You dont have javascript enabled! Please enable it! Ôn nhu bán lượng - Chương 5.2 - Rừng hổ phách

Ôn nhu bán lượng – Chương 5.2

Nhưng nàng rất rõ ràng, tất cả những việc này đều là nhờ có Chu Khánh. Ngày ấy hắn nói với nàng những lời này xong thì nàng rất nhanh liền lĩnh ngộ ra được hắn đang cố ý chỉ điểm cho nàng.

 

Buôn bán, không thể chỉ trông vào chính mình tự đi sờ soạng, Chu Báo có thể trở thành bá chủ một phương cũng là có nguyên nhân.

 

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

 

Cho nên Chu báo mới mở tửu lâu, mở hiệu cầm đồ, mở Hoa Nghênh Xuân Các, trên tay ông ta đều là những nơi có thể nghe ngóng được tin tức, có thể nắm được tin tình báo đầy đủ nhất.

 

Chu Khánh chỉ điểm cũng dạy cho nàng nên làm mua bán như thế nào. Có điều nàng không nói ra mà hắn cũng không giải thích.

 

Ôn nhu không hiểu lắm vì sao hắn lại phải làm như vậy, nhưng thường đến ăn cơm cùng hắn khiến nàng hiểu rõ hắn hơn. Nàng biết hắn và cha mình tình cảm cũng không tốt lắm.

 

Hắn ở lầu hai của hiệu cầm đồ chứ không phải ở đại viện to lớn của Chu Báo ở Lâm Thủy. Trong hiệu cầm đồ có giường, có chăn, có giá sách đầy chặt và cả rương quần áo. Tuy gia đình phú quý có mấy nhà cũng là việc bình thường, mà bất động sản của Chu gia chính là nhiều không đếm xuể, nhưng nàng biết đó mới là chỗ hắn sinh hoạt.

 

Hắn ăn ở đều ở đó, ngẫu nhiên mới trở về gặp cha hắn.

 

Nam nhân này không được cha thương, cũng giống nàng. Điều này nàng có thể cảm nhận được.

 

Có mấy lần nàng thấy Chu Khánh và cha mình cùng xuất hiện ở một chỗ, đáy lòng nàng luôn nổi lên một loại cảm giác khó hiểu. Giống như trong không khí có một loại khẩn trương tràn đầy, như một sợi dây đàn đang bị kéo đến căng chặt, tùy thời có thể bị đứt. Chỉ đến khi một trong hai người rời đi thì cảm giác này mới giảm bớt.

 

Tuy rằng hắn ở trước mặt cha mình luôn cố gắng thu mình, nhưng nàng vẫn cảm giác được rằng hắn không thích cha mình, mà Chu Báo cũng không thích đứa con này.

 

Vì một lý do không tên nào đó mà quan hệ giữa hai cha con này đều vẫn rất khẩn trương.

 

Thân là con trai của ác bá khiến hắn không có một người bạn thật lòng nào, từng người đến tìm hắn đều có mục đích phía sau.

 

Có khi ngồi đối diện hắn ăn cơm, nàng sẽ đoán rằng đây là lý do khiến hắn thích tìm nàng đến cùng ăn cơm chăng?

 

Một mình ăn cơm thực tịch mịch, nàng hiểu rất rõ. Trước đây có một lần Thúy Di kiên trì nói nàng là tiểu thư, kiên trì để nàng ăn cơm một mình. Lúc đầu có nha hoàn ở bên hầu hạ, sau này Thúy Di tự mình tới hầu hạ nàng.

 

Nhưng cơm kia cho dù ăn vào cũng không có mấy hương vị. Tới khi nàng đủ lớn, mỗi khi đến giờ cơm sẽ tự mình đi đến phòng bếp đi tìm Lục Nghĩa, Khâu thúc cùng Thúy Di, mọi người cùng ngồi ở bàn vuông trong bếp ăn cơm, vài lần rồi Thúy di cũng không có cách nào, lúc này mới thuận theo ý nàng.

 

Một người ăn cơm thực tịch mịch. Nàng biết.

