You dont have javascript enabled! Please enable it! Bỉ ngạn hoa - Chương 23 - Rừng hổ phách

Bỉ ngạn hoa – Chương 23

Oanh!

Suy nghĩ chưa xong, Khởi Lệ lại đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ. Cô kinh ngạc trợn mắt chỉ kịp nhìn qua khóe mắt thấy con quái vật đang định công kích mình bị đánh văng ra giữa không trung, cùng lúc đó cô được một vòng tay quen thuộc mà ấm áp ôm lấy.

Vô Minh.

Trong nháy mắt cô nghĩ rằng mình đang nằm mơ, trái tim dường như ngừng đập. Cô ngẩng đầu muốn nhìn hắn, lại bị hắn chặn lại.

“Đừng nhìn.” Hắn nói.

Cô không tiếp tục thử ngẩng đầu lên nữa, chỉ đưa tay ôm chặt lấy hắn, chung quanh vẫn liên tục phát ra tiếng nổ cùng với tiếng gào khóc, la hét khắp nơi. Gió vẫn thổi bên tai, nhưng cô lại chỉ cảm thấy mình hắn, còn vì hắn mà tim đập kích động.

Cô nghĩ mình không còn cơ hội nhìn thấy hắn nữa, cô đã nghĩ mình lại một lần nữa rời bỏ hắn.

Nước mắt nóng hổi chảy ra, thấm ướt y phục của hắn. Cô thậm chí không quá mức chú ý những tiếng rít gào cùng khóc thét đáng sợ xung quanh. Cô không sợ, sẽ không sợ nữa, không sợ quái vật, không sợ cả những tiếng gầm rú uy hiếp.

Cô không sợ chúng nó, chỉ sợ hắn là mộng!

Cô ôm chặt lấy hắn, sợ hãi hắn sẽ biến mất trong nháy mắt bừng tỉnh cơn mộng.

Làm ơn đừng là mộng, làm ơn đừng là mộng —

Đừng rời bỏ em, đừng rời bỏ em, đừng rời bỏ em, đừng rời bỏ em —

Cô không ngừng khẩn cầu, thậm chí không biết cuộc chiến khi nào thì kết thúc.

“Khởi Lệ.”

Mãi tới khi hắn lại mở miệng và cô nghe được giọng hắn, cảm giác được hắn chạm vào thì cô mới lấy lại tinh thần.

Gió ngừng thổi.

Tất cả lại chìm vào yên lặng.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn: Mày kiếm, mũi vao, môi mỏng, khuôn mặt trắng bệch, hắn vẫn tuấn tú như năm đó, chỉ có đôi mắt kia là khác. Đôi mắt hắn không hề trong như gương hay lạnh như băng.

Trong mắt hắn có cô.

“Em có khỏe không?” Lúc phát hiện cô bị công kích hắn lập tức chạy đến, thấy cô bị quái ma vây công hắn sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán.

Cô đưa tay vỗ về khuôn mặt hắn, những hình ảnh trong trí nhớ và hiện thực lần lượt lướt qua, nhiều năm như vậy, mà hắn vẫn ở đây.

“Khởi Lệ?” Hắn lo lắng mở miệng gọi tên cô.

Lệ nóng chảy xuống hai má.

“Em……” Cô há mồm, nhưng giọng lại bị nghẹn ở cổ, đôi môi cô run lên, tay cũng run.

Nhiều năm như vậy…… Nhiều năm nhưu vậy….. Cô thật không dám tưởng tượng hắn đã làm thế nào để vượt qua mấy năm nay.

“Đừng khóc.” Hắn đưa tay lau nước mắt cho cô rồi thấp giọng an ủi, “Đừng khóc…… Không có việc gì đâu, em an toàn rồi…… Anh sẽ không để bọn nó làm tổn thương em đâu……”

Hắn ôn nhu khiến cô muốn bật cười, nhưng nước mắt lại không nghe lời mà cứ rơi xuống. Cô thử mở miệng, cô có thật nhiều điều muốn nói với hắn nhưng thấy hắn rồi cô lại không biết nên nói từ đâu, cuối cùng tất cả lại dồn lại thành một câu.

“Em yêu anh……”

Cô có thể cảm giác được cả người hắn trở nên cứng ngắc, theo phản xạ bất thốt lên một câu: “Không, không phải thương mà là yêu.”

Nước mắt lại tràn mi, nhưng hắn lùi bước lại khiến cô càng không bỏ qua được.

