Cô nghe thấy, có người đang ca hát.
Tiếng nói mềm nhẹ như gió, như nước.
Khởi Lệ mở mắt thấy Linh đang ngồi trên cửa sổ hát bài hát từ rất xa xưa trước kia. Mái tóc đen óng, lấp lánh trong ánh mặt trời giống như thác nước đang đổ xuống.
“Hôm nay cô trốn học hả?”
Linh ngừng lại, quay đầu nhìn cô.
“Không, tôi đánh bất tỉnh giáo viên tiếng Anh của cô, rồi lột hết quần áo nữ huấn luyện viên lạnh lùng kia, móc cô ta lên cột cờ thị chúng cho nên bị đuổi học.”
Cô cười ra tiếng nói, “Cô sẽ không làm thế.”
Linh nhìn cô, thật lâu sau mới hỏi: “Làm sao cô biết tôi không làm?”
“Cô không phải là người vô trách nhiệm như vậy.” Cô ôn nhu nói.
“Con người sẽ thay đổi.” Linh hừ một tiếng, “Tôi đã thay đổi rồi.”
“Không thay đổi nhiều lắm.”
“Vậy cô đúng là vẫn ngốc như trước đây.” Cô ấy nói.
Đối với kết luận không khách khí của Linh, Khởi Lệ chỉ mỉm cười, cũng không hỏi, đôi mắt lại bắt đầu tìm kiếm người đàn ông của mình. Thấy thế Linh tựa cười cười nhìn cô, trả lời câu hỏi mà cô vẫn chưa mở miệng hỏi: “Hắn đi nấu cháo cho cô, chờ một chút sẽ trở về.”
“À.” Khởi Lệ hơi hơi đỏ mặt, vội vàng nói sang chuyện khác: “Mọi người trong nhà có khỏe không?”
“Tốt lắm. Hôm nay là Chủ nhật nên tôi mới ở trong này.” Linh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, bình dị nói: “Hai đứa em sinh đôi rầy rà của cô mỗi ngày đều ăn hai bát cơm, ông bà nội đã xuất ngoại đi du ngoạn bằng tàu hạng sang, ba mẹ vẫn làm việc như trước, cả ngày vẫn bận nọ kia, nhưng mà tài nấu nướng của ba cô quả thật không phải tầm thường đâu.”
Cô ấy quay đầu liếc mắt một cái, “Cô không bị ông ấy nuôi thành heo cũng là kỳ tích rồi.”
Khởi Lệ cười nói: “Trước đây tôi hay đụng vào quỷ nên sinh bệnh, ăn bao nhiêu lại bị tiêu hao hết.”
Linh ngẫm lại thấy cũng đúng, chỉ tiếp tục nói: “Tóm lại, mọi việc đều rất tốt, bởi vì tôi rất an phận thủ thường thay cô làm một đứa con ngoan nên mọi người cũng không còn nghi ngờ nữa. Tuy rằng mẹ cô có chút hoài nghi nhưng tôi nghĩ bà ấy tự thuyết phục mình rằng hành vi kỳ quái của tôi là vì đang yêu, bà còn hỏi tôi khi nào dẫn Tần về. Tôi nói một thời gian nữa.”
Giọng của Linh kỳ thực không có ngữ điệu gì cả, nhưng không hiểu sao Khởi Lệ lại nghe ra một chút hâm mộ trong đó. Đó là tình thân mà bọn họ không có được ở kiếp trước.
“Linh?”
“Ừ?”
“Cô lại làm chị gái tôi có được không?”
Lại?
Linh cứng đờ, nhanh chóng quay đầu nhìn cô, trên mặt không còn tí huyết sắc nào hỏi: “Cô làm thế nào mà…… Biết?”
Khởi Lệ ôn nhu nhìn cô ấy, “Tôi ở Vô Gian đã thấy trí nhớ của anh trai.”
Linh trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Cô không nên xem.”
“Tôi phải biết.”
“Cô thật là người ngu ngốc.” Cô ấy phất tay.
Lúc cô ấy quay đầu lại Khởi Lệ thấy trong mắt cô ấy có nước mắt.
