Chương 124: Tương kính
“Lúc trước ta đã cảm thấy hắn quá mức ưu đãi con tiện nhân kia, mọi thứ tốt trong cung đều đưa đến bên kia, sợ nàng ta thiệt thòi. Một người xuất gia thì chú ý ăn mặc cái gì, thật không biết tu hành cái gì. Mỗi năm đến ngày giỗ tiên đế Hoàng Thượng đều phải qua bên kia, nói cái gì mà muốn đi bái tế. Ha ha, tiên đế nếu có linh sợ là phải lật qua tài! Liệt tổ liệt tông có linh, sao không giáng xuống một trận sét đánh chết đôi cẩu nam nữ này đi!”
Đậu Hoàng Hậu đã thất thố, mang theo cuồng loạn mà mắng: “Từ khi Đông Dương công chúa đổ, hậu cung đã có lời đồn đại bất lợi với ta. Hoàng Thượng cũng mặc kệ để đám phi tử kia quát lớn vào mặt ta, hắn đã sớm muốn phế ta để cùng con tiện nhân kia song túc song tê đi! Tưởng bở!”
Lý Tri Mân bất đắc dĩ nghĩ đây là lý do vì sao hắn luôn chôn sâu bí mật kia trong lòng. Mẹ hắn thật sự quá không biết tính toán gì. Nếu lúc ấy để bà ấy cố chấp đẩy em trai hắn ra, đến lúc đó hắn có mệnh hệ gì thì làm sao chịu nổi. Chính mình đã có chuẩn bị tâm lý, thận trọng từng bước còn trúng ám toán bị mù phải dưỡng bệnh, em trai hắn ngay thơ như vậy nếu bị phụ hoàng đưa lên trước đài làm bia ngắm và bị ám toán thì bà phải làm sao?
Nhưng người mẹ ấy lại vẫn có thể giấu tâm tình dưới dưới mí mắt của phụ hoàng thì phải nói là Lý Cung Hòa đã quá coi khinh Đậu Hoàng Hậu rồi. Bà vẫn biểu hiện mình là một người có ánh mắt thiển cận, cưng chiều con cái khiến ông ta không chút nghi ngờ, ngược lại cảm thấy bản thân lúc ấy chọn nữ nhân này làm Hoàng Hậu để ngụy trang thật sự quá hợp.
Ông ta hoàn toàn không biết bí mật sâu nhất của mình từ nhiều năm trước sớm đã bị hai đứa nhỏ thấy rõ.
“Mẫu hậu không cần tức giận như thế…… Lúc trước không phải chúng ta vẫn đang làm khá tốt sao? Công trình trị thuỷ kia kỳ thật là cái hố, bao nhiêu năm qua thiếu hụt vô số, cũng liên lụy đến rất nhiều thế gia phía nam. Đệ đệ chưa trải đời, nếu thật sự nhận việc này thì sợ là phải đâm đầu vào ăn lỗ nặng. Nhi thần nhớ rõ tiền triều có Phương Chính Lăng cũng đi tra công trình trị thuỷ sau đó tra ra thiếu hụt và bị trả đũa. Những kẻ khác nói hắn đòi tiền địa phương, thu khoản hối lộ kếch xù, cuối cùng một thân thanh danh khó giữ được. Hắn chính là quan giỏi nhiều năm mà còn ăn lỗ nặng. Ngài chỉ cần để đệ đệ thành thật đọc sách tu sử, đừng động đậy gì, cứ chờ đợi là được. Hắn còn trẻ, chờ tích lũy đủ rồi sớm hay muộn cũng sẽ có chỗ cho hắn phát huy.”
Lý Tri Mân ôn nhu an ủi mẹ hắn, sau đó nhẹ ấn trán. Vừa rồi mất nhiều tinh lực ứng phó với phụ hoàng, hiện tại còn phải đối mặt với người mẹ kích động cố chấp này khiến hắn thật sự mệt mỏi nhưng mà hắn cũng không có người để chia sẻ —— mọi thứ đều đè trên vai hắn, không thể thoái thác. Một bước sai sẽ khiến toàn bộ đều đổ sông đổ bể.
Đậu Hoàng Hậu nghĩ đến Tấn Vương, lại hơi châm chọc nói: “Chu Quý Phi da mặt dày tới mức đi đoạt cái việc này nhưng đâu biết nó là một cái hố to. Ha hả, ta sẽ chờ xem nhi tử của nàng ta xấu mặt thế nào.”
Lý Tri Mân mỉm cười lắc đầu: “Sợ là không có náo nhiệt để xem bởi vì bên cạnh hắn có Vương Đồng, nàng ta có thể thay hắn hóa nguy thành an. Vương gia không chấp nhận người khác khinh thường, Lý Tri Kha cưới được Vương Đồng hẳn là một việc may mắn nhất trong đời.”
Đậu Hoàng Hậu hơi uể oải nói: “Là mẫu hậu lúc ấy suy xét không chu toàn, cưới cho ngươi một mỹ nhân lạnh băng như vậy —— lần này nếu ngươi có thể tìm Triệu Phác Chân kia về thì cứ giữ lại bên người hầu hạ đi.”
