Chương 39: Vương Mãng chi sấm
Trình Mục Du tiếp nhận lương khô Yến Nương đưa rồi cắn một miếng và hỏi, “Yến cô nương tới Ngọc Tuyền trấn là để bái phỏng cố nhân sao?”
Yến Nương nhún nhún vai, cằm hếch về phía bên trong từ đường, “Nhưng hắn đã mang cả gia đình về phía nam, ngay cả từ đường cũng rách hỏng đến mức này. Ta lần này xem như đến không công rồi.”
Trình Mục Du cúi đầu hơi hơi mỉm cười, “Thì ra là thế, vừa rồi ta nhìn thấy cô nương còn rất kinh ngạc, một nữ tử như cô sao nửa đêm lại cô đơn chiếc bóng xuất hiện tại Ngọc Tuyền trấn.”
Yến Nương không nói tiếp, nàng chống cằm nhìn về phương xa, bóng dáng núi Khâu Hưng ở trong mưa bụi như ẩn như hiện, giống như không có biên giới bến bờ.
“Đại nhân có cảm thấy trong mưa này có mùi lạ không?” Thật lâu sau nàng đột nhiên thình lình hỏi một câu này.
“Mùi lạ sao?” Sử Kim nghi hoặc duỗi cổ ra ngửi mạnh vài cái, “Trời mưa không phải đều có cái mùi này sao, đều là mùi bùn đất.”
“Mưa ở Ngọc Tuyền trấn tựa hồ có mùi tanh,” Yến Nương chán ghét dùng cây quạt phẩy phẩy trước mũi, sau đó thở dài, “Làm sao cũng quạt không đi cái mùi người chết này.”
“Chết…… Người chết?” Sử Kim đột nhiên nghe thấy câu đó thì sợ đến nỗi đánh rơi lương khô trên mặt đất, “Yến cô nương, xin chỉ giáo.”
Mắt Yến Nương sáng rực lên một chút, “Ta nói bừa thôi, chỉ là nghe người trấn trên nói nơi này gần đây không yên ổn, việc tang lễ không ngừng.”
Sử Kim cả kinh, quay đầu nhìn về phía Trình Mục Du, “Tưởng cô nương, Tưởng cô nương sẽ không thật sự xảy ra chuyện chứ?”
Sử Phi hung hăng dẫm lên chân hắn một cái, Sử Kim đau đến hít một hơi khí lạnh nhưng rốt cuộc cũng hiểu được mình lại lắm miệng nên vội vàng co rúc vào một bên không lên tiếng nữa.
“Tưởng cô nương đã xảy ra chuyện sao?” Yến Nương nhìn về phía Trình Mục Du.
“Kỳ thật cũng không có gì cần giấu diếm,” Trình Mục Du biết giấu cũng không được nên đơn giản thản nhiên nhìn Yến Nương, “Tích Tích bị ta phái tới Ngọc Tuyền trấn tra một vụ án nhưng đã ba ngày mà không có chút tin tức nào. Ta đã dặn nàng là nếu gặp chuyện nguy cấp thì không được đơn độc hành động mà phải báo để ta tính bước tiếp theo cho nên ta nghĩ nàng đã gặp chuyện.”
“Tưởng cô nương tới nơi này chẳng lẽ là vì chuyện Kinh gia kia bị trộm lương thực?”
“Yến cô nương cũng biết chuyện này sao?”
“Kinh gia là nhà nào chứ, xảy ra chuyện lớn như vậy có ai trên trấn này không biết đâu,” nàng đứng lên, chậm rãi đi dạo đến trước mái hiên, ánh mắt phóng đến trong tầng tầng mưa bụi, “Đại nhân, nhiều lương thực như vậy sao có thể trong một đêm biến mất không thấy chứ?”
Trình Mục Du đứng lên sóng vai cùng nàng đứng, “Cô nương có cao kiến gì không?”
Yến Nương lắc đầu, “Không có nhưng ta nhớ ra một việc.”
“Cái gì?”
“Lời sấm truyền của Vương Mãng.”
“Đó là cái gì?”
“Sauk hi Vương Mãng soán vị, có người từng tính cho hắn một quẻ nói mặt hắn không có tướng tốt, có thể ăn người nhưng cũng có thể bị người ăn. Vương Mãng không tin nên giết người kia nhưng chuyện phát sinh sau đó lại đúng như vị tiên sinh kia nói. Trong ba năm liên tiếp phát sinh nạn châu chấu, kéo theo đó là nạn đói, trong đó cũng phát sinh chuyện người ăn thịt người. Mọi người chết đói, người trở thành đồ ăn, cả thành trống không chỉ có xương trắng phơi đầy.” Mặt nàng không biểu tình tự thuật lại đoạn lịch sử tàn khốc này, “Vương Mãng hạ chiếu mở kho lương cứu tế nạn dân, nhưng những người đó đói bụng lâu lắm, trong một đêm ăn hết mấy chục kho lúa, có người ăn no quá, dạ dày trướng lên, đang sống sờ sờ mà lăn ra chết trong kho lúa.”
