You dont have javascript enabled! Please enable it! Tháng mười một 2018 - Rừng hổ phách

Thử tình ngưng tư – Chương 1

Đêm thật sâu, ánh nến cũng đèn lồng đỏ tươi phủ kín cả đình viện, đem mọi thứ chiếu sáng như ban ngày. Vô số đèn lồng, vô số đoạn màu, vô số chữ hỉ đỏ thẫm toát ra một mảnh không khí vui mừng. Trong đình viện, tiệc đang tưng bừng, cơ hồ toàn bộ quan lại trong tòa thành nhỏ này đều tề tựu lại đây.
Thanh Hà Tô Thị là gia tộc quan lại nhiều đời, từ lúc lập gia tới giờ đã có ba vị Thị Lang, hai người làm đến Thượng Thư, còn có bốn vị quan lớn ở biên giới, còn có một vị tiểu thư được phong là công chúa và đi hòa thân với dị quốc. Ai có thể dự đoán được một vị võ quan nho nhỏ ở thành phía nam, là đệ tử hàn môn nhưng lại có thể lấy được Tô gia tiểu thư chứ?
Mối hôn sự này cơ hồ làm chấn động ca tòa thành nhỏ, mà hầu như toàn bộ những người có uy tín và danh dự trong thành đều đến dự tiệc và chúc mừng.
Mai lão gia và Mai phu nhân bị vây trong một đám khách quý, sắp ứng phó không nổi.
“Mai huynh thật có phúc nha, lệnh lang cưới được danh môn khuê tú như vậy thì tương lai tiền đồ không thể coi thường được.”
“Mai thế huynh tuổi trẻ anh tuấn, chiến công hiển hách, cũng khó trách Tô đại nhân lại có vài phần nể trọng, đem viên minh châu trong tộc gả đến đây.”
Mai gia nhị lão, mừng rỡ đến miệng đều không khép lại được, liên tục kính rựou khách nhân.
Những người trẻ tuổi khác thì đem chú rể vây quanh giọt nước không lọt, không ngừng kính rượu.
Không ngừng có người liên tục tiến đến đây, miệng đầy mùi rượu, lớn tiếng nói: “Mai lão huynh, từ nay về sau, huynh là con rể Tô gia rồi, chắc chắn sẽ thăng chức rất nhanh, sau này thăng quan phát tài thì đừng quên đề bạt các huynh đệ a.”
Mai Văn Tuấn có được may mắn quá lớn khiến nhiều người ghen tị, hâm mộ, thậm chí thản nhiên buông lời ác ý. Hắn chỉ khẽ mỉm cười, nhợt nhạt hướng mỗi người nâng chén. Hôm nay là ngày vui của hắn nhưng ánh mắt lại không buồn không vui, có điều cử chỉ vẫn chu đáo, ứng đối khéo léo, người khác chúc rượu, uống say, nói chuyện hồ nháo nhưng hắn vẫn không thất lễ.
So sánh với tiền viện đang ồn ào sôi trào, thì tân phòng ở hậu viện lại là một mảnh im lặng. Tân nương Tô Tư Ngưng mặc hỷ phục đỏ thẫm ngồi ở trên giường cưới im lặng chờ đợi. Nha hoàn Ngưng Hương bên người nàng đang đứng đứng ngồi ngồi sốt ruột, thỉnh thoảng lại mở cửa sổ hướng về tiền viện nhìn xung quanh.
“Đã trễ thế này, cô gia như thế nào còn chưa tới a? Tiệc rượu bên ngoài chỉ là xã giao, nhưng còn đêm động phòng hoa chúc này mới quan trọng, sao lại không thèm để ý gì tới tân nương vậy?”
Nàng ở nơi này gấp đến độ xoa tay dậm chân, Tô Tư Ngưng chỉ cảm thấy buồn cười, “Ngưng Hương, đợi một chút, đừng sốt ruột, ta còn không gấp thì em gấp cái gì?”
Ngưng Hương chán nản nói: “Tiểu thư là tài nữ, đọc nhiều sách cho nên tính tình tốt, tu dưỡng cũng tốt, em chỉ là một tiểu nha hoàn, nếu có gấp gáp thì cũng làm sao chứ? Cô gia cũng thật là, những người này thường ngày cũng không thấy quen mặt nhưng nghe cô gia thú tiểu thư khuê các là tiểu thư thì đều chạy tới góp vui. Thế mà cô gia cũng ở lì ngoài đó giúp vui, uống rượu xã giao, cũng không tới gặp tiểu thư, ta thấy cô gia cũng không phải người săn sóc, chưa chắc đã đem Thanh Hà Tô Thị để vào mắt đâu.”
Tô Tư Ngưng cười nhẹ, cũng không nói chuyện.
Ngưng Hương nói xong lại thấy chính mình nhiều lời, liền nói: “Tiểu thư, lúc hai người bái đường, em có cẩn thận quan sát cô gia, bộ dạng a, đúng như các vị anh hùng tướng quân trong thuyết thư, miễn bàn có bao nhiêu anh thần tuấn lãng, không biết cỡ nào xứng đôi với tiểu thư a. Em còn nghe nói cô gia đúng là một anh hùng thực thụ, ở trong quân, lập công vô số. Tiểu thư văn tài xuất chúng, cô gia võ nghệ hơn người, hai người một văn một võ, trai tài gái sắc, tương lai nhất định sẽ có cuộc sống thần tiên. Em thấy, cho dù cô gia không xuất thân thư hương thế gia, danh gia vọng tộc nhưng cũng không phải hạng tầm thường.”
