You dont have javascript enabled! Please enable it! Thao Thiết luyến - Chương 18 - Rừng hổ phách

Thao Thiết luyến – Chương 18

Thu Thủy chạy chậm bước, lập tức liền lôi kéo hắn qua đường, sau đó mới phát hiện chính mình đang cầm lấy tay hắn, nàng hoảng sợ, vội vàng muốn buông tay nhưng hắn lại trở tay cầm lấy tay nàng.

Nàng sửng sốt nhìn về phía hắn đang thần sắc tự nhiên nắm lấy bàn tay bé nhỏ lạnh như băng của nàng. Hắn cầm cái nồi đựng canh, sải bước tiếp tục đi ở đường kẻ vạch cho người đi bộ, đi qua bên kia.

Trên đường cái trống trải, gió lạnh gào thét thổi qua, cảm giác lại càng lạnh hơn.

Bàn tay to của hắn bao lấy tay nàng, thật ấm áp.

Khăn quàng cổ của hắn, bọc lấy nàng, thật ấm áp.

Mỗi hơi thở của hắn đều hóa thành khói trắng. Trên khăn quàng cổ, còn tản ra hương vị của hắn, và nhiệt độ cơ thể hắn lưu lại.

Thu Thủy nhìn bàn tay đang nắm tay mình, lại nhìn nam nhân cao lớn đang mang nàng băng qua đường, trong lòng có ấm áp không hiểu được.

Sang đến bên kia rồi hắn vẫn không buông tay, nàng cũng không có đưa tay về, chỉ đem miệng mũi mình vùi vào khăn quàng cổ của hắn, vụng trộm cong lên khóe miệng.

Chỗ nàng và hắn ở chỉ cách con đường này một đoạn.

Nói xa thì không, nói gần cũng không phải.

Trên đường cái đèn tắt từng cái, mà người đi trên đường đều vội vàng, nhưng vì phối hợp với bước chân ngắn của nàng mà hắn cũng chạy rất chậm.

Nàng cũng không muốn chạy nhanh, nàng thích cảm giác tay trong tay cùng hắn bước trên đường.

Cúi đầu nhìn tay hai người giao ở một chỗ, nàng cảm thấy rất quái lạ, nàng bình thường thì đều đã muốn rút tay lại, nhưng hiện tại lại không muốn. Nàng chưa từng cùng người khác nắm tay, cũng không thích cảm giác đó, nhưng lại tuyệt đối không bài xích hắn.

Nàng mới biết hắn có vài ngày nha……

Đã đến con ngõ về nhà, hắn liền dắt tay nàng đi vào ngõ nhỏ.

Sau khi rời khỏi đường lớn, không khí trong ngõ nhỏ thật im lặng.

Nàng lại uống một ngụm đồ uống trong ly, một bên lại vụng trộm ngắm nét mặt trầm mặc của hắn.

Vết thương trên mặt hắn đã tốt hơn, nhìn cũng không rõ ràng nữa.

“Cảnh Khắc Cương, anh có bạn gái chưa?”

Đáng chết, nàng thật muốn chắn lưỡi mình.

Câu câu hỏi này đột ngột buột khỏi miệng lại quanh quẩn trong ngõ nhỏ, nghe hết sức rõ ràng.

Hắn nhìn nàng một cái, ngoài ý muốn của nàng lại trả lời câu hỏi đó.

“Không có.”

Nàng vẻ mặt đỏ bừng, không dám nhìn hắn, chỉ nhìn phía trước nói: “Tôi không có ý gì, chỉ tò mò thôi.”

“Ân.” Hắn nghe vậy thì lên tiếng, vẫn là lặp lại câu nói: “Tôi không có bạn gái.”

Hắn vẫn nắm tay nàng, hơn nữa tựa hồ còn nắm chặt hơn chút nữa.

Cho nên, hắn hẳn là cũng thích nàng đi?

