Lấy thân nuôi rồng – Chương 48

Chương 48: Nhớ khổ

“Đương nhiên là nương tử nhà tiểu nhân sinh.” Tiểu Uông thần bí nói: “Một ngày kia chúng ta ở trong tiệm nháo túi bụi, mẫu thân khóc, nhạc mẫu cũng không buông tha, chỉ nói muốn hòa li. Nương tử của tiểu nhân cũng khóc, cũng không bỏ tiểu nhân mà đi cho đành, còn chuyện nhạc mẫu nói nàng quả không biết đúng sai. Mọi người cãi cọ ồn ào hỏng bét, lúc ấy trong tiệm có một vị khách thấy vậy mới nói nhà ta con nối dõi bất lợi không phải do người mà là phong thủy không đúng, có lợi tiền tài nhưng không có lợi cho con cái.”

Ba vị hoàng tử ngẩn ra, không nghĩ tới sự tình thay đổi nhanh như vậy. Lý Tri Phác cười nói: “Sao lại ra chuyện này rồi? Không phải một vị thầy phong thủy đi lừa tiền chứ?”

Tiểu Uông nói: “Không hề! Vị tiên sinh kia là đại phu, có đôi khi đến khám bệnh tại nhà rồi đi ngang qua nơi này của chúng ta sẽ vào ăn một bát canh. Ngày thường mọi người cũng có quen biết, hắn là người hào hoa phong nhã, chỉ xem bệnh chứ chưa từng xem phong thủy cho mọi người. Hôm đó hắn chỉ điểm vài lời đúng là ân nhân cứu mạng nhà tiểu nhân! Cửa hàng này là tổ tiên Uông gia truyền xuống, cũng không thể tự tiện sửa đổi bố trí! Ba đời đơn truyền cứ thế cùng cửa hàng này gắn với nhau! Trong tiệm bắt đầu từ tổ tông đã làm ăn phát đạt, chúng ta cũng cho người xem phong thủy phần mộ tổ tiên, thấy đều là tài lộc tấn tới. Nào có ai ngờ lại không lợi cho đường con cái!”

Lý Tri Phác truy hỏi: “Vị tiên sinh kia nói như thế nào? Cái gì gọi là có lợi tiền tài nhưng không có lợi cho con cái?”

Tiểu Uông nhíu mày: “Tóm lại hắn nói một đống đạo lý trên quẻ, nói bệ bếp cùng lu nước trong tiệm để không đúng chỗ. Giờ tiểu nhân cũng không nhớ kỹ nhưng cuối cùng ngài ấy bảo chúng ta đem bệ bếp đổi phương hướng, nâng cao lên, dịch vị trí của lu nước, ngoài ra còn dặn dò tiểu nhân nếu muốn sinh con thì tốt nhất ba tháng không vào tiệm, tìm nơi non xanh nước biếc cùng nương tử nghỉ dưỡng, chớ có tìm nơi tiếng người ồn ào để tránh đuổi phúc con cháu chạy mất. Lúc tĩnh dưỡng trưởng bối cũng không được ở bên bởi vì nhà ta mở cửa hàng, thường xuyên giết dê, nhiều huyết quang không tốt. Chúng ta chỉ cần mời hai tiểu nha đầu nhanh nhẹn ở bên hầu hạ là được. Ngài ấy cũng kê chút thuốc bổ thận cho tiểu nhân và nương tử cùng uống.”

Lý Cung Hòa cũng thấy hứng thú, vội đứng dậy mang theo ba vị hoàng tử đi về phía bệ bếp nhìn nhìn, quả nhiên thấy bệ bếp kia so với nhà bình thường thì cao hơn nhiều. Ông ta cười nói: “Sau đó các ngươi làm theo lời thì quả nhiên có thai?”

Tiểu Uông vỗ tay cười nói: “Còn không phải thế! Dù sao cũng chỉ là sửa bệ bếp, dịch lu nước, ta cùng nương tử đơn giản trở về ở nông thôn ở một đoạn thời gian, quả nhiên chưa đến một tháng nương tử đã có thai!”

Lý Cung Hòa nói: “Ngươi cũng nói vị tiên sinh kia là đại phu, có lẽ hắn kê thuốc có tác dụng chăng?”

