Chương 40: Chứng cứ
Quản sự bà tử hầu hạ bên ngoài đã chạy bước nhỏ tiến vào, thấy Thượng Quan Lân dặn dò như vậy thì lắp bắp kinh hãi, thấp giọng nói: “Đại gia, thôn trang này chỉ riêng nô tỳ hầu hạ đã có mấy trăm không nói, nữ nhi của tá điền đi vào cũng vô số kể. Trong khoảng thời gian ngắn làm sao có thể gọi hết được đây? Kể cả có gọi tới cũng không biết có đến đủ không.”
Lam Tranh cười nói: “Nếu thực sự có người có ý định thì chỉ sợ sẽ không tới.”
Thượng Quan Lân dựng lông mày gầm lên với bà tử kia: “Ngươi nói không được đầy đủ thì sẽ không đầy đủ hả? Ta nói gọi người thì ngươi nhanh chóng gọi người, thiếu một người ta sẽ trị tội ngươi!”
Bà tử kia im như ve sầu mùa đông. Lý Tri Mân ở phía trên ôn nhu nói: “Là chúng ta làm phiền, không cần khó xử quản sự mụ mụ.”
Thượng Quan Lân lại rất tức giận nói: “Những người này ngày thường ở thôn trang tự do tự tại không có chủ tử giám sát. Một năm chỉ có mười ngày phải hầu hạ chủ tử khiến các nàng trở nên lười nhác thành như vậy, cư nhiên không nhớ được số người làm. Hiện giờ Thái Tử và Vương gia giá lâm nhưng lại để người khác lăn lộn tiến vào, mạo danh thay thế. Hiện gờ mới chỉ ngắt hoa, nếu có thích khách trà trộn vào khiến điện hạ, Vương gia có sơ xuất thì làm sao được! Đó chính là họa diệt tộc của Thượng Quan gia! Vương gia làm người tốt không so đo khiến tiểu nhân hổ thẹn không thôi!”
Lý Tri Mân thấy hắn tức giận nhưng vẫn có thể nói chuyện một cách có trật tự thì trong lòng âm thầm tán thưởng người này trong lỗ mãng có tinh tế, cũng không giống bề ngoài. Bà tử kia bị hắn nói một phen thì lập tức quỳ xuống dập đầu, mặt trắng như tờ giấy.
Lý Tri Mân hơi động tâm, miệng lại vẫn cười nói: “Thượng Quan công tử thật sự quá mức cẩn thận. Khách tới trang viên ngươi đã quản lý trong ngoài nghiêm ngặt, kỷ luật nghiêm túc, không có chỗ nào sơ suất cả. Ta đã hỏi Phác Chân, nàng ở ngoại viện học vẽ với Tống tiên mới bị tiểu nha đầu kia gọi đi. Lúc ấy thị vệ trông coi nội viện và quản sự đều biết nàng là nữ quan bên người ta cho nên cũng không hỏi nhiều. Xem thủ đoạn này thì giống với thủ đoạn thường ngày của phụ nhân trong nội trạch. Cũng là nha đầu này sơ ý, đắc tội người khác mà không biết thôi.”
Triệu Phác Chân đành phải nói lại một lần. Trí nhớ của nàng tốt, mỗi câu mỗi chữ đều nhớ rõ ràng. Ngay cả lúc gặp được Thượng Quan Khiêm nàng cũng nói ra. Cái này khiến Thượng Quan Lân chột dạ, bỗng nhiên hắn nghĩ không biết có phải là cha hắn sai người làm việc này không? Vừa nghĩ thế thì mồ hôi lạnh đã chảy xuống, hắn vội vàng nhìn về phía Lý Tri Mân.
Lý Tri Mân cũng cố tình nghĩ đến chỗ này. Không phải Thượng Quan đại nhân biết con trai mình gần đây si mê nữ quan bên người hắn nên mới thiết kế ra màn này chứ? Nhưng không biết vì sao ông ta lại không cáu giận chuyện ngắt hoa nhỉ?