Tuy rằng thực mất mặt, nhưng nàng vẫn thấy may mắn mình đã hỏi.

Nàng nhịn không được đem mặt chôn trong khăn quàng cổ của hắn, mím môi, tiếp tục đỏ mặt, cười trộm.

Không có biện pháp, nàng áp chế không được loại cảm giác vui vẻ vô cớ này.

Hắn nắm tay nàng đi qua một con ngõ khác, rồi lại đi tới góc đường.

Thu Thủy thật vất vả mới ngăn chận được nụ cười đang tràn trên môi, lại vụng trộm nhìn hắn liếc mắt một cái, mở miệng lại gọi hắn.

“Cảnh Khắc Cương.”

“Ân?”

“Có thứ gì anh không thích ăn không?”

Hắn vẫn không có nhìn nàng chỉ khàn giọng mở miệng nói.

“Chỉ cần là cô nấu thì tôi đều thích.”

Nhìn sườn mặt góc cạnh của hắn, nàng ngây người ngẩn ngơ, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt lại hồng thấu lên.

Hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước như là chưa từng nói câu vừa rồi.

Nhưng hắn lại nhanh chóng liếc nàng một cái, mà nàng cũng thấy, bởi vì nàng vẫn khẽ nhếch miệng, ngây ngốc nhìn hắn.

Phát hiện nàng đang nhìn hắn, khuôn mặt ngăm đen dưới ánh đèn mờ ảo tựa hồ cũng hồng lên chút.

Biểu tình có chút khẩn trương, xấu hổ đó hoàn toàn bắt được lòng của nàng.

Nàng có thể rõ ràng nghe được tiếng tim mình đập.

Xong đời rồi, nàng nghĩ vậy.

Chỉ một ánh mắt kia mà nàng đã hoàn toàn đầu hàng.

Lớn đến thế này, đây là lần đầu tiên nàng biết “Tâm hoa nộ phóng” là cảm giác gì.

Nắm chặt bàn tay to ấm áp của hắn, nàng nhìn nam nhân đang nhìn thẳng phía trước kia, nhịn không được ngây ngô cười.

Nàng biết như thế này có vẻ ngu xuẩn, nhưng nàng vẫn kìm lòng không đậu cắn môi, ha ha ngây ngô cười.

Nàng mới biết hắn vài ngày mà thôi.

Nhưng điều này đã chẳng còn quan trọng.

Giờ này khắc này, khi hắn nắm chặt tay nàng, thì điều đó đã hoàn toàn không còn quan trọng nữa.

Gió, thổi vù vù.

Nhưng lòng của nàng lại vô cùng ấm nóng.

Bởi vì hắn mà ấm, mà nóng.

Trái tim trong lồng ngực nàng vui vẻ, kích động nhảy lên.

Sau hôm đó mỗi ngày hắn đều cùng nàng đi làm.

Sợ hắn bị đói, nàng mỗi ngày buổi sáng đều đi qua gõ cửa phòng hắn, đem cơm sáng và cơm trưa đã nấu tốt đưa cho hắn.

“Tôi cần vận động chút.” Hắn nói như vậy.

“Tôi nấu nhiều lắm.” Nàng nói như vậy.

Nàng cùng hắn, đều biết đó chỉ là lấy cớ.

Trong lúc ái muội không rõ đó, cuộc sống cứ ngọt ngào trôi qua, hai người đều không nói ra một cách rõ ràng.

Nàng còn có chút thẹn thùng, còn hắn thì sợ gấp gáp sẽ làm nàng sợ hãi.

Đúng giờ vào buổi sáng nàng sẽ đến gõ cửa đưa cơm.

Đúng giờ buổi tối, hắn sẽ xuất hiện ở cửa lớp học của nàng.

Nàng cùng hắn, dọc đường đi thường nói chuyện công việc của nàng, nói chuyện hắn thích cái gì, rồi nói đến nấu cái gì ăn, nói về những chỗ muốn đi, âm nhạc rồi phim ảnh ……..