“Em yêu anh, rất rất yêu anh.” Cô lặp lại, ôn nhu che môi ngăn hắn mở miệng nói. Giọng cô khàn khàn run run: “Xin anh để em nói hết, ít nhất khi em mới từ quỷ môn quan nhặt được cái mệnh này về nên hãy để em nói. Em nhất định phải nói với anh, nếu lần này không nói thì không biết còn cơ hội lần sau không.”

Nhìn cô gái trong lòng đang khóc nhưng lại vẫn cố nở nụ cười, hắn không dám nói gì nữa.

“Em nhớ lại hết rồi, toàn bộ.” Cô ôn nhu trần thuật.

Lời của cô như thiên lôi giáng xuống!

Vô Minh chấn động, trong phút chốc máu trên mặt hắn như rút hết, chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng.

“Thật lâu thật lâu trước kia, em đã yêu anh rồi……”

Yêu ta?

Một dòng nhiệt khí dâng lên khiến hắn lâm vào choáng váng mơ hồ.

“Lúc em phát hiện mình thích anh thì chẳng còn cơ hội để nói nữa.” Cô ôn nhu nhìn hắn đang kinh sợ không thôi, nhẹ giọng nói: “Sự tình là do em nên em không thể để anh thay em nhận tội, em cũng không thể nói em yêu anh nhiều đến thế nào, bởi vì nếu em nói ra thì anh sẽ không từ bỏ. Em nghĩ làm như vậy đối với anh là tốt nhất, em tưởng anh chỉ cô đơn, chỉ cần thời gian trôi qua anh sẽ quên em…… Em chưa bao giờ dám……”

Cô nghẹn ngào, lệ vẫn rơi lã chã: “Em chưa bao giờ dám vọng tưởng anh sẽ yêu em.”

Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã khiến hắn chấn động đến không thể tự nói. Chỉ một thoáng, hắn muốn ôm cô vào lòng, nhưng lệ nóng bỏng của cô lại nhắc nhở hắn về sự thật tàn khốc.

Cắn răng một cái, Vô Minh kéo tay cô ra nói: “Em lẫn lộn cảnh mơ với thực tại thôi.” Hắn cứng ngắc nói: “Anh không biết em đang nói cái gì.”

Cô mở to đôi mắt, trong nháy mắt đó cô thật sự không tin được hắn còn muốn giấu giếm, nhưng hắn thực sự đã nói như vậy. Cô nhìn người đàn ông ngoan cố trước mặt, dở khóc dở cười mà lùi bước, vén tóc mái ra và hỏi: “Mộng ư? Vậy anh nói cho em biết đây là cái gì?”

Nhìn thấy ấn ký đang phát ra kim quang ẩn hiện trên da thịt trắng nõn của cô là cả người hắn lại ngây ra, sắc mặt xám trắng như tờ giấy, gần như không thể nhúc nhích.

“Từ bây giờ…… cho đến vĩnh viễn……” Cô rưng rưng, phấn môi run rẩy hỏi: “Đó cũng là mộng sao?”

Hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn cô ôn nhu, nhẹ nhàng lặp lại lời hắn từng thề.

“Ta Tần Vô Minh, lấy tên vương của ngục Vô Gian, lúc này thề cưới thiên nữ Vân Mộng làm vợ, cho dù sống chết cũng không bao giờ chia lìa……”

Hắn đau lòng nhắm lại mắt, hoàn toàn không thể hô hấp.

“Anh từng nói sợ em là một giấc mộng, nhưng em không phải. Cho nên, đừng nói với em đó chỉ là một giấc mộng em, bởi vì đó không phải, anh và em đều rất rõ ràng.”

Cô nhìn thấy biểu tình bi thương lại nhẫn nại của hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung nói: “Đó là tội của em, không phải của anh, nếu bị phạt thì cũng là em đáng bị phạt. Lúc ấy em nghĩ làm như thế mới là tốt nhất. Em không nghĩ đến sẽ làm người đàn ông em yêu phải chịu khổ, chịu tội cho nên em mới uống bát canh kia và quên anh đi……”

Hắn đang run rẩy, cô có thể cảm nhận được sự đau xót của hắn.

“Nhưng em sai rồi.” Tầm mắt của Khởi Lệ mơ hồ nhìn người trước mặt không biết đã nhận hết bao nhiêu tra tấn. Cô kìm lòng không được mà nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt lạnh băng của hắn.

Hắn mở mắt nhìn cô, trong mắt có khổ sở như muốn tràn ra ngoài. Một giọt lệ theo khóe mắt của hắn chảy xuống.