Hai người cùng nghĩ đến một chỗ nên đều trầm mặc. Chỉ có Triệu Phác Chân nói xong thấy hai người như thế thì đánh bạo nói: “Nô tỳ có biện pháp. Nô tỳ vẫn nhớ rõ tướng mạo nha đầu kia, có thể thử vẽ lại xem sao.”
Lý Tri Mân nhìn Thượng Quan Lân sau đó gật đầu nói: “Ngươi thử xem sao.” Có điều hắn cũng không tin Triệu Phác Chân thật sự có thể vẽ ra cái gì. Rốt cuộc nàng mới học vẽ không lâu, thiên phú vẽ tranh cũng không có, còn xa mới bằng công phu nhớ lâu của nàng.
Lam Tranh thấy thế thì cầm văn phòng tứ bảo lại đây bày ra. Triệu Phác Chân đi qua cầm bút vẽ, không bao lâu sau nàng đã vẽ xong. Lam Tranh đưa đến cho Lý Tri Mân xem, hắn vừa thấy đã ngạc nhiên nhìn Triệu Phác Chân một cái sau đó để Lam Tranh đưa cho Thượng Quan Lân xem. Thượng Quan Lân nhìn một cái rồi gọi bà tử kia đi tới nhận người. Trong lòng hắn lại âm thầm nghĩ nếu thật là cha hắn làm thì cũng không thể để người ta nhìn một cái đã nhận ra.
Kết quả bà tử kia liếc mắt một cái đã nhìn ra: “Ai nha! Đây không phải là Mạt Lị, cháu gái Trương lão đầu bên ngoài thôn trang sao? Nàng ta còn nhỏ nhưng thường xuyên theo Trương lão đầu tới đưa đồ ăn. Lúc không có ai nàng ta còn vào vườn đi dạo.”
Thượng Quan Lân nhẹ nhàng thở ra, cái gì mà cháu gái của Trương lão đầu chứ? Nếu cha hắn muốn sai người hẳn sẽ không dùng tới người ở đây vì thế hắn vội hỏi: “Lập tức đưa người tới đây, đừng dọa nàng ta, chỉ cần hỏi là ai sai bảo thì được rồi.”
Lúc Mạt Lị bị đưa tới thì đã khóc nước mũi nước mắt tèm lem. Dù sao nàng ta cũng chỉ là một tiểu cô nương, Triệu Phác Chân gần như không nhận ra sự lanh lợi cơ biến của nàng ta hôm ấy. Mạt Lị quỳ xuống, không cần Thượng Quan Lân quát hỏi đã một năm một mười nói hết: “Là Chi Tử tỷ tỷ sai nô tỳ đi làm một chuyện, nếu làm tốt sẽ cho nô tỳ tới làm việc trong phủ ở kinh thành. Cha nuôi nô tỳ lớn như vậy cũng chỉ mong nô tỳ được tới kinh thành làm việc. Nô tỳ nghĩ có thể vào kinh làm việc thì quá mừng, lại nghe nói Chi Tử tỷ tỷ là người trong phòng thiếu gia, nói chuyện có trọng lượng. Tỷ tỷ nói trong vương phủ có một thị tỳ không biết tốt xấu, dụ dỗ thiếu gia…… nên muốn giáo huấn nàng ấy. Vốn dĩ cũng chỉ muốn dọa một chút nên mới bảo nô tỳ mang nàng kia tới chỗ ít người, lại ngắt hoa của phu nhân. Ai ngờ lúc nô tỳ đi ra lại nghe nói lão gia tới nên không dám quay trở lại……”
Nghe đến đây, Lý Tri Mân nhìn về phía Thượng Quan Lân đầy thâm ý còn tên kia thì mặt đỏ tai hồng đứng lên chắp tay nói: “Vương gia, đây là thần trị hạ nhân không nghiêm, thần sẽ đi xuống xử trí ngay.”
Lý Tri Mân cười nói: “Nếu đã điều tra xong thì xin tùy công tử.”