 

“Ngươi mua một thuyền bông hạt hả?” Ngày hôm đó sau giờ ngọ, lúc dùng cơm xong nàng uống một ngụm trà nóng, đang cầm bát trà thở dài thì bỗng nghe hắn mở miệng hỏi.

 

Ôn Nhu giương mắt, chỉ thấy nam nhân kia vừa ăn trà bánh vừa nhìn mình.

 

Thời tiết nóng nên hắn mặc một thân áo lụa màu đen, vải lụa thông khí nhưng bám vào người. Cả cơ thể cường tráng của hắn hiện ra khiến cho nàng không dám liếc mắt nhìn hắn nhiều, chỉ rũ mắt.

 

Ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu vào khung cửa sổ, chiếu lên bàn tay to đặt trên cuốn sách của hắn, khiến cho nàng nhịn không được đi nhìn bàn tay to lớn, cứng cáp hữu lực kia.

 

Trước đó hắn chưa từng hỏi qua chuyện buôn bán của nàng, nhưng nàng biết hắn rõ ràng hiểu nàng đang làm cái gì, chưởng quầy của tửu lâu sẽ trình sổ sách những người đến mua bình an phù đến cho hắn xem.

 

Giờ phút này, quyển sách hắn cầm trên tay chính là cuốn sổ ghi những người đến mua bình an phù kia và các loại giao dịch mua bán mà bon họ làm.

 

Nàng thấy cái tên giả mình dùng ngay ở mặt trên, ngón tay sạch sẽ của hắn đang chỉ vào đó, vỗ về mặt chữ. Điều này khiến nàng có cảm giác hắn đang vỗ về mặt mình, khiến mặt nàng đỏ lên.

 

“Đúng vậy.” Nàng vội hất ảo giác kia đi, đỏ mặt gật đầu.

 

“Tốn không ít bạc đi.” Hắn chậm rãi nói.

 

“Đúng là không ít.” Nàng thản nhiên thừa nhận, lại giương mắt hỏi, “Là toàn bộ tiền tích lũy ta có hiện tại.”

 

Hắn nhướng mày, nhìn nàng hỏi: “Vì sao?”

 

Lúc trước nàng nhiều ít cũng chỉ làm chút tơ tằm hoặc vải dệt thượng đẳng, lúc này đột nhiên lại đem toàn bộ tiền vào mua bông, khó trách hắn sẽ cảm thấy kỳ quái.

 

Nhưng nàng lại không biết hắn sẽ chú ý đến việc nàng đang làm gì.

 

“Sắp đến mùa đông rồi.” Nàng lẩm bẩm, “Bông này có thể làm áo bông.”

 

Hắn vẫn không buông tha nàng mà tiếp tục nhíu mày nhìn nàng. Nghi ngờ không tiếng động kia cứ thế phiêu tán ở trong không khí.

 

Nàng bị hắn nhìn đến nỗi cả người không được tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng hồng. Nàng biết nếu nam nhân này không có được đáp án thì sẽ không bỏ qua cho nàng nên chỉ đành mở miệng giải thích, “Ba cân bông hạt chỉ được một cân bông sơ, bông sơ một cân tương đương một sợi vải, một cân sợi vải dệt được một bố vải. Một bố vải có thể đổi ba thăng lúa, một thăng lúa có thể nấu 10 chén cơm, ba thăng chính là ba mươi bát cơm.”

 

Hắn mắt cũng không chớp mà nhìn nàng.

 

Nàng mặt đỏ tai hồng, nhưng vẫn thành thật nói: “Hàng năm thu hoạch vụ thu xong, nông gia thu hoạch phần lớn đều phải nộp thuế cho quan phủ, không phải nhà nào cũng đủ lương thực dư qua mùa đông. Dệt tơ lụa bằng máy, một bố cần làm tám đến 16 ngày, nhưng dệt sợi vải lại chỉ cần một ngày.” Nàng vội vàng nói xong thì ngậm miệng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn có chút hồng như cũ.

 

Hắn nhìn chằm chằm nàng, trầm mặc không nói một lời nào.