Tuy rằng, thường thường đều là nàng nói còn hắn luôn lẳng lặng nghe, nhưng ngẫu nhiên hắn cũng sẽ nói chút chuyện về chính mình.

Dần dần, từ trong câu truyện, nàng càng biết nhiều hơn về nam nhân này.

Hắn từ nhỏ đã lớn lên ở đây, cha mẹ hắn từ lúc hắn biết nhận thức thì đã ly hôn, hắn theo bố và từ đó không gặp lại mẹ nữa. Khi hắn học trung học, bố hắn lấy vợ mới, có gia đình mới, còn sinh một người em trai.

Hắn biến thành người thừa trong nhà, cho nên không lâu sau hắn liền chuyển ra ngoài, vừa học vừa làm.

Khi nói đến chuyện cũ này, trên mặt hắn cũng không có quá nhiều hỉ nộ ái ố, giống như đang nói đến chuyện của người khác.

Tuy rằng hắn không giải thích, nàng lại đột nhiên lĩnh ngộ đến một điều.

“Ba anh không còn liên lạc với anh nữa sao?”

Những lời này, liền bật ra như vậy, tàn nhẫn mà chân thật.

Đáng chết, nàng thật sự nên tự cắn lưỡi mình đi.

Nghe vậy, hắn lại chỉ thản nhiên mở miệng, “Chúng ta đều có chuyện mình cần làm.”

Những lời này có chút bi thương, hắn cùng bố mình ở cùng một thành phố, gia đình hắn từng sống cùng cũng ở đây, nhưng hắn lại không có nơi để về.

Hắn thoạt nhìn giống như đã không còn để ý việc này, nhưng dù thế nàng lại dần dần biết, hắn kỳ thật cũng không phải là không cần.

Nàng có thể từ trong mắt hắn, thấy được sự thật.

Lễ mừng năm mới sắp tới, mấy ngày nay trên đường, nơi nơi đều là những người vội vàng sắm tết.

Nàng thường thường thấy hắn nhìn họ, nhìn cả nhà lớn nhỏ cùng ăn lẩu, cùng nhau mua lễ vật, cùng nhau trải qua ngày này.

Hắn thực hâm mộ những người đó, nên mới không tự giác nhìn.

Nàng biết, bởi vì nàng cũng thế.

Kìm lòng không đậu, nàng nắm chặt tay hắn.

“Cảnh Khắc Cương, ngày mai tôi được nghỉ, anh giúp tôi đi mua chút đồ tết được không?”

Hắn quay đầu nhìn nàng.

“Sắp tới năm mới rồi.” Nàng đỏ mặt nhìn hắn nói: “Ý của tôi là giao thừa tôi sẽ nấu cơm nhưng một người ăn không hết, anh có thể giúp tôi, anh nói xem anh thích ăn gì….. Tôi…… Chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm tất niên, cùng nhau mừng năm mới……”

Nàng càng nói càng e lệ, càng nói càng nhỏ giọng.

“Bất quá…… Nếu anh đã có hẹn rồi thì……”

“Tôi không có.” Hắn nhanh chóng mở miệng, vạn phần cảm động nói giọng khàn khàn: “Tôi không việc gì khác.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chậm rãi sáng lên, đôi môi hồng nhạt chậm rãi tràn ra một nụ cười nhu hoa khiến tim hắn đập nhanh.

“Vậy…… Chúng ta hẹn rồi nhé.” Nàng cười nói.

“Ân.” Hắn gật đầu, hốc mắt có chút phiếm hồng.

Thân ảnh của nàng trở nên mơ hồ, sợ bị nàng phát hiện, hắn đành phải nhìn về phía khác.

Trong mắt hắn lóe lên lệ quang. Không hiểu sao, Thu Thủy lại thấy nghèn nghẹn. Nàng không có cưỡng bức hắn quay đầu, chỉ ở trong gió lạnh nắm chặt bàn tay to của hắn.