“Tôi tin tưởng ba mẹ cũng sẽ không để ý.” Khởi Lệ nói: “Cô nhất định có biện pháp để mọi người tin rằng cô là con gái của nhà họ Bạch –”
“Tôi không cần.” Linh ngắt lời cô.
“Vì sao?” Rõ ràng cô ấy rất muốn, Khởi Lệ có thể nhìn ra.
Mới đầu, Linh không trả lời, Khởi Lệ nghĩ có thể cô ấy không có đáp án, nhưng rồi cô lại nghe thấy mấy lời lẩm bẩm rất nhỏ.
Bởi vì…… Quá ngắn……
Sinh mệnh quá ngắn ……
Mà tôi…… Đã chịu đựng đủ việc đưa tiễn người thân rồi……
Nhìn bóng dáng cô đơn ở bên cửa sổ, hốc mắt Khởi Lệ không khỏi ẩm ướt.
“Tôi xin lỗi……”
Linh không nói lời gì nữa, cũng không quay đầu lại. Chỉ đợi Tần về cô ấy lại rời đi.
******
Hai tháng đi qua, tình trạng của cô càng ngày càng tốt, thậm chí đã có thể xuống giường đi xuống lầu ngồi.
Một ngày kia, khi cô đang cuộn mình trên sô pha ngáp dài và đọc sách thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa. Lúc đầu cô không để ý, mãi tới khi ngửi được mùi hoa thoang thoảng thổi đến cô mới phát hiện ra.
Khởi Lệ lập tức đứng dậy khi nhìn thấy người kia. Người đó nhanh nhẹn đi tới, phàm là chỗ bà chạm chân tới, cây cối lập tức mọc ra, rồi cả hoa nữa. Bà đi thẳng vào sân nhà, xuyên qua đường mòn đầy hoa bỉ ngạn, đẩy cửa vào trong tiệm.
Khởi Lệ không thể nhúc nhích, đến khi người phụ nữ tuyệt mỹ kia đi đến trước mặt và mỉm cười với cô: “Hi.”
“……” Khởi Lệ há mồm, ngẩn người nhìn bà.
“Sao thế? Không nhận ra ta à?”
“Không…… Không phải……” Nghe vậy cô vội lắc đầu, đỏ mặt nói: “Chỉ là…… tôi không nghĩ sẽ thấy ngài ở đây……”
“Cho dù là ở Vô Gian hoa cũng sẽ nở.” Bà ta ôn nhu nói, “Huống chi, ngươi còn ở nơi này.”
Gần như trong nháy mắt bà vào cửa Vô Minh đã đuổi tới đứng bên người Khởi Lệ, nghe đến một câu này sắc mặt hắn khẽ biến, trong lòng cũng căng thẳng.
Tuy bà từng giúp hắn nhưng bà cũng là người có khả năng lớn nhất sẽ đem Khởi Lệ đi. Vốn hắn tưởng bà sẽ nói cái gì nhưng bà chỉ ngẩng đầu, nhìn hắn mỉm cười mở miệng: “Ngươi chăm sóc hoa rất tốt.”
“Đó là việc ta nên làm.” Hắn khàn giọng nói.
“Ta có thể uống một ly cà phê sao?”
Không thể – Hắn rất muốn nói như vậy vì sợ vị phu nhân này sẽ thừa cơ đưa cô đi. Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của hắn.
Hắn cúi đầu thấy Khởi Lệ nhìn mình ôn nhu nói: “Không sao.”
Hắn buông tay, quay ngược lại cầm lấy tay cô.
“Em không sao mà.” Cô mỉm cười trấn an hắn.
Vô Minh ngóng nhìn nàng, thật lâu mới ngẩng đầu lên nhìn người kia và mở miệng yêu cầu: “Ngài phải cam đoan không mang cô ấy đi.”
Giọng điệu của hắn khiến người kia hơi nhướng mày, nhưng thấy hắn phải chịu nhiều đau khổ như vậy nên bà vẫn mở miệng cam đoan: “Ta sẽ không mang nàng đi.”
