Lấy thân nuôi rồng – Chương 1

Chương 1: Diệt khẩu

Trong lò hương khói sương lượn lờ, ánh trăng như sương chiếu sáng trong phòng. Trên mặt đất quần áo la liệt, trên áo bào màu vàng có thêu hình rồng dữ tợn, còn có áo bào tơ lụa có hai màu đen trắng vắt ngang một cây phất trần. Những sợi chỉ bạc trên cây phất trần rối tung phân tán trên nền gạch màu đen.

Triệu Phác Chân cuộn người thật chặt ở chân bàn thờ, bộ trang phục mượn của tiểu nội thị đã dính đầy mồ hôi, cả người không nhịn được run bần bật, nhưng nàng vẫn cố dùng tay áo tự bịt kín miệng mình, buộc bản thân không phát ra tiếng nào.

Từ mảnh rèm tua phủ bàn thờ nhìn ra chỉ thấy bên giường có một đôi chân nữ tử vừa buông xuống, đạp trên thảm lông chồn, ngón chân tinh tế, da thịt mịn màng trắng bóc.

“Ngươi muốn đi đâu?” Nam nhân trên giường bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói có chứa không vui và uy hiếp.

Một bàn tay rũ xuống, ưu nhã nhặt áo bào tán loạn trên đất lên, cổ tay trắng nõn như sương, ngón tay tinh tế thon dài. Người đó nói: “Thái Tử còn đang đợi ta.” Giọng nữ tử này lãnh đạm, nhưng hơi hơi có chút nghẹn ngào tiết lộ vừa rồi mới phát sinh chuyện gì. Nàng ta mặc xong áo lụa, đeo đai lưng, hai chân đi hài thêu màu xanh, đầu hài có khảm hoa sen bằng bạch ngọc, dưới ánh trăng mảnh ngọc trong suốt ôn nhuận.

“Trẫm đã bảo Hoàng Hậu mang chư vị hoàng tử đi nghỉ tạm, lại đây cùng trẫm.” Trong giọng của ông ta có một loại uy hiếp. Nữ tử kia đứng tại chỗ không động đậy, lúc lâu sau mới mở miệng mang theo chút kiên trì: “Ngày mai ta đã ra khỏi cung đến Thái Thanh Quan thanh tu, từ nay về sau mong Hoàng Thượng đối xử tử tế với Thái Tử.”

“Trẫm đương nhiên sẽ đối đãi với hắn thật tốt —— đứa cháu trai ngoan của ta…… Nếu ta không đối đãi tốt với hắn thì Đông Dương công chúa cũng sẽ không gật đầu đồng ý đâu.” Nam tử kia lười biếng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy trào phúng.

“Ngươi đã đồng ý với ta!” Giọng nữ tử kia lạnh như băng mà kiên trì.

Nam tử hừ lạnh một tiếng không nói gì.

“Lý Cung Hòa! Ngươi đã thề!” Giọng của nữ nhân mang theo một tia thê lương.

Nam tử kia im lặng thật lâu không nói, không khí như đọng lại. Mãi sau kẻ kia mới cười một tiếng: “Đầu tiên ngươi buộc trẫm thề giữ lại ngôi vị Thái Tử cho con ngươi, lại nhờ tay của Đông Dương công chúa để mình có thể đi Thái Thanh Quan thanh tu. Hoàng tẩu, ngươi tính toán cũng thật rõ ràng, thật không uổng công là nữ nhi của Thôi thị, thật có phong phạm của danh môn.” Nói xong mấy lời cuối cùng ông ta đúng là nghiến răng nghiến lợi.

“Thôi thị vì quyền quý nên sớm đã bỏ ngươi không màng, ngươi đã không thể vì hoàng huynh thủ tiết thì ta cũng tò mò ngươi còn kiên trì cái gì. Chẳng lẽ tương lai ngươi xuống nơi chín suối, còn có thể có mặt mũi mà gặp hoàng huynh của ta sao?” Nam tử kia hiển nhiên bị chọc giận, bắt đầu châm chọc mỉa mai.

Nữ tử trước sau không nói lời nào, chỉ nhặt phất trần trên mặt đất, một lần nữa chải vuốt lại. Hồi lâu sau nàng ta ngạo nghễ nói: “Chàng sẽ không so đo, cũng như hạ trùng bất khả ngữ băng (không thể nói chuyện với côn trùng mùa hạ về băng tuyết), ngươi vĩnh viễn không thể bằng chàng.”