 

Việc mua bán này thực ngu, nàng biết. Cho dù thuyền bông hạt kia có thể thuận lợi biến thành vải bông, thì nàng cũng không có khả năng bán hết toàn bộ số lượng vải bông nhiều như thế trước năm mới. Nàng căn bản không nên đem tất cả tiền đều đập lên chiếc thuyền kia, nàng rõ ràng hơn bất kỳ ai khác cọc mua bán này có thể khiến nàng rơi vào cảnh không còn một xu.

 

Nhưng vải bông có thể đổi ba mươi chén cơm, mà dệt một mảnh vải bông chỉ cần 1 ngày, mà trai qua một năm hợp tác, nàng thật sự không thể nhìn những nhà nông gia hợp tác với mình phải giãy dụa như những năm trước trải qua mùa đông, càng miễn bàn đếu việc nếu nàng thành công thì người chịu ơn không phải chỉ có những hộ nông gia này.

 

“Ngươi tính đem vải này bán cho ai?”

 

Vấn đề này chính là khiến nàng đau đầu. Đáng giận, nàng rủa thầm một tiếng, nhìn thẳng vào hắn, “Ta còn đang nghĩ.”

 

“Ngươi còn chưa tìm được người mua?” Hắn nhướng mày rõ cao.

 

“Ta đang tìm.” Nàng mỉm cười.

 

“Ngươi còn chưa tìm được người mua.”

 

Đáng chết, câu hỏi của hắn biến thành câu trần thuật rồi.

 

Ôn nhu buông chén trà, có chút dỗi nói: “Ta sẽ tìm được.”

 

Hắn nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nói, “Đám hàng này ngươi muốn bán bao nhiêu?”

 

Nàng vừa nghe thì trong lòng liền nhảy dựng, ngây người ngẩn ngơ, sau đó rất nhanh mà hồi phục tinh thần. Người trước mặt chính là gia tài bạc triệu, phú khả địch quốc, một thuyền hàng kia của nàng mà nói với hắn chỉ là chín trâu mất một sợi lông – không đáng kể.

 

“Đây là việc làm ăn của ta nên ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp xử lý.” Nàng ngồi thẳng thân mình, nhìn hắn nói: “Ngài không cần giúp ta.”

 

Hắn lại nhíu mày sau đó mới há mồm, nhưng nàng đã giơ tay lên, mở miệng nói tiếp, “Nhưng ——” Nàng không tham tiền của hắn, nhưng đây là việc làm ăn, cho nên nàng vẫn nhìn thẳng nam nhân trước mặt, nói: “Theo giá vải vóc ta bán ra ngoài thì tuy không dám nói tốt nhất toàn thành thì phẩm chất cũng tuyệt không kém. Nếu một lần bán đứt thì ta không cần, nhưng nếu ngài muốn làm ăn lâu dài thì chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn.”

 

Nàng không phải kẻ ngu ngốc, cũng sẽ không bởi vì vấn đề mặt mũi mà lỡ mất cơ hội mua bán này.

 

Nam nhân ngồi sau bàn trà lại hơi chút đăm chiêu mà nhìn nàng hỏi, “Ngươi còn muốn tiếp tục làm việc mua bán này sao?”

 

Nàng gật đầu, nói với hắn: “Vải bông dệt bằng máy của Giang Nam vừa rẻ lại tốt, trong thành có không ít đại lão bản thu mua vải, chuyển qua Đại Vận Hà lên phía bắc, tiêu thụ trong kinh. Vải bông của Giang Nam bán ở đó rất được giá, đây là việc làm ăn có thể làm tiếp. Ta tin tưởng ngài hiểu cái này hơn ta. Nhưng nếu đã là làm ăn thì ta muốn tìm một đối tác hợp tác lâu dài.”

 

Hắn nhìn nàng, sau một lúc lâu mới mở miệng, “Nói cho ta biết, nếu ta không mua đống hàng này của ngươi thì ngươi định làm thế nào?”

 

Nàng mắt cũng không chớp phun ra bốn chữ, “Chịu lỗ bán ra.”

 

Hắn ngẩn ra, con ngươi đen sáng lên, vạch rõ trọng điểm: “Có lẽ ta nên đợi ngươi chịu không nổi phải chịu lỗ bán ra mới thu mua.”

 

“Ừ, có lẽ thế.” Nàng nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ngươi cũng có thể từ từ chờ xem.”