Tiểu Uông nói: “Lão gia ngài không biết. Nhà tiểu nhân trước đó cũng mời không ít đại phu, lấy không ít thuốc, có danh y nào chưa gặp qua đâu? Thậm chí chúng ta còn mời cả phụ khoa thánh thủ của Thái Y Viện bên kia tự mình đến xem mạch, bốc thuốc nhưng cũng không thấy tác dụng! Vị tiên sinh kia còn trẻ, nương tử nhà ta lại thẹn thùng cho nên không để hắn xem mạch. Ngày ấy hắn chưa từng bắt mạch, chỉ kê mấy thứ trà bổ huyết dưỡng thần thôi! Nếu trà kia có tác dụng thì chúng ta đã sớm đã có con rồi! Cố tình đúng ngày bệ bếp sửa tốt, cửa hàng khai trương lại thì nương tử của tiểu nhân nôn mửa, có hỉ mạch. Cái này còn không phải do phong thủy sao? Năm trước sau khi nhi tử được sinh hạ lão gia tử nhà tiểu nhân đã giữ chặt vị tiên sinh kia hỏi tên tuổi để lập bài vị trường sinh nhưng ngài ấy từ chối. Ngài ấy nói tiết lộ thiên cơ là việc bất đắc dĩ vì thế ngày thường cũng chỉ lấy trị bệnh cứu người là chính. Lúc đó thấy gia đình tiểu nhân phải tan đàn xẻ nghé nên mới không đành lòng mở miệng chỉ điểm chút. Cuối cùng ngay cả tên họ ngài ấy cũng không để lại, chỉ nhận một phần cơm thịt dê nướng. Phụ thân tiểu nhân nói nếu ngài ấy đến tiệm ăn cơm thì sẽ không bao giờ thu tiền, thế là ngài ấy dứt khoát không tới nữa! Aizzz, đúng là người tốt mà!”

Lý Cung Hòa rất có hứng thú hỏi: “Nghe ngươi nói hắn còn rất trẻ sao?”

Tiểu Uông nói: “Đúng vậy, ngài ấy chưa đến ba mươi, còn rất trẻ. Đáng tiếng người tốt không có hảo báo, nghe nói thân thể không được tốt, chân cẳng không tiện, ra vào đều phải có đệ đệ đẩy trên một cái xe gỗ…… Phụ thân tiểu nhân nói……” Hắn đè thấp giọng: “Sợ là ngài ấy quả thực có chút bản lĩnh, tiết lộ thiên cơ nên mới thân không toàn vẹn, đáng tiếc.”

Nghe đến đây biểu tình của Lý Tri Mân hơi cứng đờ, Lý Tri Kha ở một bên nhìn ra nên cười nói: “Đại ca nhận ra người này sao?”

Lý Tri Mân thu lại sắc mặt, nhàn nhạt nói: “Xuân Minh Lâu hình như có đón tiếp một đôi huynh đệ có chút tương tự mà thôi.”

Hắn bày ra một bộ không muốn nói chuyện, còn Lý Tri Kha thì ước gì không thể bóc trần người anh trai ít nói này. Nhưng hắn cũng biết hôm nay phụ hoàng dẫn ba người bọn hắn ra đây hiển nhiên vì muốn kéo gần quan hệ, dạy bọn họ biết đoàn kết. Hiện giờ Đông Dương công chúa bốn bề thọ địch, lúc này nếu để lại ấn tượng không đoàn kết trước mặt phụ hoàng thì cũng không tốt nên cười nói: “Đệ còn tưởng đại ca cũng muốn tìm một vị thầy phong thủy để xem cho mình chứ.”

Lời này nói ra đúng là không thú vị. Lý Tri Phác ở một bên ném cho hắn một ánh mắt xem thường nhưng cũng không nói gì.

Chỉ có Lý Cung Hòa hứng thú bừng bừng cho chưởng quầy lui rồi cùng ba đứa con trai nói chuyện phiếm: “Đây là mùi vị cuộc sống của bá tánh tầm thường, chua ngọt đắng cay, hỉ nộ ai nhạc, ba người các ngươi từ nhỏ lớn lên ở trong vương phủ, sau lại vào cung, làm sao đã từng chứng kiến những thứ này chứ?”