Thời tiết lạnh biến mất nhanh chóng cũng như lúc đến.

Thời tiết sáng sớm trong trẻo, bầu trời xanh mướt, chỉ thấy mây trắng như lụa.

Tuy rằng còn có chút lạnh nhưng ánh mặt trời vừa ló thì nhiệt độ không khí cũng chậm chậm bắt đầu tăng trở lại.

Sáng sớm, hắn liền lái xe đưa nàng tới khu mua sắm.

Đây là nơi bán hàng bắc nam, cái gì cũng có.

Câu đối màu đỏ, thần tài cũng được bày bán khắp phố lớn, ngõ nhỏ.

Nơi này chật ních người, nàng lại lôi kéo hắn, hưng phấn như đứa nhỏ, ở trong đám đông đi qua bên này bên kia. Danh sách nàng muốn mua thật dài nên nàng tới từng gian để mua.

Táo đỏ, cẩu kỷ, hà thủ ô, nhân sâm, tổ yến, đông trùng hạ thảo……

Kẹo, lạc, hạt dưa, sợi cá mực, đậu đỏ bánh mật……

Từ nguyên liệu để nấu canh bổ cho đến đồ ăn vặt khi xem ti vi đều được nàng xem xét mua đủ.

Có vài chủ quán là nàng quen biết nhưng có vài người nàng không quen nhưng vẫn có biện pháp bắt chuyện với họ. Kỹ năng mặc cả của nàng cũng rất tốt, lời nói lại ngọt ngào nên chủ quán nào lúc tính tiền cũng bớt cho nàng một ít.

Hắn thay nàng lấy này nọ, cũng hỗ trợ trả tiền.

“Này đó đều là để chúng ta cùng ăn, cô phụ trách nấu cơm, tôi phụ trách trả tiền.”

Nàng không có cùng hắn tranh chấp, chỉ cười yếu ớt nói: “Được rồi, nhưng trước tiên phải phân chia công việc cho tốt, anh có thể hỗ trợ rửa chén không?”

“Không thành vấn đề.” Hắn mỉm cười gật đầu.

Thu Thủy cũng cười làm cho hắn thấy xao động.

Mới ra khỏi quán thì nàng lại phát hiện ra cái mới.

“A, là kẹo hồ lô dâu tây nha, anh chờ tôi một chút.” Nàng lắc lắc cái đầu nhỏ, chen qua đám người vẫy tay với ông chủ: “Ông chủ, ông chủ, tôi muốn một xâu dâu tây, một xâu lê!”

Hắn muốn đi theo sau nàng nhưng người quá nhiều, trên tay hắn lại đang cầm này nọ, trong dòng người tấp nập, nửa bước cũng không đi được.

Không thấy nàng đâu, trong lúc đó nàng đã bị biển người bao phủ.

Trong lúc nhất thời, hắn hoảng hốt, cơ hồ mạnh mẽ rẽ đám người, thật vất vả mới thấy nàng đang đứng ở trước sạp bán kẹo hồ lô, đang trả tiền cho ông chủ.

Nàng quay đầu lại thấy hắn thì mỉm cười, cầm trong tay xâu kẹo hồ lô và lê.

Nhưng nụ cười của nàng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của hắn thì nháy mắt tiêu tán, “Anh có khỏe không? Không thoải mái sao? Có phải hay không quá mệt mỏi?” Thu Thủy lo lắng hỏi.

“Không phải…… Tôi chỉ là……” Hắn cười trừ, ý đồ bớt căng thẳng, “Tôi nhìn không thấy cô đâu, sợ cô bị ngã.”

“Thật có lỗi, dọa anh sợ như vậy. Tôi không có ngã, thật mà.”

“Ân.” Hắn gật đầu, ngực vẫn còn có chút căng thẳng.