Dung nhan xinh đẹp dưới lớp khăn hồng khẽ tràn ra mỉm cười. Người bên ngoài đều kinh ngạc việc một võ quan xuất thân hàn môn có thể lấy được tiểu thư của danh môn đại tộc, nhưng có ai biết, nàng thấy vô cùng may mắn có thể gả cho lang quân như thế.
Nàng tuy là Tô gia đích tiểu thư nhưng cha mẹ mất sớm, từ nhỏ đã được thúc thúc ruột, cũng là tộc trưởng của Tô thị nuôi nấng lớn lên.
Tô đại nhân chính mình cũng có rất nhiều thê, thiếp, lại nhiều việc nên làm gì có tâm tư để ý đến đứa con gái của huynh trưởng đã mất, ông ta chỉ cho nàng thân phận tiểu thư trong nhà, phân cho cái viện, đưa vài nha hoàn rồi hàng tháng phát tiền tiêu vặt thôi.
Mấy năm nay, nàng ở trong Tô thị thân cô thế cô mà trưởng thành, nhìn hết những tranh giành, đấu đá của các huynh, muội, tỉ, đệ và các di nương, cùng thẩm thẩm. Nàng đã thấy đủ loại thủ đoạn ti bỉ, hắc ám đáng khinh, bạc tình ở trong đó.
Một đứa bé gái mồ côi cha mẹ không được ai quan tâm, tất phải nhận hết coi thường. Trong nhà, chỉ cần là nha hoàn hơi có thể diện cũng không thèm để nàng vào mắt, cuộc sống còn chẳng khoái hoạt bằng hàn môn nữ tử.
Cả nhà chỉ có đường tỷ Tô Phượng Nghi cùng nàng là tương đối hiểu nhau. Hai nữ tử trong hoàn cảnh mọi người lục đục đấu đá, lòng người khó lường đó thường lui đến chỗ không người, đọc sách, trải qua tịch mịch, vượt qua năm tháng không tranh giành.
Làm thế tộc tiểu thư, vận mệnh chưa bao giờ có thể tự làm chủ. Nàng ở trong nhà tù đẹp đẽ, quý giá mà lạnh lẽo đáng sợ đó lớn lên, sau đó lại gả đến mộ cái nhà tù đẹp đẽ, quý giá nhưng lạnh lẽo và đáng sợ khác, đối mặt cùng với tranh quyền đoạt lợi, ngươi lừa ta gạt.
Trượng phu tương lai của nàng cũng sẽ giống nam tử Tô gia, cậy thế hiếp đáp người khác, trêu nam ghẹo nữ, không có đạo đức, ti tiện, âm ác sao? Thê thiếp của trượng phu tương lai của nàng cũng sẽ giống nữ quyến của Tô gia tranh giành, đáu đá, đem mọi thủ đoạn đều dùng sao? Mỗi khi nghĩ đến chuyện đó đều khiến người ta cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trong lòng từng đợt hàn ý dâng lên.
Thật không ngờ là, thúc phụ đối với hôn sự của nàng, căn bản không muốn phí tâm tư. Ngẫu nhiên nghe nói có một người tên là Mai Văn Tuấn, là một võ quan xuất sắc thì liền định ra việc hôn nhân này.
Mà nàng đối mặt với an bài đó, không có thất vọng, chỉ có vui mừng. Nàng không cầu vinh hoa phú quý, chỉ nguyện một người một lòng, thật tình đối đãi. Nàng không màng danh môn đại phiệt mà chỉ cầu một tia ôn nhu và quan tâm.
“Cô gia đến đây, cô gia đến đây.” Giọng nói vui mừng của Ngưng Hương đánh gẫy trầm tư của Tô Tư Ngưng. Nàng chấn động toàn thân, chợt siết chặt góc tay áo.
Ngưng Hương hoan vui mừng hỉ từ cửa sổ đi tới bên này, “Em thấy cô gia đang hướng tân phòng đi tới, chắc là khách khứa đã về hết rồi.”
Tô Ngưng Tư bỗng nhiên cảm thấy chính mình không thể hô hấp, tim đập nhanh đến lợi hại.
Tiếng nhạc ồn ào từ tiền viện như truyền đến từ thế giới xa xôi nào đó, lỗ tai cố gắng nắm giữ lấy tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Hắn đến đây, hắn đến đây. Lòng bàn tay nàng đổ đầy mồ hôi.
Nghe nói hắn là nam nhân anh tuấn, nghe nói hắn còn trẻ mà chí lớn, võ nghệ xuất chúng, nghe nói hắn anh tuấn cao lớn, tính tình sang sảng, nghe nói hắn đối xử với người ngoài thân thiết, kính trọng, hiếu thuận với phụ mẫu, nghe nói hắn……
Tiếng bước chân kia rõ ràng thanh thoát, làm cho tim Tô Tư Ngưng bất giác đập theo tiếng bước chân đó.