Ông ta dần dần nhớ tới thời gian đã qua. Ông ta là một thứ hoàng tử không được sủng ái thế nên đến đám nô tài cũng dám bắt nạt. Huống chi lúc ấy Thánh Hậu vẫn còn đương triều: “Góp lễ lên chùa một lần có thể tốn nửa năm bổng lộc. Khi đó trong vương phủ đã cắt giảm nô tài đến hết sức có thể, những người không cần sẽ được thả ra. Mẫu thân các ngươi thường xuyên tự mình làm châm tuyến, quần áo ta mặc trên người đều là nàng làm…… Đầy tớ ức hiếp chủ nhân, qua giờ ăn mà muốn kêu bọn họ chuẩn bị đồ ăn là chuyện không có. Khi ấy đôi khi sẽ tới đây ăn một chén canh thịt dê, sau đó đem về một cân thịt dê nướng cho mẫu thân của các ngươi. Ta còn nhớ lúc Vương phi mang thai Mân nhi thì lúc nào cũng thấy đói. Có lần ta mang về cho nàng một cái đầu dê chưng mà một mình nàng ăn hết.”

Đậu thị xuất thân nhà nghèo, của hồi môn cũng ít, khác hẳn Chu thị. Lúc cùng ông ta ở vương phủ bà ấy đúng là ăn không ít khổ. Lý Cung Hòa nghĩ đến đây vành mắt lại đỏ lên.

Lý Tri Mân rũ mắt, trầm mặc không lên tiếng, Lý Tri Phác cũng đỏ mắt gọi: “Phụ thân.”

Lý Tri Kha thì cười nói: “Hiện giờ cũng là khổ tận cam lai.”

Lý Cung Hòa thở dài một tiếng, nhìn ba đứa con trai, trên khuôn mặt thâm trầm khó lường ngày thường cũng mang theo chút từ ái: “Mẫu thân của các ngươi cùng ta chịu khổ, cho nên ta đối đãi với ba người các ngươi đương nhiên khác với mọi người, cũng vô cùng kỳ vọng. Hiện giờ gánh nặng trên người ta không nhẹ, trong nhà dân chúng bình thường đều muốn dựa vào nhi tử đỉnh môn lập hộ, kế thừa gia nghiệp. Ta chỉ muốn mấy huynh đệ các ngươi đồng tâm hiệp lực, phân chia bớt gánh nặng với ta.”

Lời này hàm nghĩa cực kỳ rõ ràng, bộ dáng ông ta hoàn toàn không giống với khi đứng trước mặt đám triều thần. Lý Tri Kha phấn chấn bừng bừng, vội vàng tỏ thái độ: “Phụ thân nói rất đúng. Chúng ta đều là người một nhà, tất nhiên là phải một lòng.” Nếu không phải đang ở bên ngoài thì hắn cơ hồ muốn quỳ xuống để tỏ lòng trung thành. Sau đó hắn vắt óc suy nghĩ một câu: “Đều nói hươu nai lập đàn thì hổ báo cũng phải tránh, chim nhỏ bay thành nhóm thì chim ưng cũng phải sợ. Trong lòng nhi tử tất nhiên hiểu rõ.”

Câu này nói đến thì đúng là có chút xấu hổ. Nói thế chẳng khác gì nói hoàng đế cũng chỉ là con nai, hay con chim nhỏ sao? Ngay cả Lý Tri Phác cũng hốt hoảng thay Nhị ca. Hắn liếc anh cả một cái thấy anh mình vẫn ít nói như thường, lông mi rũ xuống, giống như cảm xúc thân tình lúc này không hề ảnh hưởng tới hắn thì âm thầm thở dài. Hắn nhớ lời mẫu hậu thường xuyên nói anh cả đầu gỗ, kim đâm cũng không động thì vội giúp anh mình che lấp: “Đại ca, Nhị ca ngày thường đối xử với nhi tử rất tốt. Nhi tử chỉ hận tuổi nhỏ học không sâu, không thể giúp nhiều cho phụ thân.”

Lý Cung Hòa đảo mắt nhìn về phía Lý Tri Mân, lại duỗi tay nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của hắn nói: “Đại Lang là nhi tử đầu tiên của ta, lúc ấy đúng là nhiều sơ sót, để bây giờ khiến hắn ít nói lại không thích làm nũng thế này. Lòng ta lúc nào cũng áy náy, cảm thấy đã bạc đãi Đại Lang thật sự.” Sau đó ông ta lại quay đầu nói với Tề Vương và Tấn Vương: “Hai người các ngươi tuổi còn nhỏ, sau đó lại đều ở trong cung, không phải chịu khổ nhiều. Chỉ có Đại Lang lớn lên trong vương phủ. Ta còn nhớ có một năm cũng lạnh thế này, chùa miếu kêu gọi góp than nên phải chi một khoản lớn. Ca ca các ngươi lúc ấy tuổi còn nhỏ, phổi yếu nên ho khan suốt một mùa đông. Hắn vừa ho là sẽ khóc suốt đêm. Lúc ấy ta đau lòng nên ôm hắn ngủ. Da lông hồi đó cũng không nhiều nên ta đem cái áo lông cáo của mình sửa nhỏ lại cho Đại Lang dùng nhưng hắn vẫn thường xuyên bị ốm.”