Nghe được một câu này hắn biết mình nên an tâm, nhưng không biết tại sao vẫn không thể di động, mãi đến khi Khởi Lệ đẩy hắn một chút.
“Đi thôi.” Cô nói, trong mắt có ý cười. Hắn lại nắm chặt tay cô, sau đó mới không tình nguyện buông ra đi về phía quầy bar để pha cà phê.
Phu nhân trừng mắt nhìn hắn rồi lại nhìn Khởi Lệ, trêu chọc nói: “Xem ra, ta thật sự không đáng tin tí nào.”
Khởi Lệ nhìn phu nhân, xấu hổ quẫn bách nói: “Ngài biết anh ấy không phải có ý đó mà.”
“Ta biết.” Phu nhân cười nhẹ, cầm lấy tay cô cùng ngồi xuống ghế sô pha.
Khởi Lệ có chút vui vẻ, lại nghe bà ta ôn nhu nói: “Năm đó ta từng nghĩ tới việc ngăn cản ngươi nhưng đó là thiên kiếp của hai người.”
Phu nhân nhìn về phía người đàn ông đứng ở quầy bar, “Ngay từ đầu ngươi đã được định là kiếp nạn của hắn. Tần Vô Minh mặc dù là vương của ngục Vô Gian nhưng lại không biết thất tình lục dục, tuy biết đạo lý trong đó nhưng hắn cũng không hiểu một cách chân chính. Chưa trải qua tình yêu, sẽ không biết mùi vị, ngươi và hắn đều giống nhau. Nếu không có tâm để ý, nếu không có tâm cảm động thì chung quy có một ngày lầm bước sẽ nhập ma.”
“Đoạn nhân duyên này là ngươi và hắn phải trải qua.” Phu nhân rời mắt từ trên người Vô Minh về cô gái mảnh mai trước mặt sau đó luyến tiếc xoa mặt cô: “Cho nên dù biết chuyến này đi sẽ chịu nhiều đau khổ nhưng ta vẫn để ngươi đi.”
Cổ Khởi Lệ nghẹn lại, khàn giọng nói: “Nô tỳ thật vui vì ngài đã để nô tỳ tới đó.”
“Cho dù phải chịu nhiều đau khổ như vậy sao?”
“Đúng vậy, cho dù phải chịu nhiều đau khổ như vậy.” Khởi Lệ nhìn Vô Minh đang sắp không nhịn được lo âu sau đó nhìn phu nhân và mỉm cười nói: “Anh ấy đáng giá.”
Nghe vậy, phu nhân ôn nhu nở nụ cười: “Hai người các ngươi còn có tương lai rất dài.” Phu nhân vừa nói vừa nhìn về phía những bông hoa đỏ tươi ngoài cửa sổ, có chút áy náy nói: “Thật có lỗi, ta không thể giúp ngươi cái gì.”
“Ngài yên tâm.” Cô nhìn Vô Minh đang đi tới, thâm tình nói: “Có anh ấy ở đây, nô tỳ không sợ.”
Phu nhân đón tách cà phê Tần Vô Minh mang đến, chậm rãi uống một ngụm. Cà phê rất thơm, trong vị đắng có ngọt, trong ngọt có đắng.
Hắn vẫn đứng ở trước mặt bà chờ đợi.
Phu nhân buông cái chén xuống bàn sau đó đứng dậy nhìn hắn nói: “Chăm sóc cô ấy thật tốt nhé.”
“Ta sẽ.” Hắn nhẹ nhàng thở ra, khàn giọng hứa hẹn, trong mắt có cảm kích khó nói, “Cám ơn ngài.”
Phấn môi nhẹ nhướng lên, đôi mi thanh tú của phu nhân khẽ động, buồn cười nhìn hắn cảnh cáo, “Đừng cảm tạ sớm như vậy, nếu ngươi đối xử với con bé không tốt, ta sẽ lại đến.”
“Vô Minh ghi nhớ trong lòng.” Hắn nói.
Nghe vậy, bà vừa lòng đứng lên rời đi.