Hắn sắp vào rồi. Hắn sẽ mở khăn trùm đầu của nàng dưới ánh nến đỏ, ai nha, mình hôm nay ngồi lâu như vậy không biết quần áo có chỉnh tề? Người bên ngoài thường khen mình xinh đẹp, không biết hắn nhìn mình có thích không?
Trong lòng là khe khẽ vui sướng, thật sâu không yên.
Tiếng bước chân dừng lại ở trước cửa, Tô Tư Ngưng khẩn trương toàn thân đều cứng lại.
Hắn sẽ đẩy cửa vào, lúc đó mình nên làm cái gì? Mình nên nói gì với hắn?
Cân nhắc cái này, cái kia, nỗi lòng nàng loạn như ma.
Nàng chỉ cảm thấy cả mặt hồng thấu lên giống như bị thiêu đốt, cổ họng nghẹn lại, giống như không biết làm thế nào để phát ra tiếng.
Tiếng cửa bị mở ra đã vang đến bên tai nàng, tựa như sét đánh vang lên, nàng cơ hồ muốn đứng lên.
Nhưng mà sau đó có một giọng nói so với sét đánh còn nhanh hơn nhanh chóng vang đến đây.
“Hải cương (biên giới trên biển) có chiến sự, Mai Văn Tuấn tiếp quân lệnh.”
Tô Tư Ngưng ngẩn ra, sau đó tinh tường nghe được, tiếng bước chân lại vang lên, lúc này là đi xa.
Một lòng đột nhiên chìm xuống, Tô Tư Ngưng chỉ cảm thấy tay chân một mảnh lạnh lẽo.
“Đây là có chuyện gì? Tiểu thư, này, này……” Ngưng Hương bối rối kêu lên.
Tô Tư Ngưng bỗng nhiên từ trên giường đứng lên, nàng không còn giữ phong độ khí phái tiểu thư khuê các nữa, nàng kéo găn trùm đầu, lao thẳng ra cửa.
Ngoài cửa, dưới bầu trời đầy sao và ánh trăng, một dáng người cao lớn đang ở phía xa.
“Tướng công.” Một tiếng gọi này khiến cảm xúc trong lòng nàng trăm xoay ngàn chuyển, đáng lẽ phải mang theo vô tận ngọt ngào, hy vọng, chờ mong…… Thế mà lúc này lại tràn ngập bi ai, cầu xin.
Người nọ dừng bước, nhưng cũng không quay đầu.
Thân hình cao lớn vĩ ngạn, thật sâu trong bóng đêm, giống như trên lưng đang đeo gánh nặng ngàn cân, nói “Quân tình khẩn cấp, quân lệnh như núi, thứ ta không thể không đi, thỉnh……” Hắn ngừng lại một chút, giống như có chút không quen nói, “Thỉnh nương tử an tâm ở nhà phụng dưỡng cha mẹ, chờ……” Hắn hít sâu một hơi, ngữ khí lại có chút run run, “Chờ ta trở về.”
Tô Tư Ngưng trong lòng tràn ra chua chát, trượng phu của nàng vì sao không chịu quay đầu? Có phải vì biết chắc không thể không biệt ly nên mới không đành lòng quay đầu không? Nhưng bởi vì luyến tiếc nên giọng nói mới run run?