Nam tử trầm mặc trong chốc lát, bị lời châm chọc lộ liễu như vậy đánh tới nhưng ông ta cũng không tức giận, ngược lại mềm giọng mang theo khẩn cầu nói: “Nếu hoàng tẩu hy vọng như thế thì trẫm sẽ theo ý ngươi, nhưng ngoài cung kham khổ, trẫm nghĩ đến hoàng tẩu ngày ngày bầu bạn cùng thanh đăng lẻ loi hiu quạnh thì thực sự trong lòng không thể chịu được. Nếu hoàng tẩu có ý muốn quay về…… Chỉ cần cho người nói với ta, lúc đó Hậu vị……”

Nữ tử đã cất bước đi ra ngoài, không chút do dự, làm như hoàn toàn không thèm để ý đến lời ông ta nói.

Những chữ cuối cùng của nam tử quanh quẩn trong phòng trống nhưng người kia đã đi rồi. Ông ta trầm mặc ngồi một mình ở trên giường hồi lâu mới lẩm bẩm: “Ngày rộng tháng dài, tẩu tẩu rồi sẽ biết được lòng trẫm……” Giọng hắn vô cùng cô đơn, sự cường thế uy hiếp lúc nãy cũng chỉ là ngoài mạnh trong yếu.

Không biết qua bao lâu Triệu Phác Chân vẫn trốn ở trong bàn thờ, cố gắng thu nhỏ thân thể của mình. Nàng chỉ cảm thấy thời gian hết sức gian nan, rất lâu sau mới thấy người kia đứng lên, nhặt áo choàng trên mặt đất lên, mặc vào sau đó cũng đi ra.

Trong phòng im ắng, không có chút âm thanh nào. Triệu Phác Chân uống một chén trà nhỏ ở bàn thờ rồi mới nơm nớp lo sợ bò từ trong ra. Vừa ngẩng đầu nàng đã cảm thấy như sấm sét từ trên trời bổ xuống khiến ba hồn sáu phách của nàng đều bay hết, tóc cũng dựng đứng lên.

Trong phòng thế quái nào lại có người!

Một thiếu niên chừng mười tuổi không biết từ khi nào đã lẳng lặng đứng ở cửa, trên người mặc áo bào hoa lệ, trên đầu gắn kim quan, dưới ánh trăng sắc mặt hắn vô cùng thảm hại, cả người không nhúc nhích giống như kẻ mất hồn. Trong đêm yên tĩnh nhìn thấy vậy thì có ai không sợ chứ? Triệu Phác Chân đã sợ tới mức co rụt trở lại, nhưng nàng đụng phải chân bàn phát ra tiếng vang. Tiểu nam hài kia bỗng nhiên quay đầu, nhìn dưới bàn thờ thế nhưng có một tiểu nội thị bò ra thì đồng tử cấp tốc co lại, trên mặt đột nhiên xuất hiện thần sắc hung ác!

Hắn vọt đến, đầu óc Triệu Phác Chân trống rỗng, chỉ còn sót một ý nghĩ duy nhất “Cái mệnh của mình thật xui”. Nàng trơ mắt nhìn thiếu niên kia đẩy mình ngã trên đất, đè cả người lên rồi dùng một đôi tay lạnh băng bóp chặt cổ nàng!

Đây là muốn diệt khẩu chứ gì nữa!

Triệu Phác Chân mở to hai mắt, miệng há lớn phát ra tiếng kêu hấp hối, cả người giãy giụa kịch liệt nhưng lại bị thiếu niên kia chặt chẽ đè xuống. Nàng giãy giụa dùng đôi tay mình tóm lấy tay hắn nhưng không thể di dịch chút nào.

Dưới ánh trăng bạc, hai đứa trẻ dây dưa ngươi sống ta chết. Tuy chiếm thế thượng phong nhưng thiếu niên kia cũng run rẩy không ngừng, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm đứa bé đang cố giãy dụa cùng cái cổ tinh tế có thể bị bẻ gãy bất kỳ lúc nào dưới tay mình.

Trước mắt Triệu Phác Chân dần đen lại, đôi tay đã vô lực nhưng vẫn nắm lấy áo đối phương nỗ lực đến phút cuối.

“Meo!” Một con mèo hoang đi ngang qua, nó như bị sát khí ở đây làm cho chấn kinh nên dựng thẳng lông rồi phát ra một tiếng kêu thê lương, chấn động.

Đôi tay bóp cổ Triệu Phác Chân giống như bị dọa mà lập tức nới lỏng ra. Không khí xông vào khí quản khiến Triệu Phác Chân hồi phục chút khí lực. Nàng mở to mắt, qua đôi mắt mờ mịt nàng thấy thiếu niên kia cũng nước mắt đầy mặt, giống như người sắp mất đi sinh mệnh là hắn chứ không phải nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, sự hung ác trong mắt thiếu niên kia chậm rãi chuyển thành mờ mịt, ngón tay cũng nới lỏng ra.