Khởi Lệ rúc vào lòng hắn, mà hắn cũng nhẹ ôm lấy cô, cùng nhau nhìn theo người nọ rời đi.
******
Bóng dáng nhấp nháy.
Cô mở mắt, thấy người đàn ông cô yêu nhất.
Hắn đang cúi người nhìn hồ sơ, không biết đang viết gì. Ánh mặt trời rọi xuống tỏa ánh kim quang lên người hắn. Bóng dáng hắn như mộng, như ảo, nhưng cô biết hắn là thật.
Mấy ngày nay tình trạng của cô đã tốt lắm rồi, nhưng hắn vẫn ngày đêm vẫn bảo vệ cô. Có khi nửa đêm tỉnh lại cô sẽ thấy hắn lẳng lặng thâm tình nhìn mình giống như sợ trong nháy mắt sau cô sẽ biến mất trong gió.
Cho dù có được lời cam đoan của phu nhân thì hắn vẫn không tin được đây là sự thật. Cô biết, tuy hắn chưa nói ra miệng nhưng vẫn sợ hãi đây chỉ là một giấc mộng tốt đẹp.
Mặc ngọc của hắn vẫn nứt nẻ. Cô nhẹ vỗ về vết rạn trên miếng ngọc, có chút đau lòng. Dù vết rạn đã dần bé lại nhưng vẫn thấy rõ.
Tuy cô còn muốn ở đây cùng hắn cho đến thiên trường địa cửu nhưng cô nghỉ ngơi cũng đủ lâu. Mỗi ngày trôi qua có quá nhiều thứ cần phải giải quyết.
Cô ngồi dậy, mở miệng gọi hắn: “Vô Minh……”
Mới mở miệng hắn đã quay đầu đứng dậy đi đến: “Làm sao vậy?” Hắn ngồi xuống bên giường: “Vẫn còn không thoải mái sao?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Tuy nói như vậy nhưng cô vẫn nhịn không được dựa vào người hắn, “Mấy giờ rồi?”
“Ba giờ năm mươi.” Hắn cầm tay cô, kéo chăn lên đắp cẩn thận.
Ba giờ năm mươi, sắp tan học rồi, một lúc nữa Linh sẽ đến đây.
Gió thổi từ từ, ánh mặt trời ấm áp. Khởi Lệ tựa vào trên người hắn, nhẹ giọng nói: “Mẹ nói bà hy vọng cả đời em có thể sống một giấc mộng Khởi Lệ, sáng lạn, giống như cảm thụ mà ba mang lại cho mẹ. Thế nên mẹ mới gọi em là Khởi Lệ.”
“Anh biết.” Lúc ấy hắn cũng ở đó.
Cô ngẩng đầu lên nhìn mặt hắn, “Em cũng nên trở về rồi.”
Vô Minh siết chặt tay, hắn biết rõ ngày này sẽ đến nhưng lại không dám nghĩ. Hắn thuyết phục chính mình rằng cô chỉ về nhà ở thôi, sẽ không biến mất, nhưng vẫn không thể áp được nỗi khủng hoảng sợ mất cô.
“Tối nay…… Trễ một chút lại nói sau.” Hắn nói.
“Trễ một chút?” Cô nhìn hắn, nhẹ nhướng mày nói: “Trễ một chút thì em sợ ba sẽ có ấn tượng không tốt với anh đó.”
“Ấn tượng không tốt?” Hắn sửng sốt.
“Đúng vậy.” Cô gật đầu, “Lần đầu tiên anh đến nhà em cầu hôn, chúng ta phải đến trước bữa tối mới được. Ba em bề ngoài thoạt nhìn thực phóng khoáng nhưng bên trong cũng rất bảo thủ. Chúng ta mà để đến bữa tối mới về nhà thì ông ấy nhất định sẽ làm khó dễ anh.”
“Cầu hôn?” Hắn lập tức choáng váng.
“Đúng vậy, tuy em đã sớm gả cho anh nhưng cái đó ba mẹ em đâu hiểu được.” Cô cười nói: “Anh đương nhiên vẫn phải cầu hôn, như vậy em mới có thể danh chính ngôn thuận cùng anh ở một chỗ.”