Trượng phu của nàng muốn lên chiến trường, sa trường là nơi nguy hiểm trùng trùng, làm sao nàng dám để hắn có vướng bận chứ? Nàng trong lòng hận không thể khóc rống một hồi, lại giả bộ trấn định nói “Chuyện trong nhà, tướng công không cần lo lắng, sa trường nhiều hiểm ác, tướng công hãy thận trọng.”
Mai Văn Tuấn vẫn không có quay đầu, hắn chỉ gật đầu, mà động tác cũng trì độn mà trầm trọng, sau đó hắn bước nhanh rời khỏi đó, giống như sợ hãi nếu còn chần chừ thì sẽ không thể rời khỏi, không đành lòng rời đi.
Tô Tư Ngưng cố nén đau đớn trong lòng, nhìn thân ảnh hắn đi xa. Trong lòng nàng lặng lẽ lập lời thề. Nàng sẽ vì hắn hiếu kính cha mẹ chồng, lo liệu gia nghiệp, quản lý tôi tớ; Nàng sẽ vì hắn khâu áo làm giầy, học làm nấu ăn. Lúc hắn đang chiến đấu ở nơi xa thì nàng sẽ chăm lo thật tốt mọi thứ ở nhà. Khi hắn đắc thắng trở về, nàng muốn đi ra mấy chục dặm đón hắn, khi hắn một thân bụi đường xuất hiện ở phía xa, nàng muốn dùng tươi cười ngọt ngào để nghênh đón hắn.
Hắn là trượng phu của nàng, ông trời của nàng, là vầng thái dương soi rọi những năm tháng vô tận phía trước, hắn là tất cả nàng có trong sinh mệnh này.
Nhưng vì sao nước mắt vẫn khống chế không được muốn rơi xuống a? Đây là đêm tân hôn của nàng, đây là đêm động phòng hoa chúc của nàng. Nhưng trượng phu của nàng còn chưa có mở khăn trùm, chưa cùng nàng uống chén rượu hợp cẩn.
Từ giây phút nàng biết hắn liền ảo tưởng nghĩ đến vô số chuyện liên quan đến hắn, nàng lặng lẽ hỏi thăm mọi thứ về hắn, vụng trộm vì hắn viết xuống thi văn, không muốn người khác biết được nỗi lòng của nàng. Mà nay nàng lại ngay cả khuôn mặt của hắn cũng chưa nhìn thấy.
Nàng đưa tay gạt lệ, nhưng càng lau nước mắt càng chảy nhiều. Nàng thế nhưng cũng chẳng thể khóc rống lên, chỉ có thể yên lặng nhìn thân ảnh đang biến mất ở cửa viện.
Nàng không biết hắn khi nào sẽ trở về, thầm nghĩ tại đây một khắc, đem thân ảnh cao lớn vĩ ngạn của hắn khắc thật sâu vào trong lòng. Nàng không biết một trận chiến này sẽ kéo dài bao lâu, nàng thầm nghĩ đem mỗi chữ hắn từng nói nhớ thật kỹ, vĩnh viễn không quên giọng nói trong sáng dễ nghe đó.