 

Hắn nhìn nàng, nở nụ cười. Nụ cười kia từ miệng hắn lan ra đôi mắt, khiến cả khuôn mặt hắn đều sáng lên.

 

Tiếng cười theo lồng ngực hắn dựng lên, lẻn ra khỏi miệng, nhét đầy cả căn phòng.

 

Nàng chưa từng thấy nam nhân này cười thực sự bao giờ. Nàng nhìn đến choáng váng, cả trái tim đập như điên, chỉ có thể nhìn hắn vừa cười vừa đề bút chấm mực, nâng tay viết vài chữ đưa qua cho nàng.

 

Nàng cúi đầu nhìn mới phát hiện đó là một hợp đồng, hơn nữa hắn còn nguyện ý cấp ba thành tiền hàng cho nàng trước, cuối cùng tiền giao dịch còn cao hơn những nơi khác trong thành một phần.

 

Ôn nhu kinh ngạc đích vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy hắn nhìn nàng nói, “Trước tiên làm một năm, nếu ngươi làm tốt thì cứ chiếu theo hợp đồng này mà làm tiếp.” Nói xong, hắn đem bút lông đưa cho nàng.

 

“Giá cả này nếu ngươi cảm thấy không thành vấn đề thì ký đi.”

 

“Vì sao?” Nàng nhìn nam nhân trước mặt, vẫn nhịn không được hỏi: “Ta quả thật có khả năng sẽ phải chịu lỗ bán hàng ra.” Trên thực tế khả năng này là rất lớn.

 

“Có lẽ,” đôi mắt đen của hắn mang theo ý cười nhìn nàng, nói: “Nhưng ta không nghĩ ta có thể chờ được đến khi ngươi chịu lỗ bán ra.”

 

Đây là một câu khen ngợi. Sự khẳng định của hắn không hiểu sao còn khiến cho nàng hưởng thụ hơn cả bản hợp đồng trên tay. Trong phúc chốc cả trái tim nàng nóng lên, không khỏi mở miệng cười.

 

Nàng thân thủ đón lấy cái bút kia, ký tên xuống hợp đồng. Sau khi nàng ký xong hợp đồng kia  hắn liền hướng nàng vươn tay.

 

Không nghĩ tới nàng cũng vươn bàn tay nhỏ bé đón lấy, cả bàn tay to của hắn bao lấy bàn tay nhỏ xinh của nàng.

 

“Ôn lão bản, về sau hợp tác vui vẻ.”

 

Một câu lão bản này khiến nàng càng vui vẻ đến tâm hoa nộ phóng.

 

“Nhờ phúc của ngài.”

 

Nghe nói thế, hắn lại cười nhưng nụ cười này không hề có chút trào phúng nào. Nàng nhìn hắn cười, mặt đỏ đến không được, trong lòng cũng nhịn không được vui vẻ, cười với hắn.

 

Gió mát nhẹ nhàng thổi đến.

 

Hắn buông lỏng tay ra, nàng lưu luyến không rời thu tay lại. Thẳng đến khi về nhà nầng vẫn còn cảm nhận được bàn tay to của hắn đang cầm lấy tay nhỏ của mình.

 

Cỗ xao động kia vẫn quấn lấy tâm khiến nàng ngủ cũn nắm hai tay thật chặt.

 

Một tháng cuối hạ cứ thế nháy mắt trôi qua. Thu đến, lại đi. Một ngày kia tỉnh lại, cả thành đều là tuyết trắng bao trùm.

 

Việc mua bán của nàng cũng tiến hành thuận lợi. Thuyền bông hạt kia cũng biến thành vải bông, ở giữa mặc dù có chút khúc chiết nhưng cuối cùng nàng vẫn hóa nguy thành an, hôm qua tất cả vải vóc đều đã lên thuyền, sáng nay thuận lợi đi lên phía bắc.

 

Đêm qua là đêm nàng ngủ ngon nhất sau mấy tháng nay, sáng sớm dậy rõ ràng còn có thể ngủ nướng thêm một chút nhưng không biết tại sao nàng lại muốn dậy làm chút gì đó.