“Tôi chỉ là hơi tham ăn.” Nàng ngượng ngùng thè lưỡi, đem kẹo hồ lô dâu tây đưa đến miệng hắn, cười nói: “Đến, ăn một viên, lúc này dâu tây không phải mùa nên rất quý, dâu này vừa to vừa ngọt, ăn ngon lắm.”

Nàng cứ như vậy, ở trước mặt mọi người trên đường, đem dâu tây đưa đến trên miệng hắn, hoàn toàn không do dự, giống như việc đút cho hắn ăn như vậy thực bình thường.

Hắn há mồm cắn một ngụm.

“Ăn ngon phải không.” Nàng cười dài nói.

Dâu tây hương vị ngọt ngào lại nhiều nước, có chút hơi chua ở trong miệng hắn lan ra.

“Ân, ăn ngon.” Hắn khàn giọng gật đầu.

Nàng vừa cười, vừa cầm một xâu khác đưa lên miệng hắn, “Lại ăn một miếng lê đi.”

Hắn cắn một viên lê, nhưng vị chua hơn nhiều, được bọc trong vỏ đường ngọt ngào, cũng tạo ra một loại hương vị khác biệt.

“Thật chua phải không?” Nhìn hắn run rẩy nheo lại mắt, nàng cười đến càng vui vẻ.

“Thật chua.”

Hai mắt hắn vẫn nheo lại, hóa ra nam nhân này sợ chua a.

Nàng cười trộm, cắn môi, lại đút cho hắn một viên dâu tây. “Đến, ăn quả dâu tây, sẽ thấy tốt hơn.”

Hắn ăn một miếng, nàng cũng ăn một miếng, bồi ở bên người hắn đi về phía trước, vừa ăn vừa nói: “Kẹo lê này mặc dù chua nhưng lại ăn rất ngon, tôi thích loại cảm giác ê ẩm ngọt ngào, trước kia ba mẹ tôi thường mang tôi tới chợ đêm, mỗi lần nhìn thấy tôi đều muốn họ mua cho mình một xâu.”

Nàng nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, cười nói, bộ dạng sợ chua nhưng vẫn thích ăn kia đáng yêu cực kỳ.

Ăn xong xâu kẹo hồ lô, nàng vẫn muốn ăn thử thêm những thứ khác, từ bánh tôm, đến trâu đường, kẹo đường đỏ……

Nàng một đường vừa đi vừa ăn, một bên đút cho hắn ăn vì hai tay hắn đều đang bận xách đồ.

Trừ bỏ chiếu cố hắn đang phải làm khuân vác thì nàng cũng rất biết lợi dụng chiều cao của hắn, ở những chỗ chật chội đông người, nàng sẽ đi sát ngay bên cạnh, thậm chí dựa vào hắn.

Hành trinh còn lại, lúc nàng rảnh tay sẽ cầm lấy bàn tay to của hắn, đôi khi nhẹ nhàng lắc, có khi lại nắm thật lâu.

Nàng không có rời khỏi bên người hắn nữa.

Mà hắn thì vạn phần vui vẻ được làm nơi nàng tựa vào, được che chở cho nàng.

Ngày đó, vì chua ngọt không ngừng đảo ở trong miệng hắn, lại thấm vào lồng ngực hắn.

Hắn biết, hắn vĩnh viễn cũng không thể quên một ngày đông bận rộn nhưng ngọt ngào này.

Ủng hộ Rừng Hổ Phách

Mong các bạn ủng hộ để Amber duy trì trang web. Nếu không có Paypal thì có thể:
1. Chuyển khoản tới: Hoang Mai Nhung - 0021002033624 - Vietcombank.
2. Chuyển qua Momo
3. Gửi thẻ cào điện thoại Viettel
Chân thành cảm ơn!

Rừng Hổ Phách

Lịch

Tháng mười 2018
H B T N S B C
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
293031  
DMCA.com Protection Status