Thử tình ngưng tư – Nạp Lan – Full

THỬ TÌNH NGƯNG TƯ

Tác giả: Nạp Lan

Convert: Vô Ảnh Các 

Editor: Amber

Số chương: 22c

Thể loại: Cổ đại, cảm động, HE

Văn án

Từ khi nàng biết tên hắn thì ở trong lòng liền tưởng tượng ra hình bóng của hắn. Lúc nàng còn chưa biết hắn lớn lên trông như thế nào thì đã lén lút vì hắn thêu hà bao, khâu đai lưng.

Vốn tưởng rằng lúc động phòng hoa chúc thì có thể nhìn thấy dung nhan trượng phu anh hùng của mình, nhưng một tờ quân lệnh liền đưa hắn ra chiến trường ở ngoài biên ải. . . . . . Nàng đợi cho đến khi tóc đen biến thành tóc trắng, hàng đêm nàng đều rơi lệ thầm lặng. Nhưng nàng vẫn làm tròn bổn phận chăm sóc cha mẹ, lại vì hắn mà khổ sở chống đỡ gia nghiệp. . . . . . Ai biết được nàng chờ đến lại là hắn trở về mang theo mỹ nhân.

Việc này thật là buồn cười đến cỡ nào chứ. Bọn họ thành thân đã hơn một năm, động phòng hoa chúc còn chưa có mà đã kết thúc. . . . . .

Mục lục

Chương 1        Chương 2        Chương 3        Chương 4        Chương 5        Chương 6

Chương 7        Chương 8        Chương 9        Chương 10        Chương 11        Chương 12

Chương 13        Chương 14        Chương 15        Chương 16        Chương 17        Chương 18

Chương 19        Chương 20        Chương 21        Chương 22

 

Truyện ngắn, lại thuộc thể loại cảm động mà Amber thích thế nên đào hố nhảy luôn. May mà truyện HE, mà mình cũng chỉ dám edit truyện có hậu. Amber tìm thì thấy chưa ai edit, nếu bạn nào biết ai đã edit thì báo mình nhé.

Âm mưu nơi công sở – Câu chuyện hư cấu hay hiện thực tàn khốc

Âm mưu nơi công sở của Ni Mạc Tiểu Ngư là một câu truyện hư cấu chắc chắn nhưng lại được vẽ ra dựa trên thực tế tàn khốc mà bất kỳ ai đang đi làm đều ít nhiều hiểu được. Câu chuyện này ít nhiều giống với những gì Amber đã chứng kiến khi còn làm cho một công ty với 100% vốn đầu tư nước ngoài, và vì vậy nó vô cùng thấm thía.

Công ty nước ngoài = chỉ toàn người giỏi + môi trường chuyên nghiệp

Cô nàng Tô Duyệt Duyệt cũng nghĩ y hệt thế này trước khi vào Tập đoàn JS làm. Amber cũng từng nghĩ thế cho đến khi thực tế đập vào mặt cho một cái choáng váng. Công ty toàn người giỏi thì cũng đúng thôi, ít nhất bằng cấp và kinh nghiệm của mọi người đều rất ấn tượng. Nhưng giỏi ở đây không có nghĩa là giỏi chuyên môn nha. Có rất nhiều thành phần giỏi những thứ khác, ví dụ giỏi nịnh, giỏi khen, giỏi làm trò, giỏi nói, và giỏi nhiều thứ chả liên quan gì khác. Họ lúc nào cũng tỏ ra tôi rất bận việc, giống hệt cô nàng Tiểu Ngô trong truyện, nhưng thực tế họ chỉ lấy vải thưa che mắt thánh, làm toàn chuyện tào lao. Và đương nhiên môi trường chuyên nghiệp cũng chỉ là một định nghĩa mang tính tương đối để biện hộ cho hệ thống hành chính và cấp bậc cồng kềnh cùng với những quy định đặt ra chẳng vì cái gì.

Công ty nước ngoài = sếp thân thiện + môi trường công bằng

Tống Dật Tuấn là hình mẫu sếp lý tưởng của Tô Duyệt Duyệt, anh ta đẹp trai, phong độ, thân thiện, lại thăng tiến vù vù trong sự nghiệp. Tương tự như anh ta, quản lý Tiêu của phòng nhân sự cũng là người cho cô nàng ngờ nghệch Duyệt Duyệt một ấn tượng thân thiện hiếm có. Nhưng tất cả chỉ là đóng kịch, họ chẳng bao giờ thân thiện với ai mà không có mục đích cả. Thậm chí cả vị CEO quyền lực Wagner cũng chỉ lợi dụng Doanh Thiệu Kiệt để hất cẳng đối thủ của mình. Còn công bằng ư? Không có đâu. Sự bất công đã thể hiện ngay từ khâu tuyển dụng rồi. Đầy người vẫn đi bằng cửa sau vào các công ty nước ngoài làm việc, mặc dù họ chẳng có năng lực nổi bật nào, giống hệt cô nàng Như An Tâm. Vì sao ư? Vì rất nhiều cấp quản lý của các công ty nước ngoài là người Việt, thế thôi.