Nói tới đây Lý Tri Mân cũng đỏ mắt, thấp giọng nói: “Hài nhi nhớ rõ, trời lạnh như thế mà không biết phụ thân tìm ở đâu được một quả lê, hầm với đường phèn cho ta ăn, nói là để nhuận phổi.”

Lý Cung Hòa cười nói: “Đó là lần ta đi công chúa phủ dự tiệc. Lúc ấy Đông Dương công chúa đãi tiệc, trái cây gì đều có. Ta nghĩ Đại Lang vẫn luôn ho khan, thái y nói phải chậm rãi dưỡng, ăn nhiều tổ yến, nấm tuyết, tuyết lê canh nhuận phổi. Trong phủ lúc ấy làm gì có tiền mà ăn tổ yến với nấm tuyết chứ? Ta nghĩ một bữa tiệc của Đông Dương công chúa thật là xa xỉ, nô bộ trong phủ cũng được ăn uống đầy đủ thế mà nhi tử của ta bệnh đã lâu mà một quả lê cũng không được ăn. Thế là ta giấu một quả trong tay áo mang về……”

Nói đến Đông Dương công chúa, tất cả mọi người đều trầm mặc, hiển nhiên tất cả đều biết ngay cả hiện tại nàng kia vẫn là bóng ma của bọn họ. Hậu nhân của Thánh Hậu vẫn đè bọn họ thật chặt.

Lý Cung Hòa cười một cái, lại vỗ vỗ tay Lý Tri Mân nói: “Mấy đứa nhỏ các ngươi ta đều đau lòng.” Sau đó ông ta lại nhìn về phía Lý Tri Kha: “Nhị Lang, nghe nói gần đây ngươi cũng qua lại với Vương gia đại nương tử phải không? Mẫu thân của ngươi nói đứa nhỏ kia không tồi.”

Lý Tri Kha đỏ mặt nói: “Hài nhi chỉ ngẫu nhiên gặp được…… Vương gia đích nữ…… Rất có tài hoa……”

Lý Cung Hòa cực kỳ ôn hòa mà cười: “Ngươi cũng trưởng thành, ánh mắt không tồi.”

Lý Tri Kha được phụ hoàng khen ngợi thì đôi mắt sáng lên, cả người tinh thần bừng bừng: “Những quý nữ trong kinh đều mắt để trên đỉnh đầu. Bọn họ biết mấy câu thơ đã coi mình tài hoa vô cùng, lại coi nam tử đều trở thành cặn bã không để vào mắt … Còn Vương gia đại nương tử không có tính xấu kia, nàng cực kỳ ôn nhu hiền thục, bình dị gần gũi……” Hắn vốn bị Chu Quý Phi bức bách mới lấy lòng tiếp cận Vương Đồng, nhưng mấy ngày nay tiếp cận rồi mới phát hiện Vương Đồng tính tình mềm mại, nói chuyện đều có thể đánh trúng lòng hắn, làm người thoả đáng, có tiền lại không cao ngạo mà rất để ý đến cảm thụ của người khác. Hắn bắt đầu không quá kháng cự ở chung với nàng, lại cảm thấy nếu cưới về một Vương phi hiền huệ nhiều tiền thì cũng không tồi.

Lý Cung Hòa cười ha ha: “Ta nghe Hoàng Hậu cùng Quý Phi đều nói không tồi, mà nàng cũng là thế tộc đích nữ, tự nhiên là không kém.”

……

Một bát canh thịt, mọi người ăn đến đổ mồ hôi. Mắt thấy người càng ngày càng nhiều, thống lĩnh thị vệ tới đây thấp giọng mời các vị quý nhân hồi cung. Lúc này mọi người mới lên xe về cung điện.