“Ngọc Tuyền trấn tuy vì lũ lụt mà cung lương không đủ nhưng không đói tới trình độ đó. Huống hồ lương thực đó là để cứu tế nạn dân mà, làm sao lại bị họ ăn sạch trong một đêm chứ?” Trình Mục Du khó hiểu hỏi.
“Lương thực của Kinh gia đương nhiên không phải bị nạn dân ăn sạch, nhưng trăm thạch lương mà biến mất trong một đêm không thấy thì cũng chỉ phát sinh trong nạn đói cho nên ta mới liên hệ hai việc với nhau.” Nàng duỗi tay ra bên ngoài thử thử, “Đại nhân, mưa tạnh bớt rồi, Yến Nương xin đi về trước, nếu có việc cần tìm ta thì hãy đến khách điếm tìm ta, chỗ đó cách Kinh phủ hai con phố.” Yến Nương nói xong thì đi vào mênh mang mưa bụi, nước mưa làm ướt thái dương của nàng nhưng nàng cũng không lau mà một lát đã biến mất ở chỗ góc đường.
Sử Kim nhét nốt một miếng lương khô cuối cùng vào miệng rồi nói, “Thật là trùng hợp, ở đây cũng có thể gặp vị Yến cô nương này.”
Sử Phi trừng mắt nhìn huynh trưởng của mình một cái, “Huynh nói nghe có vẻ chắc chắn nhỉ.”
“Không phải sao?” Sử Kim nhìn Trình Mục Du gãi gãi đầu, “Nhưng vì cái gì mà chúng ta gặp được nàng chứ?”
Trình Mục Du quay đầu nhìn từ đường phía sau, mơ hồ có thể thấy được trên bảng hiệu có khắc bốn chữ to “Thẩm thị từ đường”. Hắn nói, “Chờ trở về Tân An thành phải điều tra Thẩm gia này, nhìn xem họ và Yến Cô nương có quan hệ gì, chắc không phải…… Lại là một sự trùng hợp chứ?”
“Trình đại nhân sao lại tự mình tới đây?” Kinh Vân Lai đi từ bên trong ra, phía sau là Kinh Trần Cẩm cùng một vài người hầu, “Không thể từ xa nghênh đón, mong đại nhân thứ lỗi.”
“Kinh lão khách khí. Kinh gia xảy ra chuyện lớn như vậy, ta tự nhiên phải đích thân đến một chuyến. Huống hồ lương thực bị trộm liên quan đến dân sinh, nếu không tìm ra đáp án thì không thể trả lời Kinh lão cùng trấn dân.” Trình Mục Du vừa nói vừa cùng Kinh Vân Lai đi vào cửa. Hai người đi dọc hành lang về phía trước, lúc đi qua Phật tháp Trình Mục Du nghiêng đầu, bước chân cũng chậm lại, “Đã sớm nghe nói trong phủ có một tòa Phật tháp, không nghĩ tới quy mô lại to lớn như thế. Kinh lão quả nhiên là người hướng thiện, nói như vậy thần phật không chỉ có trong Kinh phủ mà còn ở trong lòng ngài.”
Kinh Vân Lai ha ha cười, “Phật tháp này năm đó ta vì thê tử đã khuất mà xây dựng, cũng không có ý gì. Không nghĩ bị người ta truyền ra ngoài khiến ta thực sự hổ thẹn.”
“Kinh lão nói đùa.”
Đang nói thì cửa Phật tháp bị đẩy ra, một nữ nhân trẻ tuổi đi từ trong ra. Kinh Vân Lai phất phất tay gọi nàng đến trước mặt mình rồi nói với Trình Mục Du: “Đây là tiểu nữ Ngọc Nhi của ta. Cẩm Nhi thân thể không tốt cho nên mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều là do một tay Ngọc Nhi chuẩn bị. Ngọc Nhi, mau tới đây hành lễ với Trình đại nhân.”
“Trình đại nhân,” Kinh tiểu thư hành lễ sau đó nhẹ giọng nói với tiểu nha hoàn ở phía sau, “Đi lấy vài món quần áo khô mát để bọn Trình đại nhân thay.”
Kinh Vân Lai lúc này mới phát hiện quần áo của ba người Trình Mục Du đều ẩn ẩn có vệt nước, ông ta xin lỗi cười cười nói, “Ta già cả mắt mờ, hẳn là đêm qua đại nhân lên đường thì gặp mưa to, quần áo đều ướt. Ngọc Nhi, con mang Trình đại nhân đi khách phòng để bọn nha đầu đun nước ấm cho các vị đại nhân tắm gội thay quần áo.”
“Cái đó không cần……” Trình Mục Du nghĩ tới việc Tưởng Tích Tích mất tích nên trong lòng nôn nóng vội vàng cự tuyệt.
“Đại nhân là quan phụ mẫu của thành Tân An, nếu bởi vì việc Kinh gia ta mà bị bệnh thì sao ta đảm đương nổi. Ngài yên tâm, ta đã để hạ nhân an bài thỏa đáng, chờ đại nhân rửa mặt chải đầu xong chúng ta sẽ đi kho lúa.”