Công ty nước ngoài = chăm chỉ làm việc là sẽ thăng tiến

À cái này thì cũng không hẳn không đúng. Giống như Doanh Thiệu Kiệt, anh cũng đi lên bằng chính năng lực của mình và có được thành công chân chính. Nhưng nếu chỉ tài năng và cố gắng không thôi chưa đủ, bạn phải biết điều và có chút may mắn nữa. Thỉnh thoảng, các công ty nước ngoài lại làm một cuộc thay máu khốc liệt. Một vị lãnh đạo nào đó bị hất cẳng đi thì lập tức toàn bộ vây cánh của ông ta/ bà ta cũng bay luôn, dù những người đó có giỏi đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng thể ở lại. Mà khi làm việc, sếp bảo đánh đâu thì nhân viên phải đánh đó chứ, làm gì có quyền lựa chọn vây cánh đâu. Chưa hết nhé, nếu phòng ban của bạn có 3 người mà giờ chỉ có một người được giữ lại thì bạn biết chuyện gì xảy ra rồi đấy. Bình thường thân thiết đến đâu thì đến lúc đó người ta cũng sẵn sàng giở mọi mưu hèn kế bẩn ra mà oánh nhau sứt đầu thôi.

Nói một cách công bằng thì công ty nào cũng thế. Làm cho một công ty tư nhân nhỏ bé thì bạn mãi giậm chân tại chỗ, không tiến lên được. Đi làm cho nhà nước thì lương thấp mà vấn đề thì nhiều như sao trời. Đi làm cho công ty nước ngoài đặt tại Việt Nam thì văn hóa dở ông dở thằng, mà chẳng biết bị đuổi lúc nào. Có điều nếu đã từng làm cho công ty nước ngoài thì dù là thời gian ngắn ngủi, bạn cũng sẽ học được nhiều, hiểu biết nhiều và trưởng thành hơn, đủ để bạn thích nghi và tìm một cơ hội phù hợp hơn. Điều mà Amber trân trọng nhất khi làm việc cho công ty trước kia là những người bạn mà Amber quen được. Họ giỏi, hợp gu và chân thành. Vậy là được rồi.

Nếu bạn còn chưa thấm thía sự khốc liệt trong Âm mưu nơi công sở thì đọc tiếp Starbuck đã cứu cuộc đời tôi như thế nào nhé. Đọc rồi mới biết con người luôn phải biết nhìn xa trông rộng.

Cơ trưởng Sully – Tôi chỉ làm việc tôi phải làm!

Hôm trước Amber đọc được tin máy bay của Indonesia rơi xuống biển và hành khách lẫn phi hành đoàn đều không qua khỏi. Thế là Amber nhớ tới kỳ tích mà cơ trưởng Sully đã làm được hồi tháng 1 năm 2009 cũng trong một hoàn cảnh tương tự và quyết tâm ngồi cày bộ phim của Tom Hanks. Tất nhiên bộ phim có phần hư cấu để tạo ra câu truyện hấp dẫn và vấn đề cho người xem thưởng thức, nhưng không thể phủ nhận việc tái hiện khoảnh khắc sống chết vô cùng chân thực khiến người ta phải bật khóc.

Cơ trưởng Sully
Sully và chiếc may bay đáp xuống Hudson

Bộ phim mở đầu bằng cảnh quay vị cơ trưởng giàu kinh nghiệm sau khi sự việc đã xảy ra. Ông đang phải đối mặt với sự quan tâm quá độ của báo chí, của các cơ quan chức năng và đặc biệt là buổi điều trần với ủy ban an toàn bay quốc gia. Ông còn phải đối mặt với những cơn ác mộng về chuyến bay kinh hoàng đó. Sau tai nạn, ông và cơ phó của mình bị đình chỉ bay, sự nghiệp 40 năm có nguy cơ chỉ còn là tờ gấy lộn và những lo toan cho gia đình lập tức đè nặng lên vai ông. Nhưng thứ khiến Sully thực sự bị ám ảnh đó là câu hỏi liệu những gì ông đã làm có phải là điều đúng đắn nhất?

Vào ngày 15/1/2009, Sully bắt đầu một ngày mới như bao ngày khác, và hơn 100 hành khách trên chuyến bay của hãng US Airway cũng háo hức với chuyến hành trình của họ. Nhưng không ai biết được, chỉ sau vào phút cất cánh, họ đâm phải một đàn chim và cả hai động cơ cánh của chiếc máy bay đều hỏng. Sully và cơ phó của mình đã ngay lập tức nhờ tới trợ giúp của đài kiểm soát không lưu và được hướng dẫn quay về sân bay đã cất cánh, và một sân bay phụ cận. Tuy nhiên bằng kinh nghiệm 40 năm của mình, Sully đã đưa ra một quyết định mạo hiểm là đáp xuống mặt sông Hudson.