 

Nàng lắc lư ở trong phòng một trận, thấy trái cây rũ xuống trong việc thì nhất thời hứng khởi hái được một bao, sau đó kích động bảo Lục Nghĩa trở nàng vào thành.

 

Nửa năm qua nàng đã sớm hình thành thói quen ra vào cửa hiệu cầm đồ vì thế ông chủ tiệm đã sớm tập mãi thành quen với việc nàng xuất hiện. Thấy nàng vén rèm vào cửa, Lý lão bản lập tức tiến lên mở cửa cầu thang đi lên lầu.

 

Nàng lấy từ trong bao ra hai quả quýt màu hồng đưa cho ông ta, “Lý gia, quả quýt này ông cầm lấy mà ăn, có thể thanh nhiệt, nhuận phế, khỏi ho tiêu đàm.” Lúc trước ông ta bị phong hàn, tuy giờ đã khỏi nhưng ho vẫn không ngừng, buổi sáng nàng nhìn thấy quả quýt hồng trên cây thì thuận tiện mang đến cho ông ta.

 

“Ôn gia, ngài quá khách khí rồi, sao ta lại không biết xấu hổ lấy đồ của ngài chứ?”

 

“Cái này không tốn tiền đâu,” nàng cười cười, “Đây là ta hái trong vườn nhà ta đó, ngài đừng ghét bỏ là tốt rồi.”

 

“Một khi đã như vậy thì Lý mỗ đành mặt dày nhận vậy.” Lý lão bản nhận quả quýt, giúp nàng mở cửa, sau đó lại khóa lại.

 

Nàng vác theo cái bao đi qua hành lang dài, đẩy cửa phòng vào thì thấy nam nhân kia đang ngồi trên cái giường La Hán đã sớm trở nên quen thuộc, nhưng hắn không chỉ có một mình. Trong phòng có hai người, ngoài Mặc Ly thì còn một nữ tử khác.

 

Nữ tử kia không phải người khác mà là hoa khôi Liễu Như Xuân của Hoa Nghênh Xuân Các. Vị hoa khôi kia mặc một cái váy thêu trăm bướm nhiều mày, ngồi trên giường La Hán, ngay chỗ bình thường nàng hay ngồi, trên tay là cái ấm đồng. Nàng ta tà tứ mà nghiêng người, thoạt nhìn không hiểu sao có chút dương dương tự đắc, trên nền tuyết rơi ngoài trời nhan sắc của nàng ta càng đẹp giống như thiên tiên.

 

Nàng thấy thế thì ngẩn người, không hiểu sao có chút không biết nên vào hay làm gì, trong lòng cũng nghẹn một hơi.

 

Nàng mới đẩy cửa vào thì ba người bên trong liền ngừng nói chuyện, đồng thời nhìn nàng.

 

Nàng đứng ngẩn ra ở cạnh cửa, nhìn hai nam một nữ kia, trong nháy mắt có chút xấu hổ, chậm nửa nhịp mới nhớ tới mình hẳn là phải gõ cửa, vì thế muốn lùi ra, nhưng lại cảm thấy như vậy thực quái dị, trong lúc bối rối chỉ đành nói, “Ách. . . . . . Thật có lỗi. . . . . . Ách, ta. . . . . . Đây là chút hoa quả của nhà chúng ta, trời đã lạnh, ăn lúc này là tốt nhất, có thể thanh phế khỏi ho, Lục Nghĩa còn đang ở dưới lầu chờ, xin cáo từ trước.”

 

Nàng gượng cười, vừa nói vừa kích động đem cái bao kia đặt trên bàn, sau đó không đợi người khác mở miệng đã nhanh chóng khoát tay rồi xoay người rời đi. Nữ nhân kia đem ngón tay nhỏ dài như ngọc của mình rời khỏi cái ấm đồng, giống như đang nhẹ giọng nói cái gì đó, nhưng nàng nghe không thấy, cũng không dừng lại.

 

Nói thật, ngay cả vừa rồi mình nói cái gì nàng cũng không rõ. Trong đầu nàng loạn thành một đoàn, cả người nóng bừng lên.