Sau khi hồi cung, ba vị hoàng tử đều đi thỉnh an Hoàng Hậu. Đậu Hoàng Hậu đuổi Tấn Vương đi rồi tự mình kéo Tần Vương và Tề Vương hỏi hôm nay hoàng đế dẫn bọn hắn đi ra ngoài làm gì. Đợi lúc bà ta biết hoàng đế mang theo bọn họ đi uống canh thịt dê, nói đến chuyện trước đây trong vương phủ thì bà ta cũng đỏ mắt nói: “Phụ hoàng các ngươi vẫn đau khổ trong lòng, cái này ta cũng biết. Khi đó chớ nói công chúa phủ, kể cả thế gia, nhà huân quý cả thành có ai để phụ hoàng các ngươi vào mắt đâu? Hiện giờ thật vất vả ngoi được tới đây, ai biết được khi nào thì lại bị đánh về nguyên hình? Ý của phụ hoàng các ngươi thì hai ngươi cứ về nghĩ cho kỹ. Cũng đừng oán ta ngày thường khắc nghiệt, kỳ thật kỳ vọng của phụ hoàng với các ngươi rất cao, hôm nay đến nước này…… lui một bước chính là chết.” Bà ta lại lôi kéo hai đứa con trai ruột kể lể khổ sở lúc trước, rồi dạy dỗ một phen mới thả bọn họ hồi phủ.

Lấy thân nuôi rồng – Chương 47

Chương 47: Cải trang

Lý Cung Hòa khoác áo choàng, chậm rì rì đi trên đường cái sau khi trời đổ tuyết lớn, phía sau là ba anh em Lý Tri Mân, Lý Tri Kha, và Lý Tri Phác. Bọn họ đều mặc thường phục, thật cẩn thận đi theo phía sau Lý Cung Hòa, đằng sau nữa là mấy gia đinh và thị vệ. Đây đúng là bộ dáng quý nhân trong thành hay đi ra ngoài.

Tuyết lớn rơi xuống, khắp nơi đều là tuyết trắng xóa như lông vũ nhưng ở dưới mái hiên vẫn còn mấy khất cái rúc vào để sưởi ấm. Lý Cung Hòa vừa đi vừa thở dài: “Kinh thành vẫn còn nhiều người đói khổ như vậy, thịnh thế còn quá xa, cũng không biết Kinh Triệu Doãn đang làm cái gì.”

Lý Tri Kha cười nói: “Phụ hoàng nhân đức, những ăn mày này kỳ thật nhi thần cũng biết chút, cũng không thể trách Kinh Triệu Doãn. Năm trước lúc chưa hạ tuyết Kinh Triệu Doãn đã phái người đứa đám khất cái trong kinh về quê, còn người tàn tật, nữ nhân và hài tử đều được đưa tới Yên Hòa Đường. Có điều có vài kẻ không chịu về quê nhà, cầm mấy đồng tiền được cứu tế đi ra ngoài uống rượu hoặc đánh bạc hết, sau đó lại lặng lẽ trở lại kinh thành. Phụ hoàng cũng không biết, những ăn mày này ở trong kinh thành thậm chí còn làm trộm, hoặc làm chút việc vặt vãnh được nhiều tiền hơn so với về quê làm trồng trọt. Đó là chưa nói lúc thấy trời rơi tuyết lớn nhiều quý nhân có thiện tâm đã phát cháo ở trên đường, còn có cả quần áo ấm. Ngay cả Tướng Quốc Tự bên kia cũng mở một đạo tràng bố thí, bởi thế những người này tình nguyện ở lại kinh thành dưới chân thiên tử làm một khất cái chứ không chịu trở về.”

Lý Tri Phác mở to hai mắt nói: “Nhưng ở lại kinh thành làm việc không có tôn nghiêm này rồi trôi giạt khắp nơi, không vợ không con, thì cuộc đời còn ý nghĩa gì nữa?”

Lý Tri Kha cười nói: “Tam đệ tuổi nhỏ không biết thế sự nhân tình. Có những kẻ lười biếng, không biết tiến lên, nam nhi trên đời lớn lên phải lập gia đình, gánh vác trách nhiệm nhưng những kẻ đó không dạy dỗ được. Tốt nhất nên bắt lại sung quân ở biên cương mới phải.”

Lý Cung Hòa cười một tiếng, quay đầu hỏi Lý Tri Mân: “Đại Lang cảm thấy như thế nào?”

Lý Tri Mân nói: “Có ruộng có nhà, nam cày ruộng, nữ dệt vải, sinh nhi dục nữ, nếu có thể được đến thế thì ai nguyện lưu lạc mái hiên ăn xin chứ. Chắc là về quê cuộc sống khó khăn, cực chẳng đã mới phải tiếp tục đi xin ăn.”