Thượng Quan Lân lại chắp tay thi lễ với Triệu Phác Chân: “Muội muội trăm triệu lần không cần tức giận. Đều là ngu huynh không phải, chờ ta đi xuống xử trí tiện tì kia để ngươi hết giận.”
Triệu Phác Chân cuống quít nói: “Không……”
Lý Tri Mân lại cắt ngang lời nàng, ôn hòa nhắc nhở Thượng Quan Lân: “Việc này không cần liên quan tới Triệu thượng cung mới tốt. Rốt cuộc cũng chỉ là hiểu lầm.”
Thượng Quan Lân nghe thế mới bừng tỉnh, Nếu hắn cứ thế xử trí Chi Tử thì đúng là chứng thực lời đồn hắn bị Triệu Phác Chân mê hoặc. Hắn thở dài nói: “Cũng tốt. Việc này thần sẽ xử trí ổn thỏa. Đa tạ Vương gia nhắc nhở, mong Phác Chân muội tử cứ yên tâm.” Nói xong hắn đứng dậy bước ra ngoài.
Lý Tri Mân lại lấy bức họa kia, quan sát hồi lâu mới lấy ánh mắt sởn da gà để đánh giá Triệu Phác Chân. Nàng bị hắn nhìn thì lông tơ trên lưng dựng đứng cả lên. Chỉ nghe hắn hỏi: “Đây là Tống Triêm dạy ngươi vẽ sao?”
Triệu Phác Chân gật gật đầu rồi lại lắc đầu: “Tiên sinh có dạy nô tỳ chút kỹ thuật vẽ, sau đó tự nô tỳ cân nhắc mà vẽ lại. Tiên sinh có nói nô tỳ vẽ rất giống nhưng không đủ sinh động nên để nô tỳ tự nghiền ngẫm sao cho hình thần phải mang nhiều sắc thái mới tốt. Có điều nô tỳ học không tốt.”
Lý Tri Mân lại cẩn thận nhìn trong chốc lát và hỏi nàng: “Nếu cho ngươi nhiều thời gian hơn, lại tô thêm màu thì có phải sẽ càng giống hơn không? Râu tóc, da thịt, thần thái.”
Triệu Phác Chân nói: “Nô tỳ đã cân nhắc qua, nếu có thể tô màu thì tự nhiên sẽ giống hơn nhưng tốn nhiều thời gian, còn phải ở chung với người đó nhiều ngày mới được.”
Lý Tri Mân buông bức họa trong tay, từ từ thở ra một hơi. Nàng mới gặp người kia một lần đã bắt được thần thái đặc thù, ngôn hành cử chỉ cũng đều nhớ kỹ. Người như vậy dân gian không phải không có: những người nặn tượng đất, đồ chơi bằng đường cũng làm được. Nhưng kể cả thế thì đây cũng là việc hiếm có, họa sư cung đình vẽ cho đế vương cũng chỉ lấy sinh động làm chủ đạo. Sao hắn có thể bỏ được một nhân tài thế này mà giết chết chứ? Tên ngốc Tống Triêm chỉ nghĩ đến dạy nàng vẽ những thứ trang nhã nhưng hoàn toàn không nghĩ tới tài năng gặp một lần là có thể vẽ lại này của nàng. Đây là tài năng đáng sợ thế nào cơ chứ?
Triệu Phác Chân lại ngây ngô không biết suy nghĩ của hắn. Nàng sợ Lý Tri Mân vì Thượng Quan gia mà xử lý mình nên phải nỗ lực chứng mình trong sạch cho bản thân.
Sau một hồi Lý Tri Mân mới vẫy vẫy tay ý bảo nàng và Lam Tranh đi xuống: “Đi xuống nghỉ tạm đi, ngày mai sẽ hồi kinh.”
Triệu Phác Chân nhẹ nhàng thở ra lại nhìn Lam Tranh cực kỳ không được tự nhiên rồi xoay người đi xuống.
Lúc Thượng Quan Quân nghe thấy Thượng Quan Lân cáu giận với người trong phòng thì cực kỳ ngạc nhiên hỏi: “Đang tốt sao tự dưng lại thả người đi?”