Khi thời tiết bên ngoài là âm 2 độ và gió thổi lồng lộng, toàn bộ mọi người trên máy bay có nguy cơ bị chết cóng và lặp lại thảm cảnh của một Titanic thu nhỏ. May mắn thay họ được các tàu tuần duyên tới ứng cứu kịp thời. Người ta nói cả New York đã ở đó để kịp thời cứu 155 người thoát khỏi cái chết cận kề.

Sully đã làm tất cả những gì mà ông phải làm một cách trách nhiệm, nhân văn và tỉnh táo nhất. Ông là người cuối cùng rời khỏi máy bay sau khi đã lội qua làn nước lạnh băng ngập đến đùi để đảm bảo không còn sót ai ở lại. Ông là người cuối cùng lên tàu cứu hộ sau khi toàn bộ những người khác đã được cứu. Ông không màng đến việc nghỉ ngơi hay đến một chỗ ấm áp hơn mà chỉ kiên trì với việc xác nhận số lượng hành khách, để đảm bảo không có thương vong.

Rồi sau đó, người phi công dày dạn kinh nghiệm đã cùng với cơ phó của mình lại phải đối mặt với những lập luận và giả thuyết của ban điều trần rằng việc họ hạ cánh trên sông là một quyết định liều lĩnh có thể phải trả giá bằng mạng sống của 155 con người. Người ta đưa ra các con số được lập trình trên máy tính, rồi những buổi thử nghiệm với phi công thật. Có những lúc Sully cũng nghi ngờ chính mình và quyết định lúc đó của mình. Tuy nhiên cuối cùng thì ông đã chứng minh được sự đúng đắn và quyết đoán của mình và rằng kỳ tích sông Hudson xứng đáng là một trong những kỳ tích hàng không cho đến ngày nay.

Cơ trưởng Sully
Cơ trưởng Sully

Bộ phim được xây dựng đơn giản, không có nhiều cao trào nhưng bối cảnh thời gian được đan xen lồng ghép một cách khéo léo khiến câu truyện trở nên hấp dẫn vô cùng. Việc chiếc máy bay gặp trục trặc, bay qua nửa thành phố và đáp xuống sông Hudson được thuật lại dưới bốn góc nhìn. Với người dân thành phố, chứng kiến một chiếc máy bay dần hạ xuống, lao qua các tòa nhà, giống như lần nữa chứng kiến sự kiện thảm khốc ngày 11/9 năm nào. Với nhân trạm kiểm soát không lưu, mặc dù không nhìn thấy nhưng anh ta đã tỏ rõ sự bất lực khi nghĩ rằng không thể cứu kịp chiếc máy bay. Với hành khách, chỉ có khủng hoảng, lo sợ và bất an. Còn với Sully, đó là một điều kỳ diệu, rằng trong hoàn cảnh đó ông vẫn đủ tỉnh táo và lý trí để làm điều đúng đắn nhất.

Sully được người ta tung hô như một anh hùng nhưng sâu bên trong ông vẫn là một con người với những suy nghĩ bản năng. Ông cũng sợ, cũng lo lắng, cũng nghi ngờ và có chút hối hận đã không làm khác. Nhưng những người xung quanh ông, đồng nghiệp, gia đình và cả những người xa lạ đã liên tục nhắc nhở ông rằng những gì ông đã làm là một kỳ tích, và rằng điều quan trọng hơn hết thảy là ông và mọi người vẫn còn sống. Còn điều gì tuyệt vời hơn thế nữa.

Ủng hộ Rừng Hổ Phách

Mong các bạn ủng hộ để Amber duy trì trang web. Nếu không có Paypal thì có thể:
1. Chuyển khoản tới: Hoang Mai Nhung - 0021002033624 - Vietcombank.
2. Chuyển qua Momo
3. Gửi thẻ cào điện thoại Viettel
Chân thành cảm ơn!

Rừng Hổ Phách

Lịch

Tháng mười một 2018
H B T N S B C
 1234
567891011
12131415161718
19202122232425
2627282930  
DMCA.com Protection Status