng hơi hơi sửng sốt, bất giác trợn mắt. Rõ ràng nàng không thấy hắn có đồ đi câu vậy hắn câu cá bằng cách nào, đã thế còn nhét được vào ống trúc để nướng. Nhìn kỹ một chút nàng mới phát hiện không biết hắn tìm được ở đâu đó một cây trúc xanh, dùng đao bửa ra làm một cái cần câu đơn giản. Hắn thậm chí còn chặt một ống trúc to để nấu canh cá.
Mùi thức ăn khiến bụng nàng đói kêu vang, bây giờ ngoài đau đớn nàng còn phải chịu cả đói khát.
Hắn lấy gừng dại cắt miếng ném vào trong canh cá khiến mùi hương càng thơm hơn. Nhưng hắn không hề hỏi nàng có muốn ăn hay không mà tự mình nướng cá, sau đó ngồi bên đống lửa ấm áp ăn cá. Mắt thấy hắn dốc ngược cái ống trúc để uống hết canh cá, một nỗi tức giận không tên dâng lên, nàng nhếch môi, nhắm mắt lại.
Nhưng vừa nhắm mắt lại thì mùi hương càng nhiễu người. Tiếng kêu do đói bụng lại vang lên, mà mùi thơm kia thì càng ngày càng gần, càng ngày càng đậm, giống như gần ngay trước mắt, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được cả khói nóng bốc lên ──
Phát hiện ra có gì đó không đúng, nàng mở mắt ra thì thấy tên kia không biết từ khi nào đã đi tới trước mặt nàng, đứng trước xe ngựa một tay bưng ống trúc đựng canh cá, một tay cầm đũa gắp cá ăn đến mùi ngon, mắt thì nhìn nàng.
Nàng cả kinh, thiếu chút nữa đã lùi về sau, miệng quát: “Ngươi muốn làm cái gì?!”
“Ngươi ngã xuống sàn,” hắn không thèm chớp mắt nói: “Ta tới nhìn xem ngươi còn sống không.”
Nàng há hốc mồm, giận dữ nhìn hắn, muốn nhổm dậy nhưng không có tí sức nào.
“Nếu còn thở được, còn sức để nói thì hẳn là không sao.” Hắn vừa ăn vừa nói, miệng há ra lộ cả thức ăn bên trong. Càng chán nản hơn là lúc này bụng nàng lại đói reo vang không ngừng.
Hắn nghe thấy được, nàng biết hắn nghe thấy được, nhưng nàng còn không kịp cảm thấy xấu hổ quẫn bách thì cái tên đáng giận kia lại nhìn nàng một cái sau đó nhìn ống trúc đựng canh trên tay mình, sau đó ở trước mặt nàng hắn ngửa đầu uống hết canh cá trong ống trúc. Nàng biết hắn đã uống hết, vì cái ống trúc kia bị dốc ngược lên trời, chẳng còn một giọt.
Trong phút chốc cơn tức giận bốc lên đầu. Nàng biết hắn cố ý, lúc buông ống trúc hắn còn liếm liếm môi, làm bộ còn thòm thèm sau đó cứ vậy xoay người đi ──
Không hiểu sao nàng càng thấy ảo não, mà đúng lúc này nam nhân kia lại dừng bước, quay đầu cười hỏi, “Đúng rồi, cô nương, nếu ngươi đói bụng thì chỗ ta còn có một ống trúc canh cá nữa, có muốn ta giúp ngươi mang đến không?”
“Không cần!”
Trong nháy mắt thốt ra câu đó nàng đã hối hận. Dỗi làm gì chứ? Nàng hẳn nên nắm lấy cơ hội này ăn cái gì đó để nhanh chóng hồi phục. Có thế nàng mới có thể tự bảo vệ mình. Có điều tên này quả thực khiến người ta bực tức, khiến nàng căn bản không kịp suy nghĩ kỹ.
Hắn nhìn nàng, cười cười giống như sớm đoán được nàng sẽ nói như thế. Hắn nhún vai xoay người lắc lư đi tới bên đống lửa.
Nàng càng thêm thẹn quá thành giận, dứt khoát nhắm mắt vào. Đúng là hổ lạc xuống đồng bằng bị chó khinh. Nếu không phải bị trọng thương thì làm gì có chuyện một con người bình thường như hắn có thể đùa bỡn nàng chứ? Chờ nàng hồi phục thì tên chó má này sẽ chết trong tay nàng!