Hắn nhìn cô, một lúc lâu sau cũng không nói lời nào.
“Làm sao vậy?” Thấy hắn cả buổi không trả lời, cô nhíu mày hỏi.
“Anh ngại phiền toái sao?”
“Đương nhiên không phải.” Hắn tìm lại được giọng nói của mình.
“Tốt lắm.” Cô duỗi thẳng người, nhìn hắn mỉm cười nói: “Em vốn muốn trực tiếp đi công chứng, nhưng lão ba nhất định sẽ không đồng ý. Chúng ta đính hôn trước, qua mấy tháng chờ em tốt nghiệp xong sẽ kết hôn. Như vậy thời gian cũng không quá lâu, mọi người trong nhà em chắc có thể chấp nhận được. Đúng rồi, anh có chứng minh thư không? Anh hẳn là có biện pháp biến ra giấy chứng minh thư chứ?”
Hắn nói không ra lời, chỉ có thể gật đầu.
“Em nghĩ rồi, anh có xe, có nhà, có sự nghiệp, có cơ sở kinh tế, mà nơi này cách nhà em cũng không quá xa, mẹ chắc sẽ không làm khó, nhưng ba thì hơi phiền phức. Ba em làm ở công ty bảo an nên chắc sẽ điều tra bối cảnh của anh. Anh nhớ phải chuẩn bị một chút. A, còn có tuổi của anh tốt nhất là không được vượt quá 30.”
Cô vuốt mặt hắn, đánh giá một chút rồi mỉm cười tuyên bố: “Em thấy để 27 là được. Mẹ em kém ba em mười tuổi, như vậy ông ấy cũng không thể tìm anh gây phiền toái.”
Trong cảnh xuân nhu hòa, Khởi Lệ nắm tay hắn ôn nhu nói: “Sau khi kết hôn, anh có thể dạy em pha cà phê, em có thể giúp anh chăm sóc hoa. Sau này già đi, anh cũng giả bộ biến thành già nua với em, chúng ta làm một đôi vợ chồng già, chờ em qua xong một kiếp này chúng ta cùng nhau trở về nhé?”
Vô Minh nhìn cô gái ôn nhu trước mặt đang nói ra hết thảy suy nghĩ trong lòng cùng với tình yêu tràn đầy của mình. Hắn không biết cô lại nghĩ nhiều như vậy, trong lúc hắn không dám hy vọng xa vời thì cô đã lên kế hoạch tốt lắm.
“Được.” Hắn ôm cô vào lòng, nói giọng khàn khàn: “Em nói gì cũng tốt…… Đều tốt……”
Khởi Lệ mỉm cười nâng tay ôm chặt hắn, hốc mắt lại đỏ lên.
Gió xuân nhẹ nhàng thổi qua mặt. Trong gió lạnh có mùi của hạnh phúc.
******
“Thế nào? Mưu kế này của ta lợi hại không?”
Trong tiệm cà phê, Tần Thiên Cung pha một tách hồ trà rồi ngồi tại quầy thưởng thức. Linh đã thay đồng phục, mặc một cái áo len, vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy tên kia mở miệng thúi. Không thể tin được hắn còn có mặt mũi nói đến chuyện này, nàng lạnh lùng cười mắng: “Phải phải phải, mưu kế này rất hay, là siêu lợi hại, vô địch lợi hại, nếu ngày nào đó Tần biết các ngươi và Meo Meo đã làm cái gì thì các ngươi không chết tử tế được đâu.”
“Ta chỉ nghe lời thất gia nói, để cho một cái uế quỷ chạy thoát thôi.” Meo Meo đang ăn cá ở một bên nghe vậy lập tức ngẩng đầu phủi sạch quan hệ. “Cái khác thì ta không biết gì hết.”
“Này, cũng không phải việc của ta, ngay từ đầu ta cũng không biết, đều là thất ca và con mèo này làm hết!” Tần Ngự Phong cũng nhanh chóng giải thích.