Lý Tri Mân chưa nói gì, trong lòng lại vừa động. Một chồng giấy vẽ kia vẫn còn ở trong tay áo hắn, nóng bỏng như muốn thiêu đốt hắn.
Ở trong cung nghỉ ngơi một đêm, hai mẹ con cũng thì thầm không ít lời, nói không ít chuyện riêng tư. Ngày thứ hai, lúc Lý Tri Mân về vương phủ thì Thượng Quan Quân lại khó có được mà ra đón hắn: “Hôm qua nghe nói Hoàng Thượng bỗng nhiên triệu kiến Vương gia. Một đêm thiếp không ngủ ngon, chỉ lo lắng Vương gia vì việc tìm nữ quan kia mà bị liên lụy.”
Lý Tri Mân biết việc hắn bỗng nhiên tiến cung khiến nàng ta quan tâm, vì vị đích nữ cao quý của Thượng Quan gia này trên phương diện chính trị rất có chủ kiến: “Vương phi không cần lo lắng, phụ hoàng chỉ hỏi hai câu, cũng không trách cứ. Bệ hạ chỉ lo lắng thân thể của ta bởi vậy mới giữ ta lại một đêm.”
Thượng Quan Quân nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra và cười nói: “Quả nhiên không khác gì phụ thân của thiếp dự đoán. Thiếp quả thật rất lo lắng, còn cố ý phái người về hỏi phụ thân. Ngài ấy cũng không lo lắng, chỉ nói Hoàng Thượng nhiều nhất là có vài câu răn dạy thôi, sẽ không thật sự so đo với Vương gia.”
Lý Tri Mân nói: “Lại để nhạc phụ đại nhân phải lo lắng hãi hùng, cũng nên nhanh chóng đưa tin qua Thượng Quan đại nhân mới phải.”
Thượng Quan Quân cười nói: “Được, chỉ là lần này nghe nói là đám háo danh của Ngự Sử Đài dâng tấu, theo ý thiếp thì nếu thật sự tìm được nữ quan kia cũng nên mau đưa nàng cho huynh trưởng đi thôi, cũng đỡ bẩn thành danh của Vương gia. Cái danh Hỗn thế ma vương của ca ca thiếp đã sớm đồn ra ngoài, nếu huynh ấy có làm ra chút hỗn loạn thì cũng không có mấy ai ngạc nhiên.”
Lý Tri Mân nhàn nhạt nói: “Vương phi quả nhiên nơi chốn vì ta suy nghĩ.” Nhưng cũng không tỏ ý kiến gì.
Thượng Quan Quân cười đi lên đỡ hắn vào nhà ngồi xuống, Thượng Quan Bình ở một bên nhút nhát sợ sệt mang khăn lông và nước ấm lên giúp hắn rửa mặt chải đầu. Vài thị nữ cũng vây lên thay hắn cởi áo khoác, tháo kim quan, chải đầu rửa mặt.
Thượng Quan Quân có chút nghi ngờ hắn đang có ý châm chọc nhưng hắn vẫn không để lộ chút cảm xúc nào nên nàng ta chỉ đành cười nói: “Chúng ta là phu thê nhất thể, hẳn phải quan tâm lẫn nhau.”
Lý Tri Mân đã quá mệt mỏi, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện nên bỗng nhiên làm hắn nổi lên một cỗ ác ý: “Nói cũng phải, không bằng đêm nay ta ngủ lại chủ viện nhé?”
Lý Tri Mân vốn vẫn chưa khỏe hẳn, lần trước bọn họ dùng dược khiến bệnh tình của hắn nặng thêm. Lần bệnh ấy là thật, vì thế đêm nay bọn họ sẽ không thể cho hắn dùng dược được nữa. Nếu lại để Thượng Quan Bình thay thế thì cũng không gạt được. Hắn muốn xem cái vị Vương phi sợ sinh con này đến tột cùng sẽ ứng phó thế nào —— đúng thế, hắn nhớ rõ đến tột cùng là ai thị tẩm đêm đó.
Không thể nói đêm hôm đó rốt cuộc là thuận nước đẩy thuyền, hay không nhịn được. Hắn chỉ biết hắn đã từng có chờ mong với vị Vương phi này nhưng tất cả đều biến thành nhục nhã nặng trĩu đánh lên mặt hắn trong đêm hôm ấy…… Còn cung tì nho nhỏ hắn từng quyết định buông tay lại cho hắn một kinh ngạc khác. Hắn cho rằng cung tì kia sẽ ở lại nhưng nàng lại vẫn cứ lựa chọn không vạch trần việc này mà về quê như cũ. Hắn không hiểu được đêm đó nàng nghĩ cái gì vì thế hắn vẫn thực hiện kế hoạch sớm vạch ra cho nàng. Và lúc này hắn hối hận rồi.
Thượng Quan Quân cười nói: “Vương gia muốn nghỉ ở chủ viện tự nhiên là rất tốt chẳng qua hôm nay thiếp không được thoải mái, để Bình phu nhân hầu hạ Vương gia được không? Nghe Vương mụ mụ nói Bình phu nhân hầu hạ rất tốt, được Vương gia thích.”