Lý Tri Kha ha hả cười một tiếng: “Ý đại ca là nền chính trị này hà khắc như mãnh hổ sao?” Đúng là lời nói ngấm ngầm hại người. Thế nào là nền chính trị hà khắc chứ? Nền chính trị của ai hà khắc? Ở trước mặt hoàng đế mà nói đến nền chính trị hà khắc, thì đúng là dụng tâm không tốt đẹp gì.

Lý Tri Phác che chở anh trai, thấy tên kia ác ý thì vội cãi: “Đại ca nào có ý này!”

Lý Tri Mân lại nhàn nhạt nói: “Đều là người trong nhà, Nhị đệ hà tất phải lừa mình dối người.”

Lý Cung Hòa cất tiếng cười to: “Không tồi, đều là người trong nhà, có cái gì nói cái đó. Đại Lang nghĩ điểm này đúng là không tồi!”

Lý Tri Kha cười đáp: “Phụ thân nói được là được. Là hài nhi quá mức cẩn thận.”

Lý Tri Phác quay mặt đi, khinh thường mà bĩu môi. Lúc này cha con bốn người đi tới bên trong một cái hẻm nhỏ. Tuyết trắng rơi trên mái hiên tạo thành một tầng trước ngõ, một tấm vải màu đỏ sẫm thêu mấy chữ to “Quan thịt dê của Uông gia”, bên cạnh là hai hàng chữ nhỏ, một là “Nấu thì có canh dê thơm”, một hàng khác là “Chưng có đầu dê béo.”

Mặt tiền cửa hàng còn để câu đối đỏ, cắm cờ phướn mừng tết, ván cửa chỉ mở hé, bên trong truyền ra sương mù nóng hổi cùng với mùi hương thơm nức. Lý Cung Hòa cười nói: “Tới rồi, nhà này là cửa hàng lâu đời, đã nhiều năm ta không tới ăn. Lúc trước ta thường xuyên đến đây uống canh thịt dê.”

Nói xong ông ta tự mình dẫn đầu đi vào trong tiệm kêu lớn: “Lão Uông! Cho bốn chén canh thịt dê đậu hũ đi! Cho nhiều hoa tiêu chút! Tương rau hẹ bí truyền nhà các ngươi cũng mang tới một phần! Lại mang thêm mười cái bánh mới nướng tốt!”

Một nam tử trẻ tuổi nghe tiếng lập tức chạy từ bên trong ra, trên người hắn mặc áo da dê, hai mắt sáng ngời, lại có một cái mũi hồng. Hắn vừa ra tới đã vội vàng chắp tay cười nói: “Tới! Canh thịt dê lập tức có ngay! Là khách cũ sao? Cha tiểu nhân ở nhà nghỉ ngơi chơi với cháu rồi, xin hỏi ngài họ gì vậy?”

Lý Cung Hòa trên dưới đánh giá hắn một cái rồi cười nói: “Lão Uông thế mà đã chịu nghỉ dưỡng già ở nhà trông cháu rồi đấy? Vừa thấy cái mũi này đã biết ngươi là con ruột ông ta, đúng là con kế nghiệp cha! Không biết canh thịt dê còn giữ được mùi vị cũ không?”

Tiểu Uông cười ngượng ngùng mà xoa xoa cái mũi khiến nó càng thêm hồng, lấp lánh sáng lên: “Lão gia chỉ cần nếm thử! Nếu không tốt tiểu nhân không thu tiền! Đây là gia nghiệp tổ truyền của chúng ta, không sợ lão gia chê cười chứ một gian cửa hàng này tổ tông giữ gìn đã nhiều năm vẫn trụ vững trong kinh này cũng không phải dễ dàng!”

Lời nói mới xong quả nhiên tiểu nhị đã đưa lên một khay có bốn cái bát canh thịt dê nóng hầm hập. Nước canh màu trắng sữa, đặc sệt, bên trên có hành lá thái nhỏ cùng hồ tiêu, mùi thơm nức mũi. Ngoài ra còn có một khay hồ bánh màu vàng ruộm, xốp mềm, bên trên rải hạt vừng. Sau đó Tiểu Uông tự mình bưng một mâm thịt đầu dê chưng lên và nói: “Khó có được lão gia còn nhớ thương cửa hàng nhỏ này, ngài lại là khách đầu tiên trong ngày hôm nay nên mời ngài nếm thử món thịt đầu dê chưng này, cũng coi như ta thay phụ thân tiếp đãi khách quý!”