“Thực xin lỗi……” cô đau lòng ôm lấy mặt hắn, lau đi giọt lệ kia rồi tiếp tục nói bằng giọng khàn khàn: “Em sai rồi, em không nên uống bát canh kia, không nên vi phạm lời thề, để anh lại một mình…… Em chưa bao giờ muốn thương tổn anh, chưa bao giờ muốn…… rời xa anh……”

Trời ạ, cô cho rằng là đó là lỗi của cô.

“Không……” Nhìn cô khóc không thành tiếng, Vô Minh vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt của cô và mở miệng thừa nhận: “Em không sai, là anh không nên cường ép em ở lại, không nên cưỡng cầu thứ không thuộc về mình –”

“Nhưng anh không cưỡng cầu!” Cô nóng vội đánh gãy lời hắn, lại bị hắn chặn lại.

“Suỵt.” Hắn nhẹ chặn môi của cô lại, “Nếu không phải anh quá mức khát vọng, nếu không phải anh đưa ra yêu cầu như vậy thì em sẽ rời đi.”

“Em sẽ không.” Cô khóc lệ đầy mặt.

“Em sẽ.” Hắn nói giọng khàn khàn: “Bởi vì để em buông tay anh sẽ nói cho em biết phải làm thế nào để cởi bỏ lời nguyền rủa của Linh, nói rằng anh sẽ giúp em lật lại bản án để Cung Tề có thể có cơ hội lần nữa được luân hồi. Vì anh tham luyến sự ôn nhu em mang đến nên mới tự ý thả Cung Tề. Chỉ có làm như thế thì em mới có thể ở lại bên cạnh anh, mới có thể cùng anh lập lời thề. Anh cho rằng có thể bảo vệ em, có thể kịp tra ra vì sao Linh lại gây ra sự việc và giải quyết hết thảy…… Anh thật có lỗi, khiến em phải chịu nhiều đau khổ như vậy……”

“Không……” Cô lắc đầu, khóc không thành tiếng.

Hắn vẫn ôm lấy mặt cô rồi cúi đầu ôn nhu hôn lên nước mắt của cô cô rồi thấp giọng lẩm bẩm: “Em vốn là hoa tiên trên trời, em nên trở về bên cạnh phu nhân mới tốt …..”

Hắn hôn lên đôi môi run run của cô: “Thế nên hãy quên anh đi……”

Hắn hôn lên đôi mắt khép lại của cô: “Coi anh như một giấc mộng……”

Sau đó, hắn ghé trán mình lên mi tâm của cônàng, nhìn đôi mắt mông lung của cô nói “Ngày mai tỉnh lại, em sẽ không nhớ rõ bất kỳ cái gì ……”

“Không!”

Phát hiện hắn muốn làm cái gì, cô đúng lúc tỉnh táo lại mà đưa tay đẩy hắn ra.

“Em không muốn quên!” Cô sờ lên mi tâm của mình, thương tâm nhìn hắn khóc nói: “Em không muốn coi anh là một giấc mộng! Em rất vất vả mới nhớ ra, em không muốn quên!”

“Em hãy nghe anh nói!” Hắn muốn đến gần cô nhưng cô lại lùi xa hơn.

“Không cần, em không cần!” Cô lắc đầu, nước mắt rơi như mưa nhìn hắn, “Em không muốn quên! Em muốn cùng anh ở một chỗ! Từ bây giờ cho đến vĩnh viễn! Đó không phải chỉ là lời thề của anh mà còn là của em nữa! Của em! Anh là chồng em, đời đời kiếp kiếp đều là như vậy! Em là vợ anh, ở sâu bên trong linh hồn em vẫn nhớ, cho đến bây giờ em cũng chưa từng gả cho người khác! Em không quên –”

Nước mắt cô  rơi trên mặt đất, trong màn đêm.

“Anh đừng bắt em quên đi ….. Em không muốn về thiên giới, không muốn làm hoa tiên, em chỉ muốn cùng anh ở một chỗ……” Cô nắm chặt tay, nghẹn ngào khóc nói: “Một kiếp này cho dù em chưa nhớ ra thì cũng đã yêu anh rồi? Vì sao em không thể cùng anh ở một chỗ chứ? Vì sao em phải quên anh?”

“Bởi vì, anh không muốn lại phải nhìn em khóc.” Hắn nâng tay lau đi nước mắt trên mặt cô, khàn khàn nói: “Nước mắt của em, rơi rất nhiều rồi –”

“Nếu anh không muốn em khóc, vậy anh phải giúp em……” Cô nắm lấy bàn tay hắn dán lên má mình, khẩn cầu, “Làm theo ý em được không …… Được không?”