Lý Tri Mân hơi nhếch miệng nói: “Nếu Vương phi đã không thoải mái thì không cần, không quấy rầy Vương phi, ta về Hoa Chương Lâu là được. Kỳ thật ta hơi choáng đầu, lát nữa Bình phu nhân tới xoa đầu cho ta là được.”
Sắc mặt Thượng Quan Quân không thay đổi nói: “Cũng tốt, vốn thiếp đã hẹn với Hoắc gia Nhị nương tử đi thắp hương ngày mai, Vương gia không có việc gì chứ?”
Lý Tri Mân nói: “Không có việc gì, Vương phi cứ yên tâm đi. Hoắc gia Nhị nương tử là nhà của Hoắc Thái Úy, muội muội của Hoắc Kha sao? Nghe nói cũng là người có tài.”
Thượng Quan Quân gật đầu: “Nàng rất có tài năng với thơ ca, huynh trưởng của nàng Hoắc Kha cũng là một thế hệ thanh niên xuất sắc trong quân, Vương gia cũng đã từng gặp hắn. Hoắc Nhị nương tử tìm thiếp là muốn cùng thương lượng chuyện liên hợp với các thế gia nữ tử trong kinh dâng tấu lên triều đình xin mở nữ cử.”
Lý Tri Mân gật gật đầu: “Hiện giờ cũng không phải thời cơ tốt, lúc trước Thánh Hậu ôm quyền lực, hiện giờ Đông Dương công chúa lại mới đổ, không ít hủ nho lo lắng lại có nữ họa. Lúc trước Thánh Hậu còn đương triều, cũng không thành công mở nữ khoa, chỉ từ Quốc Tử Giám chọn chút nữ quan mà thôi. Phải biết rằng nữ tử luôn phải gả cho người ta, sinh hài tử, làm quan quá khó khăn.”
Thượng Quan Quân nói: “Thiếp biết việc này khó, cũng không hy vọng một lần có thể thành công. Trước tiên thiếp chỉ muốn ném dá dò đường, nhìn xem phản ứng của triều đình thế nào rồi xem lực cản đến từ đâu sau đó chậm rãi xử lý.”
Lý Tri Mân gật gật đầu, im lặng không nói gì. Vị Vương phi này luôn có chí lớn, lại bất khuất kiên cường, khác nữ tử bình phàm. Lúc trước hắn cũng thưởng thức nàng ta ở điểm này nhưng đáng tiếc bản thân lại trở thành một khối đá kê chân giúp nàng ta leo lên trên……
Thượng Quan Quân vẫn nói: “Mọi người hy vọng thiếp cầm đầu dẫn dắt, còn nếu Toàn muội muội muốn tham gia thì không biết Vương gia có đồng ý?”
Lý Tri Mân nói: “Việc này không dễ, Vương phi đã có ý tưởng thì cứ làm là được. Nếu làm tốt cũng có thể khiến nữ tử đàng hoàng trong dân gian có cơ hội giãy dụa hướng về phía trước, không cần suốt ngày bị vây trong tường viện, cũng là việc tốt lưu truyền. Dù sao ta cũng chỉ là một vị nhàn vương bị bệnh tật dày vò, cũng chẳng sợ phạm vào kiêng kị của ai.” Chỉ có thể nói Thượng Quan Quân đã lợi dụng thân phận Vương phi này quá nhuần nhuyễn rồi.
Thượng Quan Quân thích cái tính không muốn khó xử phụ nhân và người bên cạnh này của Lý Tri Mân vì thế nàng ta cười nói: “Vương gia tín nhiệm thiếp thì thiếp tự nhiên sẽ cố gắng làm tốt.”
Lý Tri Mân lại nghĩ về nữ tử vẫn chưa tìm thấy kia —— nếu nàng có cơ hội thi khoa cử hẳn sẽ trở thành nữ Trạng Nguyên đúng không? Không biết nàng đang lưu lạc chỗ nào, nếu biết triều đình mở nữ cử liệu nàng có tham dự không?
Vợ chồng hai người tôn trọng nhau như khách, dùng xơm xong thì ai về phòng nấy.
Ở Ứng phủ, sau khi nghe xong Ứng Vô Cữu bẩm báo Ứng phu nhân ngơ ngẩn nhìn hắn. Bà ngây ra không có phản ứng gì khiến Ứng Khâm sợ tới mức tiến lên ôm lấy bà: “Bích Hành, không có việc gì, ta lại co người đi tìm là được. Một người lớn như vậy nhất định có thể tìm được!”
Ứng phu nhân lắc lắc đầu, một hàng lệ rơi xuống: “Đây là trời cao trừng phạt ta, trừng phạt ta tự cho là thông minh, lại ích kỷ và nông cạn.” Trong lòng bà hối hận tột đỉnh, con gái bà vốn nên được che chở nhận ngàn kiều vạn sủng, vốn nên được sống trong gia đình cao quý thế nhưng vì bà chần chờ, ích kỷ, xấu xí mà giờ mất rồi. Cuối cùng chính bà đã đánh mất còn gái mình rồi.