Ba vị hoàng tử bị hoàng đế kéo ra ngoài cải trang vi hành từ sáng sớm để thể nghiệm và quan sát dân tình. Bọn họ bụng đói kêu vang lang thang trong tuyết hồi lâu, hít gió lạnh nửa ngày nên bây giờ ngửi thấy mùi đồ ăn thì không khỏi nâng cao tinh thần, đều nhìn về phía Lý Cung Hòa. Lý Cung Hòa không chút nào để ý mà vén tay áo, cầm khăn nóng tiểu nhị mang đến lau tay sau đó uống một ngụm canh nóng, xé một miếng thịt đầu dê châm vào nước tương có tỏi, sau đó ăn thử rồi cười nói: “Không tồi! Mùi vị vẫn như cũ!”

Sau đó ông ta cũng không câu nệ mà cầm lấy một cái bánh bột ngô lên cắn ăn giống một bá tánh bình thường. Ông ta vừa ăn vừa nói với mấy đứa con trai: “Nhân lúc còn nóng mau uống đi, sáng sớm chưa ăn chắc đói bụng lắm rồi.”

Ba vị hoàng tử được lời này thì vội lau tay và bắt đầu uống canh thịt dê. Dáng vẻ bọn họ đều nhã nhặn, có chút không được tự nhiên. Tiểu Uông đứng ở bên cạnh cười nói: “Lão gia đúng là có phúc khí, ba vị thiếu gia đều một thân phú quý, lịch sự văn nhã, đúng là người đọc sách, tương lai sẽ có nhiều phúc lắm đây.”

Lý Cung Hòa được hắn khen một câu đơn giản mà đã tươi cười đầy mặt: “Đều là phụ nhân trong nhà dạy dỗ tốt, cũng chưa từng chịu khổ. Không biết ngươi có mấy huynh đệ? Ta nhớ rõ trước đây tới uống canh thịt dê còn thấy ngươi ở trong tiệm chạy tới chạy lui chơi đùa đó.”

Tiểu Uông xoa tay cười nói: “Chúng ta làm gì có phúc khí như lão gia! Mẫu thân tiểu nhân thân thể không tốt nên chỉ sinh được mình tiểu nhân, cũng không có huynh đệ tỷ muội gì cả.”

Lý Cung Hòa cười cười nhìn mấy đứa con trai của mình nói: “Vậy không phải cả cái cửa hàng này đều là của ngươi, không ai tranh giành sao?”

Tiểu Uông chưởng quầy lập tức trợn mắt tố khổ: “Quý nhân nói giỡn! Cái cửa hàng nho nhỏ này của chúng ta thực là nhiều việc. Ta vẫn ước phụ mẫu sinh thêm huynh đệ giúp tiểu nhân quản lý. Một mình tiểu nhân đúng là quá vất vả, nửa đêm đã phải rời giường chuẩn bị rồi đêm khuya mới được đi ngủ. Sổ sách, rồi mua dê, giết dê, hầm canh, khắp người đều là mùi dê hôi ơi là hôi! Chỉ cần cửa hàng đóng một ngày thể nào cũng có khách quen tới hỏi. Cái cửa hàng nghèo này của chúng ta cũng có phải gia sản gì cho cam, đâu như hoàng lão gia trong hoàng thành có ngôi báu muốn để lại đâu chứ?”

Nói tới đây Lý Tri Phác đã nhịn không được bật cười, nhưng rất nhanh đã im lặng nhìn Lý Cung Hòa. Lý Cung Hòa cười trầm ngâm nói: “Cái tên tiểu chưởng quầy nhà ngươi thật là biết ăn nói.”

Tiểu Uông cũng ngượng ngùng cười nói: “Chúng ta ngày thường nói chuyện thô tục, lão gia chớ trách. Chúng ta là gia đình bình dân, ai không muốn có nhiều con trai một chút cho có thể diện, bằng không còn bị người ta bắt nạt. Giống như lão gia ngài có mấy vị công tử đúng là có nhiều phúc khí. Sau này các vị công tử cưới vợ sinh con, lão gia lúc đó chính là con cháu đầy đàn!”

Lý Cung Hòa nhìn mấy đứa con trai và cười rất vừa lòng: “Đều tốt, nhưng bọn họ còn chưa cưới thê tử, cháu cũng chưa có đứa nào.” Ông ta có chút tiếc nuối nói.

Tiểu Uông xoa xoa tay: “Mỗi vị công tử đều tuấn tú lịch sự, nhân trung long phượng, tự nhiên phải lựa chọn cho tốt, còn có thể nạp nhiều thiếp thất, rất nhanh lão gia ngài sẽ có thể bế mấy tên tiểu tử béo mập!”