Ý chí cầu sinh khiến nàng tiếp tục gỡ đôi tay kia ra, và lần này nàng làm được. Triệu Phác Chân nhanh chóng tránh thoát kiềm chế, không quan tâm mà dùng hết sức đẩy khiến thiếu niên kia ngã ngửa trên đất. Nàng không quay đầu mà ngã lộn nhào, một đường chạy ra khỏi đạo quan. Lúc này vì ý chí sinh tồn phi thường mà nàng cố dùng sức toàn lực chạy trốn.

Triệu Phác Chân tìm được đường sống trong chỗ chết nên lập tức lặng lẽ trở lại viện của mình. Trên giường, Cố cô cô còn đang ngủ say. Nghe được tiếng cửa mở bà lẩm bẩm một tiếng: “Đi tiểu đêm sao Tiểu Chân Nhi.”

Triệu Phác Chân vẫn còn run, nửa ngày nàng không cởi được bộ quần áo của tiểu nội thị nhưng vẫn vội vàng đáp “Vâng.” Vừa mở miệng nàng cũng hoảng sợ vì giọng nói của mình nghẹn ngào quá, cổ thì đau như bị lửa đốt. Đôi tay lạnh băng của tử thần giống như còn đang vắt vẻ trên cổ nàng, để lại cảm giác rùng mình.

Thật vất vả mới cởi được kiện áo choàng kia, nhét vào trong ngăn tủ đã thấy Cố Hỉ Cô hỏi nàng: “Có phải lại đói bụng không? Nhịn một chút là trời sáng rồi.”

Mắt Triệu Phác Chân nóng lên, nước mắt lại lăn xuống dưới, miệng mơ hồ đáp “Vâng.”

Trong cung mệt, trời chưa sáng đã phải làm việc, mỗi ngày chỉ có thể ăn hai lưng cơm khiến nàng vĩnh viễn không thấy no. Ban đêm nàng thường bị đói đến không thể ngủ được. Có một hôm nàng phát hiện đạo quan bên hồ trong cung mỗi ngày đều có rất nhiều trái cây cùng điểm tâm, ban đêm thanh tĩnh, tiểu nha đầu trực đêm thường không chú ý đến chỗ đó nên nếu nàng có lấy trộm chút đồ ăn cũng không có ai phát hiện.

Ai biết chỉ ăn vụng vài lần mà tối nay đã xảy ra chuyện.

Nàng chui vào ổ chăn trên giường, cả người vẫn hơi run. Sợ hãi quá độ khiến nàng không thể ngủ được, chỉ trợn tròn mắt nhìn mái nhà đen nhánh, trong đầu không nhịn được hiện lên những chuyện đã chứng kiến đêm nay.

Thiếu niên kia là ai? Nghe nói Thôi nương nương muốn xuất cung đi đạo quan thanh tu, vì tiên đế cầu phúc…… Thiếu niên kia muốn giết mình…… Là con đẻ của Thôi nương nương —— Thái Tử Lý Tri Bích sao?

Hắn thấy được mẫu thân của mình và hoàng thúc có gian tình nên muốn giết mình diệt khẩu sao?
Hắn còn tìm mình để giết không? Đêm nay mình giả làm tiểu nội thị, không tên không họ thì chắc hắn không tìm thấy đúng không? Hắn không thể gióng trống khua chiêng mà tìm đúng không? Nhưng Cố cô cô từng nói chủ tử muốn trừng phạt một cái hạ nhân là điều quá dễ dàng. Chỉ cần tùy tiện tìm một lý do ví dụ như đánh mất đồ, đánh vỡ đồ vật, trộm đồ vật, thậm chí chỉ cần nói là va chạm vào chủ tử thì bọn họ đều có thể tùy tiện giết chết nội thị và cung nữ.

Vì cái gì mà cuối cùng hắn lại thả mình chứ? Hắn khóc cái gì?

Triệu Phác Chân bị kinh hách là đúng nhưng mệt mỏi đánh úp khiến nàng nhanh chóng tiến vào giấc ngủ. Trong đầu nàng lúc này có một ý nghĩ mạnh mẽ đó là tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt bất kỳ một hoàng tử nào, nhất định phải chặt chẽ giữ được mạng nhỏ của mình.

Lấy thân nuôi rồng – Cát Cân

LẤY THÂN NUÔI RỒNG

Tác giả: Cát Cân

Thể Loại: Cổ đại, HE

Số chương: 226c

Nguồn convert: Tâm Tít Tắp

Editor: Amber

VĂN ÁN

Người ta nói vào cửa cung sâu như biển cả.

Cung cấm chính là một cái lò nấu nước sôi, chỉ cần lơ đãng là khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Từ lần đầu tiên gặp hắn, Triệu Phác Chân đã suýt nữa thì bị diệt khẩu, từ đó lúc nào nàng cũng như đi trên mũi đao.