Linh nhíu mày, châm chọc hỏi: “Ngươi đang nói lúc Khởi Lệ bị công kích, ngươi không có ở đó hả?”
“Ách, ta……” Tần Ngự Phong cứng đờ, lúc này mới nói: “Ta có ở đó, nhưng đó là vì thất ca ám chú định thân lên người ta mà!”
“Hừ.”
“Ai nha, tiểu Linh, ngươi đừng so đo nhiều như vậy, đại ca cứng đầu quá, nếu chúng ta không bày chút tiểu xảo thì làm sao khiến huynh ấy tỉnh ra chứ?”
“Tiểu cái gì Linh, ta và ngươi rất quen thuộc sao?” Nàng híp mắt mở miệng nói: “Ngươi đừng có mà nói tốt như vậy, đừng tưởng ta không biết bọn chúng đều có trong danh sách bị tróc nã của ngươi.”
“Đó là thuận tiện thôi.” Tần Thiên Cung vô tội nói: “Ta cũng chỉ tận dụng đúng người, đúng vật để mọi việc suôn sẻ một chút mà. Ngươi xem, dưới thần uy của đại ca những con yêu quái do uế quỷ gọi tới đều chớp mắt bị tiêu diệt hết. Nếu không làm như vậy, ta còn phải tìm từng con một, mệt lắm. Nói gì đi nữa thì thời gian này ta vội vàng chuẩn bị báo cáo cấp trên, nếu không nhờ đại ca thuận tiện hỗ trợ chút công trạng thì đến lúc đó ta sẽ bị mắng cho to đầu. Dù sao, kết cục cuối cùng cũng là cả nhà đều vui. Ngươi xem, không phải hôm nay đại ca đi nhà họ Bạch cầu hôn sao?”
“Ngươi xem xem, đại ca và Khởi Lệ là người có tình, tất sẽ thành quyến thuộc, ngươi cũng có thể giải ác nghiệp nhiều năm trước, bát cơm của ta cũng được bảo vệ, Ngự Phong cũng không phải ngâm mình tra cứu số liệu cao như núi ở Chuyển Kiếp Sở đến choáng váng, còn Meo Meo không lâu nữa có thể đổi tên thành Meo Meo Meo Meo như mong muốn rồi. Thật là kết cục viên mãn cỡ nào.”
“Ta không muốn đổi tên thành Meo Meo Meo Meo!” Hắc miêu căm giận bất bình kháng nghị.
“Hả? Nguyện vọng của ngươi không phải muốn đem Meo Meo đổi thành Meo Meo Meo Meo sao?”
“Ta mới không có!”
“Phải không? Lần trước chúng ta uống say không phải ngươi đã nói thế à, Ngự Phong, đệ cũng nghe được đúng không?”
“Đệ không có.” Tần Ngự Phong tức giận nhìn thất ca, “Đệ khi đó còn đang bận thay đổi trang phục cho đúng.”
“Ta chỉ nói ta muốn đổi tên thôi!”
“Không phải đổi thành Meo Meo Meo Meo hả?” Tần Thiên Cung tò mò hỏi lại.
“Không phải!” Nó đứng lên, lông dựng lên tận trời, miệng há ra khẽ rống: “Meo Meo Meo Meo, cái tên ngu như vậy, có khác gì Hắc Mễ đâu?”
“Cho nên ngươi tuyệt đối không thích cái tên Vân Mộng đặt cho ngươi hả?” Tần Ngự Phong nhíu mày.
“Ta không –”
Nghe đoạn đối thoại buồn cười giữa hai người một mèo kia, Linh ném một ánh mắt xem thường. Thật sự là một đám đầu đất!
Bên ngoài tiệm, một con chim màu đen bay đến. Nàng bỏ lại ba kẻ vẫn đang tranh cãi ầm ĩ không ngớt kia rồi xoay người đi ra ngoài.
Mặc dù đã vào xuân nhưng bên ngoài vẫn có chút lạnh. Nàng nâng tay lên, con chim đó lập tức sà xuống đậu trên tay nàng.
“Tình huống thế nào?” Nàng hỏi.