Hắn không trả lời mà chỉ trầm mặc, đau thương nhìn cô.

“Tần Vô Minh, em yêu anh……”

Nhưng hắn vẫn trầm mặc.

Xa xa phía chân trời, bạch quang dần nổi lên.

Gió thổi tung tóc hắn. Cô biết, hắn nhận định, đã nhận định cô phải trở lại thiên giới, đó mới là con đường cô phải đi.

Nhìn người đàn ông ngoan cố trước mắt cô chỉ cảm thấy đau lòng.

“Một khi đã như vậy thì anh đi đi.”

Sợ hãi giống một cái búa lớn đánh vào lòng hắn. Cô lau nước mắt trên mặt, nhưng làm thế nào cũng không lau hết. Cô vẫn kiên trì lau hết nước mắt, hít một hơi thật sâu, lại hít vào một hơi cho đến khi cầm được nước mắt mới nói: “Anh có thể bỏ đi nhưng đừng mong xóa trí nhớ của em, đây là cuộc sống của em nên em có quyền được lựa chọn.”

Cô đưa cho hắn mảnh mặc ngọc hắn đã tặng, “Cái này trả lại anh.”

“Không, em cần nó –” Hắn không chịu lấy lại nhưng cô vẫn cứng rắn nhét vào tay hắn và đánh gãy lời hắn nói.

“Em không cần.” Cô nói.

Cánh môi hồng nhạt run lên, phun ra câu chữ khàn khàn: “Nếu…… Anh không thể ở cùng em thì em không cần…… Em không muốn nó lúc nào cũng nhắc nhở mình đã mất đi cái gì……”

Giọng nói của cô rất nhẹ, nhanh chóng tiêu tán trong gió. Lý do của cô khiến hắn không biết phải nói gì.

Cô thử nhếch miệng, thử một lần rồi hai, mãi tới lần thứ ba mới lộ ra một nụ cười hoàn chỉnh.

“Anh……” Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn, không nhịn được kiễng chân ôn nhu hôn lên môi hắn.

“Phải bảo trọng.” Cô nói.

Sau đó cô xoay người bỏ đi.

Trên miếng ngọc vẫn còn hơi ấm cơ thể cô khiến hắn ấm áp nhưng trong khoảnh khắc cô rời tay đi nó bắt đầu lạnh.

Hắn cũng vậy. Nắm trong tay mảnh mặc ngọc, nhìn bóng dáng cô đi xa, trong phút chốc hắn chỉ cảm thấy đau.

Đây là đúng, cô cần phải đi. Sau này hắn sẽ tìm cách xóa trí nhớ của cô.

Nhưng đau quá……

Đau quá.

Hắn không tự giác bước từng bước, nhưng lại cảnh giác dừng lại.

Cô bước ra khỏi kết giới hắn hạ để trừ ma, càng ngày càng đi xa. Hắn thở sâu, lại thở sâu nhưng không sao ngăn nỗi đau mãnh liệt trong lồng ngực. Một âm thanh nho nhỏ vang lên, hắn không cần nhìn cũng biết mảnh mặc ngọc trong tay đã vỡ.

Hắn có thể cảm giác được vết nứt rất nhỏ kia dần lớn thành một cái khe. Hắn không thể hô hấp, cả người đau đến quỳ rạp xuống đất, gần như không cầm nổi miếng ngọc hồn trong tay nhưng vẫn luyến tiếc không muốn cúi đầu. Hắn chỉ có thể nhìn bóng cô bắt đầu mơ hồ ở phía trước.

Đau quá.

Lại một tiếng tách vang lên, miếng ngọc vỡ to hơn, cơn đau dữ dội đó khiến hắn không chịu nổi, muốn ngã xuống đất. Hắn vươn tay trái chống trên mặt đất, nhưng vẫn không thể kéo tầm mắt rời khỏi cô.

Đúng lúc này một bóng đen đột nhiên bắn ra đánh về phía cô.

“Không –” Hắn rít lên, rời tay quăng ngọc hồn ra nhưng vẫn không kịp.

Con quái vật mặt hồng dù bị ngọc hồn chém một nửa nhưng trường thương trong tay nó đã rời tay, Khởi Lệ nghe hắn quát to thì quay đầu lại, thậm chí còn không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì đã bị trường thương sắc nhọn xuyên qua thân thể.