Trên mặt Chu Bích có chút không được tự nhiên. Rốt cuộc ngày hôm qua nàng ta còn tự chủ trương nói tin tức cho Chi Tử, ai ngờ trái lại còn bị người ta tính kế một phen vì thế mới nói: “Bên ngoài chỉ nói nàng ta đã lớn tuổi, thả ra để chọn nhà chồng nhưng bên trong tự nhiên có nguyên nhân. Cô nương không biết đâu, nghe nói hoa của phu nhân chính là do Chi Tử ngắt rồi dẫn Triệu thượng cung kia đi qua vì muốn đổ tội lên người nàng kia. Không nghĩ tới lão gia lại ở đó nhưng cũng không so đo, lại còn tiễn người về chỗ ở. Vốn chuyện này cũng đã qua, không ai biết nhưng nàng ta lại không cam tâm, khuyến khích người ta truyền tin cho nữ quan bên người Tần Vương, muốn mượn Tần Vương trừng trị Triệu thượng cung. Kết quả trăm triệu lần không thể tưởng được Triệu nữ quan lại có thể vẽ ra bộ dáng tiểu nha đầu dẫn đường giống như đúc. Nha đầu kia sợ quá khai ra hết, thế là tất cả rõ ràng. Công tử tức giận vô cùng, trước mặt Tần Vương ngài ấy mất mặt như vậy thì không tức mới lạ. Nhưng ngài ấy cũng không xử lý ngay mà chờ về kinh thành mới xử lý.”
Đầu tiên Thượng Quan Quân hơi tức giận nói: “Thật to gan, ngay cả hoa của mẫu thân trồng cũng dám ngắt. Đã thế lại là người trong phòng gây sóng gió thì bảo đại ca làm sao đây?”
Chu Bích thở dài: “Những việc này nói ra chỉ ô uế tai tiểu thư. Nàng ta làm thế còn không phải vì công tử sao? Nàng ta sợ công tử thích những người khác. Triệu thượng cung kia có phẩm cấp, lại có Tần Vương chống lưng, nếu nạp vào phủ thì sẽ ở phía trên nàng ta, nên nàng ta tất nhiên sợ……”
Thượng Quan Quân phẫn nộ nói: “Vậy cũng không thể coi đại ca là đồ ngốc. Nàng ta hầu hạ tốt thì đại ca chẳng nhẽ còn bạc đãi sao?”
Chu Bích đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư không biết nhưng việc của Chi Tử bọn nô tỳ cũng hiểu chút. Nghe nói tuy mang danh là người trong phòng nhưng công tử chưa từng chạm vào nàng ta. Trước đây mọi người còn cho rằng công tử còn nhỏ, nhưng hiện giờ lại nhiều ra một Triệu nữ quan mê hoặc công tử thần hồn điên đảo. Nàng ta ở tuổi này rồi lại chưa từng hầu hạ công tử, đợi đến lúc được thả ra sợ sẽ không chọn được nhà nào tốt……”
Thượng Quan Quân ngẩn ra, còn Chu Bích lại có chút cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Nhưng nàng ta biết lúc này không thể lại nói chuyện giúp Chi Tử: “Cũng là nàng tự làm tự chịu thôi. Phẩm hạnh bất chính thì không còn cứu được. Nhưng phải công nhận Tần Vương đối đãi với hạ nhân thật khoan dung, nếu là chủ tử khác nghe nói thị tỳ của mình ngắt hoa của người ta làm mất mặt mình thì đại khái sẽ không hỏi gì mà trực tiếp xử trí luôn. Đằng này ngài ấy còn để người ta tự biện hộ, xong việc cũng không phạt gì…… Có lẽ ngài ấy nể mặt công tử nhưng cũng thật là một chủ tử khoan dung. Nghe nói Triệu thượng cung kia học vẽ là do ngài ấy mời thầy về……”
Thượng Quan Quân lại như suy tư gì đó: “Chủ tử khoan dung sao……”