 

Nàng bước nhanh xuống lầu, Lý lão bản thấy kỳ quái sao nàng lại xuống nhanh như thế. Nàng chỉ tùy tiện nói vài lời đợi ông ta mở khóa, sau đó nàng lập tức đi ra ngoài. Ra đến trên phố nàng lập tức bước nhanh hơn, cơ hồ nhịn không được mà chạy chậm, nhưng giây tiếp theo nàng trượt chân ngã úp sấp trên tuyết.

 

Tuyết không sâu vì mới rơi từ đêm qua. Nàng ngã một cú này rất đau, tay cũng bị xước. Nhìn lòng bàn tay mình chảy máu, lúc này nàng mới thanh tỉnh một chút.

 

Trái tim nàng vẫn đập như điên, nhưng trong lòng lại nặng trĩu, giống như có một tảng đá lớn chặn ở đó.

 

Nàng liếm liếm đôi môi khô lạnh, cẩn thận đứng lên. Nhưng nàng phải đi đâu chứ?

 

Hắn cùng hoa khôi kia cũng chỉ ngồi nói chuyện mà thôi, nàng không hiểu sao mình lại kích động như thế.

 

Nàng vuốt ve chỗ tuyết đọng bẩn trên người, bước về phía trước. Có cái gì phải kích động chứ? Một chút cũng không có, một chút cũng không có.

 

Nàng hít một hơi lạnh băng, trong nháy mắt nàng muốn quay đầu nhìn nhưng lại không dám.

 

Nàng không dám. Lúc này không hiểu sao nàng lại nhớ đến một năm trước nàng cũng ngã sấp mặt trên tuyết như thế này. Nhờ có hắn mà nàng mới biết phải đi đến tửu lâu mua bùa bình an, có thế mới có thể bắt đầu buôn bán được.

 

Hoa Nghênh Xuân Các là sản nghiệp nhà hắn mở. Hoa khôi đến tìm hắn cũng là chuyện bình thường. Lúc ở trên thuyền hắn còn giúp hoa khôi kia thổi địch, giúp nàng ta giải vây.

 

Nhưng không biết vì sao mấy ngày nay nàng lại quên mất chuyện này. Nhưng vì sao lúc mùa xuân nhìn thấy cảnh đó nàng không khó chịu, mà lúc này nàng lại khó chịu kinh khủng, trong đầu đều là hình ảnh nam nhân kia cùng vị hoa khôi như thiên tiên đứng cùng nhau. Trong những hình ảnh này hắn luôn đứng sau nữ nhân kia, thổi địch giúp cho nàng ta, mà xung quanh là một bầu trời toàn hoa đào rơi.

 

Nàng bước từng chút một về phía trước, trong tuyết rơi nàng hoàn toàn quên mất Lục Nghĩa, thẳng đến khi Lục Nghĩa vươn tay túm được cánh tay nàng, thì nàng mới hồi phục lại tinh thần.

 

“Ngươi muốn đi đâu?”

 

Nàng ngây ngẩn mà nhìn khuôn mặt góc cạnh của Lục Nghĩa, hắn đang nhíu mày, trừng mắt nhìn. Lúc này nàng mới phát hiện tuyết đang rơi rất lớn, mà mình đã ở trong tuyết đi rõ xa, khó trách nam nhân cứng đầu này không nhịn được muốn ngăn nàng lại.

 

Nàng đã lạnh đến không được, tay và mặt đều đông lạnh đến cứng lại.

 

“A, thật xin lỗi. . . . . . Ta. . . . . . Có chút. . . . . . Ta không biết. . . . . .”

 

Lục Nghĩa càng nhíu mày chặt hơn, buông bàn tay đang cầm lấy tay nàng ra, mở miệng nói, “Trở về đi.”

 

Nàng vừa run vừa gật đầu, đi theo hắn đến chỗ xe lừa.

Ủng hộ Rừng Hổ Phách

Mong các bạn ủng hộ để Amber duy trì trang web. Nếu không có Paypal thì có thể:
1. Chuyển khoản tới: Hoang Mai Nhung - 0021002033624 - Vietcombank.
2. Chuyển qua Momo
3. Gửi thẻ cào điện thoại Viettel
Chân thành cảm ơn!

Rừng Hổ Phách

Lịch

Tháng mười 2018
H B T N S B C
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
293031  
DMCA.com Protection Status