Khởi Lệ bị lực đạo kia đánh lùi mấy bước, phần lưng trào lên đau đớn khiến cô cúi đầu. Cô thấy một thanh trường thương cắm trên lưng mình nhưng vẫn không tin nổi. Cô thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn hắn chạy vội đến, nước mắt như từng viên châu rơi xuống.

Thời gian trở nên thong thả mà tàn nhẫn. Khoảng cách giữa hai người chỉ trong gang tấc mà như cách thiên nhai.

Hắn nhìn trường thương xuyên qua cơ thể cô, nhìn máu bắn ra, thấy cô cố chống đỡ nhưng vẫn quỳ rạp xuống đất. Trong nháy mắt ấy hắn tưởng mình vĩnh viễn cũng không tới được bên cạnh cô.

Vết thương đó so với ở trên người hắn còn đau hơn!

Mặc dù đã nhanh chóng lao đến nhưng hắn lại chỉ có thể kịp đỡ không để cô ngã quỵ xuống. Cô ôm bụng bị thương, ở trong lòng hắn run run, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Đáng giận…… Em còn tưởng mình đã tới kịp……”

Cô run rẩy mà hắn cũng thế. Cô run vì đau đớn, còn hắn run rẩy là vì nỗi đau của cô.

“Em tới được rồi…… Tới kịp……” Hắn run rẩy cam đoan với cô.

Máu tươi nhanh chóng lan ra toàn bộ áo ngủ của cô, và máu có màu đen.

Trường thương kia có độc.

Hắn ôm cô, đưa tay giúp cô giảm đau sau đó rút trường thương dơ bẩn kia ra và đưa tay bịt lấy miệng vết thương không ngừng trào máu rồi giúp cô chữa thương.

Cô thở phì phò, không ngừng run rẩy nhìn hắn: “Anh…… Anh không cần……” Cô nâng tay sờ lên mặt hắn, khóe miệng tràn máu, “Dù sao…… Nếu không có anh…… Em sống…… Cũng sẽ không có ý nghĩa……”

“Em sẽ không sao!” Hắn gần như dùng toàn lực ép độc tố trong người cô ra, lại chữa khỏi miệng vết thương của cô nhưng máu của cô vẫn là màu đen.

Tay cô dính máu khiến mặt hắn cũng dính theo.

“A…… Thực xin lỗi…… dính lên người anh rồi……” cô lẩm bẩm nói xin lỗi.

Hình như cô không nghe thấy lời hắn khiến Tần Vô Minh nóng lòng như lửa đốt. Hắn vội mở miệng cam đoan với cô và với chính mình: “Đừng nói nữa, em sẽ không sao. Anh đã tra qua sách sinh tử, đời này em sẽ sống tới tám mươi bảy tuổi, sinh tử đều có mệnh, điều đó không phải chúng ta có thể quyết định.”

Tuy rằng nói như vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy hồn của cô đang tan biến. Mọi việc đều có ngoại lệ, cái này hắn hiểu hơn ai hết.

Nếu cô chết đi thì tiếp theo hắn không biết làm sao để tìm cô. Hắn nghĩ mình vẫn còn thời gian để sắp xếp mọi việc, vì thế cô không thể chết tại đây được.

“Thực xin lỗi…… Kỳ thật…… Em…… Rất muốn sống…… Rất muốn…… Rất muốn cùng anh ở một chỗ…… Cùng mở tiệm ….. Cùng nhau trồng hoa……” Đồng tử của cô đã mất đi tiêu cự nhưng vẫn muốn mở miệng, “Rất muốn…… Rất muốn……”

“Đừng nữa nói –” Hắn khủng hoảng hét lên.

“Em…… Sẽ không…… uống bát canh kia nữa……”

Đôi mắt đen chậm rãi khép lại, một giọt lệ theo đó chảy xuống. Bàn tay bé nhỏ tái nhợt, lưu luyến không rời theo khuôn mặt hắn nhẹ nhàng rơi xuống……

Ủng hộ Rừng Hổ Phách

Mong các bạn ủng hộ để Amber duy trì trang web. Nếu không có Paypal thì có thể:
1. Chuyển khoản tới: Hoang Mai Nhung - 0021002033624 - Vietcombank.
2. Chuyển qua Momo
3. Gửi thẻ cào điện thoại Viettel
Chân thành cảm ơn!

Rừng Hổ Phách

Lịch

Tháng 10 2018
H B T N S B C
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
293031  
DMCA.com Protection Status