Triệu Phác Chân luôn luôn thông minh nhưng không có tâm cơ tính kế, một tiểu cung nữ muốn tồn tại trong cung này thì chỉ có thể —— lấy thân nuôi rồng.

*Amber sẽ đặt pass một vài chương bất kỳ. Bạn nào muốn có pass thì đề nghị like page và inbox Amber nhé! :))

MỤC LỤC

Chương 1      Chương 2     Chương 3      Chương 4      Chương 5      Chương 6      Chương 7       Chương 8

Chương 9      Chương 10      Chương 11      Chương 12      Chương 13      Chương 14      Chương 15

Chương 16     Chương 17      Chương 18      Chương 19      Chương 20      Chương 21      Chương 22

Chương 23      Chương 24     Chương 25      Chương 26      Chương 27      Chương 28      Chương 29

Chương 30      Chương 31     Chương 32      Chương 33      Chương 34      Chương 35      Chương 36

Chương 37     Chương 38      Chương 39      Chương 40      Chương 41      Chương 42      Chương 43

Chương 44     Chương 45      Chương 46      Chương 47      Chương 48      Chương 49      Chương 50

Chương 51     Chương 52      Chương 53      Chương 54      Chương 55      Chương 56      Chương 57

Chương 58     Chương 59      Chương 60      Chương 61      Chương 62      Chương 63      Chương 64

Chương 65     Chương 66      Chương 67      Chương 68      Chương 69      Chương 70      Chương 71

Chương 72     Chương 73      Chương 74      Chương 75      Chương 76      Chương 77      Chương 78

Chương 79     Chương 80      Chương 81      Chương 82      Chương 83      Chương 84      Chương 85

Chương 86     Chương 87      Chương 88      Chương 89      Chương 90      Chương 91      Chương 92

Chương 93     Chương 94      Chương 95      Chương 96      Chương 97      Chương 98      Chương 99

Chương 100     Chương 101      Chương 102      Chương 103      Chương 104      Chương 105      Chương 106

Chương 107     Chương 108      Chương 109      Chương 110      Chương 111      Chương 112      Chương 113

Chương 114     Chương 115      Chương 116      Chương 117      Chương 118      Chương 119      Chương 120

Chương 121     Chương 122      Chương 123      Chương 124      Chương 125      Chương 126      Chương 127

Chương 128     Chương 129      Chương 130      Chương 131      Chương 132      Chương 133      Chương 134

Chương 135     Chương 136      Chương 137      Chương 138      Chương 139      Chương 140      Chương 141

Chương 142     Chương 143      Chương 144      Chương 145      Chương 146      Chương 147      Chương 148

Chương 149     Chương 150      Chương 151      Chương 152      Chương 153      Chương 154      Chương 155

Chương 156     Chương 157      Chương 158      Chương 159      Chương 160      Chương 161      Chương 162

Chương 163     Chương 164      Chương 165      Chương 166      Chương 167      Chương 168      Chương 169

Chương 170      Chương 171      Chương 172      Chương 173     Chương 174      Chương 175      Chương 176

Chương 177      Chương 178      Chương 179      Chương 180      Chương 181     Chương 182     Chương 183

Chương 184     Chương 185     Chương 186     Chương 187     Chương 188     Chương 189

Chương 190     Chương 191     Chương 192     Chương 193     Chương 194     Chương 195      Chương 196

Chương 197     Chương 198     Chương 199     Chương 200     Chương 201     Chương 202     Chương 203

Chương 204     Chương 205     Chương 206     Chương 207     Chương 208     Chương 209

Chương 210     Chương 211     Chương 212     Chương 213     Chương 214     Chương 215     Chương 216

 Chương 217     Chương 218     Chương 219     Chương 220     Chương 221     Chương 222     Chương 223

Chương 224     Chương 225     Chương 226

HOÀN

Nếu bạn thích truyện này thì hãy ủng hộ để Amber duy trì trang web nhé:

Nếu không có Paypal, bạn có thể:

1.Chuyển khoản tới: Hoang Mai Nhung – 0021002033624 – Vietcombank

2.Chuyển qua Momo

3.Gửi thẻ cào điện thoại Vietel

Ủng hộ Rừng Hổ Phách

Mong các bạn ủng hộ để Amber duy trì trang web. Nếu không có Paypal thì có thể:
1. Chuyển khoản tới: Hoang Mai Nhung - 0021002033624 - Vietcombank.
2. Chuyển qua Momo
3. Gửi thẻ cào điện thoại Viettel
Chân thành cảm ơn!

Rừng Hổ Phách

Lịch

Tháng 4 2019
H B T N S B C
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
2930  
DMCA.com Protection Status