Cái gì mà lương y như từ mẫu! Chó má! Cứt chó! Cút hết đi. . . . . .
Đáng giận. . . . . . Đáng giận. . . . . . Nhưng. . . . . . Bóng tối bỗng ập tới. Bởi vì quá yếu, lại mất máu quá nhiều nên nàng không còn sức lực để nghĩ nhiều, chỉ có thể rơi vào bóng tối.
Nhưng dù vậy nàng vẫn cố gắng duy trì một tia cảnh giác, không dám để bản thân hoàn toàn ngất đi. Mùi thức ăn vẫn quanh quẩn khiến nàng thèm thuồng nhưng nàng cũng có thể nghe thấy tiếng gió, nghe tiếng con lừa đang phì phì phun khí, còn có tiếng nước róc rách và tiếng củi lửa tanh tách.
Cả người nàng chậm rãi thả lỏng. Không biết qua bao lâu nàng cứ mê man như thế, nhưng khi hắn bước lên xe ngựa thì nàng lập tức nhận ra ngay. Nàng có ý đồ tỉnh táo lại nhưng không làm được.
Nàng không tin tên này, nhưng lại mệt tới độ không thể khống chế bản thân mình. Mí mắt của nàng cứ thế sụp xuống như nặng ngàn cân, nàng thậm chí còn không thể di chuyển ngón tay của mình.
Hắn lên xe, ngồi xuống cạnh nàng không biết đang làm gì đó. Bỗng dưng hắn tự tay cởi vạt áo của nàng, vuốt ve thân thể nàng, rồi cởi hẳn áo nàng ra. Tim nàng đập nhanh đến không khống chế được, không phải vì thẹn thùng mà vì sợ hãi.
Nàng chưa từng nghĩ mình sẽ sợ hãi một con người bình thường, nhưng hôm nay nàng lại trói gà không chặt, chỉ có thể để mặc hắn xâm lược. Trong lòng nàng có cảm xúc dâng lên, không thể khống chế cảm giác nhục nhã trong lòng.
Chỉ là một tên nam nhân, nàng sợ cái gì? Sợ cái gì? Có chuyện gì là nàng chưa từng trải qua?! Chờ nàng tỉnh, chờ nàng khôi phục lại thì nhất định sẽ bắt hắn phải trả giá ──
Ý niệm này còn chưa lướt qua hết thì nàng lại phát hiện bàn tay hắn đang sờ lên vết thương ở thắt lưng của mình. Tay hắn thật lớn và thật nóng. Cảm giác bình tĩnh theo bàn tay to của hắn truyền khắp người nàng.
Giây tiếp theo nàng nhận ra hắn đang sờ băng gạc. Phải mất nửa nhịp nàng mới nhớ ra mình bị thương rất nặng, thân thể này hẳn đã bị cắn đến tan nát, người bình thường nhìn vào chỉ sợ đều buồn nôn, làm gì có kẻ biến thái nào còn muốn xằng bậy với nàng nữa? Nhưng ai biết được, trên đời này nhiều kẻ biến thái như vậy ──
Trong lúc nàng còn đang mải suy nghĩ thì hắn đã nhanh chóng châm cứu quanh miệng vết thương cho nàng. Hắn làm rất nhẹ nhàng nhưng nàng vẫn nhận ra.
Nàng thở hổn hển, cảm giác đau đớn bắt đầu giảm bớt, châm cắm vào huyệt đạo khiến máu chậm rãi ngừng chảy.
Đáng giận, y thuật của tên này quả thực cao minh. Lúc này hắn bắt đầu giúp nàng bôi thuốc, cảm giác có chút lạnh lẽo khiến cả người nàng hơi co lại.
“Không sao.” Hắn nói với nàng, “Đừng sợ, chỉ là thuốc thôi.”
Nói gì thế?! Nàng không sợ! Nàng mới không thèm sợ ──
Nhưng giây tiếp theo hắn bế nàng ngồi dậy, để nàng dựa lên người hắn. Lòng nàng lại rúm lại, có điều hắn chỉ giúp nàng băng bó lại vết thương ở thắt lưng, sau đó bắt đầu kiểm tra cánh tay bị đứt.
Cánh tay nàng không còn chảy máu, nếu được ăn đồ ăn thì nàng sẽ hồi phục nhanh hơn, nhưng nàng ngờ là hắn không chú ý tới cái này. Hắn chỉ lấy nước rửa vết thương sau đó bôi thuốc, băng lại.