“Hoàn hảo.” Nó thu lại cánh chim, vững vàng đứng trên tay nàng. “Có điều không khí có chút căng thẳng, hẳn là sẽ không dễ mà giải quyết đâu.”
“Có người nhận ra hắn sao?”
“Không.”
“Xem ra, ám thuật lúc trước hắn hạ vẫn còn đó.” Nàng trào phúng cười, “Cứ như vậy, Bạch Thiên Vũ cho dù không thích, hẳn là sẽ không phản đối quá lớn. Nếu ông ta mà biết Tần là ai thì chỉ sợ sẽ không để con gái gả đến hoàng tuyền đâu.”
Tuy nói như vậy nhưng trong mắt nàng vẫn không nén nổi cô đơn. Con chim to lớn nhìn nàng, bỗng nhiên mở miệng đề nghị: “Kỳ thật, ngươi có thể thay thế nàng làm con gái Bạch gia, cũng sẽ chẳng có người nào phát hiện ra đâu.”
Nghe vậy, nàng trầm mặc một hồi lâu mới nhẹ giọng mở miệng: “Không, ta mệt mỏi rồi.”
Nó biết, đó chỉ là nàng lấy cớ. Nó ở bên cạnh quan sát lâu như vậy, tuy miệng nàng nói lời oán giận nhưng nó rất rõ ràng nàng rất thích ở Bạch gia và thích người nhà đó. Nhưng cũng bởi vì như thế mà nó cũng không nói gì nữa.
Một vầng trăng sáng lặng lẽ hiện lên trên đầu.
Cửa tiệm cà phê bỗng nhiên bị người đẩy ra. Nàng quay đầu chỉ thấy Tần Thiên Cung thò đầu ra hỏi: “Hắc, ngươi là bạn của Linh sao? Vào đây ngồi đi.”
“Cám ơn nhưng ta còn có việc.” Con chim lễ phép khẽ gật đầu sau đó nói với Linh: “Ta đi về trước, ngươi có việc thì gọi ta.”
“Ừ.” Nàng gật đầu, giơ tay lên.
Nó thuận thế giương cánh mà bay, chỉ chốc lát sau đã biến mất trong đêm đen.
“Người bạn quạ đen của ngươi đúng là to con.” Tần Thiên Cung tán thưởng nói: “Lông chim lại xinh đẹp, lông nó mà màu vàng, lại nhiều thêm một cái chân thì thân phận chắc không phải tầm thường đâu.”
Linh nhìn hắn, một câu cũng chưa nói, vẻ mặt đã có chút quỷ dị. Hắn sửng sốt một chút, đột nhiên tỉnh hồn.
Không thể nào? Con chim kia chẳng lẽ chính là —
Hắn chạy nhanh ra, ngẩng đầu lên để nhìn, nhưng nó đã sớm bay mất dạng, hắn cúi đầu lại muốn hỏi Linh, nhưng trước mắt cũng chẳng còn ai.
Nàng bỏ đi, nàng ta lại dám bỏ đi rồi?!
Tần Thiên Cung á khẩu không nói được câu gì, chỉ trừng mắt nhìn phía trước yên tĩnh không một tiếng động, nửa ngày nói không ra lời.
Gió lạnh thổi vù vù, thổi trúng hắn khiến đầu hắn choáng váng. Sau khi đứng ở cửa hứng vài cơn gió lạnh, hắn quyết định là không nên nhúng tay vào phiền phức, mỗi lần hắn xía vào chuyện gì là phiền toái sẽ tìm tới cửa.
Cho nên, không thấy chính là không thấy, vừa rồi hắn cũng chưa thấy gì!
Đúng vậy, chính là như vậy! Hắn không biết gì hết!
A, đã đói bụng, không biết đại ca hôm nay có làm món gì ngon không, phải đi phòng bếp xem một chút mới được.
Sau khi nhanh chóng tự thôi miên mình, Tần Thiên Cung xoay người đóng cửa lại, cũng đem hết thảy phiền toái nhốt ở bên ngoài.
Xuân đến.
Lá bồ đề theo gió bay xuống.