Lý Cung Hòa cười nói: “Không biết Tiểu Uông chưởng quầy có mấy nhi tử?”

Trên mặt Tiểu Uông tràn đầy thẹn thùng và hạnh phúc: “Một tiểu tử, tháng mười năm trước mới sinh. Phụ thân tiểu nhân thích vô cùng, cửa hàng cũng mặc kệ, cả ngày ở nhà nhìn hắn thôi.”

Lý Cung Hòa kinh ngạc: “Xem ngươi tuổi cũng không nhỏ sao mới sinh có một đứa con vậy?”

Tiểu Uông vẻ mặt thổn thức: “Nói đến chuyện này đúng là dài. Nếu lão gia không chê tiểu nhân dông dài thì tiểu nhân cũng kể hết. Tổ tông chúng ta đều là đơn truyền, con nối dõi rất gian nan. Đến 40 tuổi phụ thân tiểu nhân mới có mình tiểu nhân, sau đó không sinh được ai nữa. Đến lượt tiểu nhân phụ thân cưới tức phụ cho tiểu nhân từ sớm. Mười sáu tuổi viên phòng nhưng đến 30 vẫn không thấy tức phụ hoài thai. Lúc ấy phụ thân rất sốt ruột, lại đi cầu thần bái phật, nhờ người giữ âm trạch, cách nào cũng dùng hết.”

Ba hoàng tử nghe đến đây, Lý Tri Phác vội hỏi: “Sau lại thế nào?”

Tiểu Uông vỗ tay nói: “Đầu năm trước phụ thân đang định sắp xếp cho tiểu nhân một phòng thiếp, lúc bà mối đến nhà bị tức phụ thấy được. Nhạc mẫu lại là người nóng tính, lập tức mang theo người tới trong tiệm mắng. Nhà tiểu nhân buôn bán nhỏ, sao chịu nổi trận náo loạn này nên đành phải ở trong tiệm giải thích với nhạc mẫu. Chúng ta không phải khinh thường nhà bọn họ, giày xéo khuê nữ nhà người ta nhưng không phải mãi vẫn không có hài tử sao? Nhạc mẫu cũng không nghe, chỉ nói nữ nhi nhà bà có thể sinh, rõ ràng vấn đề của nhà ta, hai bên cứ thế ở trong tiệm cãi qua lại……”

Ba vị hoàng tử lần đầu tiên nhìn thấy trò khôi hài của nhân gian thì không khỏi mở rộng tầm mắt. Lý Tri Kha nhịn không được nhíu mày nói: “Gia đình nhà gái bưu hãn thế, sao có thể không nói lý vậy? Phụ nhân này không sinh được, không nạp thiếp thì chẳng nhẽ muốn ngươi tuyệt hậu sao?”

Tiểu Uông thở dài nói: “Cái này cũng không trách nhà nàng tức giận. Lúc nghị thân phụ thân tiểu nhân đã nghĩ đến nhà mình con nối dòng gian nan, tam đại đơn truyền nên đặc biệt tìm nhà có con nối dõi thịnh vượng. Lúc hỏi thăm thấy nhạc mẫu sinh tám người, năm nam ba nữ. Trong ba nữ ấy hai vị tỷ tỷ đều đã xuất giá, cũng là ba năm ôm hai đứa. Cha tiểu nhân không yên tâm còn mời bà mụ có kinh nghiệm đi xem rồi trở về nói nàng có tướng vượng tử, chắc không sai nhà tiểu nhân mới hạ sính lễ cưới nàng về, tuyệt không dám có gì không phải. Nhà tiểu nhân cũng làm người nhân hậu, nếu không phải thật sự không có biện pháp thì sao phải ra hạ sách này. Gia đình bình dân thê thiếp nhiều chỉ tổ nhiều phiền não thôi.”

Lý Tri Phác nóng vội truy vấn: “Thế sau này giải quyết thế nào? Tiểu tử của ngươi hiện nay vẫn là do nguyên phối sinh hả?”

Ủng hộ Rừng Hổ Phách

Mong các bạn ủng hộ để Amber duy trì trang web. Nếu không có Paypal thì có thể:
1. Chuyển khoản tới: Hoang Mai Nhung - 0021002033624 - Vietcombank.
2. Chuyển qua Momo
3. Gửi thẻ cào điện thoại Viettel
Chân thành cảm ơn!

Rừng Hổ Phách

Lịch

Tháng 4 2019
H B T N S B C
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
2930  
DMCA.com Protection Status