Cô nhặt nó lên hỏi: “Anh xem, hóa ra lá bồ đề là hình trái tim đó.”
“Ừ.” Vô Minh nhìn cô nắm lấy cuống lá nho nhỏ xoay tròn dưới ánh mặt trời. Chiếc lá ánh lên một màu xanh biếc như mới.
Tuy hắn đã tới thế giới này rất lâu nhưng không có tâm tư đi nhìn ngắm nó. Hắn nhìn mọi vật nhưng chưa bao giờ để chúng vào tim. Là cô kéo hắn cùng thưởng thức, nhìn ngắm thế gian này.
Lá cây hình trái tim lại rụng xuống một mảnh. Hắn vươn tay hứng lấy, cô cũng đặt cái lá của mình lên trên cái lá kia.
“Cho anh.” Cô nói.
Hắn cúi đầu, chỉ thấy cô đang nhìn mình nở nụ cười. Trong lòng hắn ấm áp, tay cầm hai phiến lá.
“Anh sẽ cất giữ thật tốt.” Hắn thấp giọng hứa hẹn.
“Em biết.” Cô ôn nhu cười yếu ớt.
Mười năm, hai người vẫn bên nhau vượt qua xuân hạ thu đông, vượt qua sinh ly tử biệt, mỗi một giây phút vui buồn trong cuộc sống này……
Cô biết hai người sẽ vĩnh viễn ở bên nhau. Cô vòng tay qua vai hắn, kiễng mũi chân hôn hắn một chút rồi mới cười nắm lấy tay hắn nói: “Đi thôi, mẹ nói ba học nấu món mới, muốn chúng ta đều trở về nếm thử. Ba còn bảo mẹ nói em đưa anh về, nói nhiều đến mức tai mẹ sắp hỏng rồi. Thật khó tưởng tượng năm đó ông ấy còn muốn lấy chổi đuổi anh khỏi nhà nữa.”
Vô Minh nghe vậy, nhếch khóe miệng. Nói thực ra, hắn cũng rất khó tưởng tượng hắn và người kia sẽ có thể hòa bình ở chung một ngày, nhưng dù ban đầu Bạch Thiên Vũ không cam lòng thì cuối cùng vẫn vì con gái mà cố tiếp nhận hắn.
Đến nhà mẹ đẻ của cô chỉ cần vài phút đi xe. Lúc hắn dừng xe đã thấy cửa lớn của nhà họ Bạch rộng mở. Hắn xuống xe, thấy Khởi Lệ vui vẻ tiến đến ôm mẹ mình, nụ cười của họ còn sáng lạn hơn ánh mặt trời.
Bạch Thiên Vũ đứng phía sau Sở Ninh, tầm mắt hai người gặp nhau giữa không trung. Trong nháy mắt hắn biết người kia đã nhớ ra mọi chuyện.
Khởi Lệ cùng mẹ đi vào trong phòng, nhưng Bạch Thiên Vũ vẫn nắm chốt cửa. Vô Minh nhìn ông ấy nghĩ có lẽ ông ấy sẽ đóng sầm cửa lại nhưng ông không làm thế.
Hắn đi lên phía trước, đến trước mặt ông ấy.
“Vì sao?” Hắn khàn giọng hỏi.
Bạch Thiên Vũ còn chưa trả lời thì tiếng cười như chuông bạc của hai mẹ con đã truyền ra từ phòng khách, quanh quẩn ở trong không khí.
“Tôi nghĩ anh biết đáp án.”
Thấy tình cảm trong mắt Bạch Thiên Vũ, hắn đột nhiên hiểu được.
Chủ nhân nhà họ Bạch nhếch khóe miệng, nhìn hắn nói: “Vào đi, đừng để bọn họ nghĩ chúng ta ở ngoài này đánh nhau.”
Cổ họng hắn căng thẳng, gật gật đầu rồi bước qua cửa, đi đến bên cạnh cô gái hắn yêu thương, cũng đến bên người nhà đã tiếp nhận hắn.
Gió vẫn lạnh.
Và xuân đang về.
[ HOÀN ]