Chương 110: Thổ ty
“Muốn đổi tức phụ?” Thổ ty phủ lão phu nhân là Vi thị buông cái tẩu trên tay, cho đám người hầu lui ra sau đó ý vị thâm trường nhìn về phía con dâu mình, phu nhân thổ ty Chu thị.
Dưới ánh mắt sắc bén của mẹ chồng, Chu thị hơi co rúm lại, phải lấy hết can đảm mới dám nói: “Năm đó hôn sự của A Võ là lão gia hấp tấp, trên hôn thư chỉ nói là đích nữ của Triệu gia. Hiện tại đích trưởng nữ nhà họ đã trở về, A Võ lại thích nàng nên chỉ cần nói với Triệu gia một câu con nghĩ bọn họ cũng sẽ không cự tuyệt, bên ngoài mọi người cũng không thể nói gì……”
Vi thị lấy một loại ánh mắt không thể tưởng tượng được mà nhìn Chu thị: “Ngươi cũng quá chiều A Võ rồi đó, chắc hắn mới gặp mặt cô nương kia đúng không? Chẳng qua lớn lên xinh đẹp một chút đã tùy tiện muốn đổi hôn sự. Ngươi làm trưởng bối mà không khuyên can hắn, còn muốn tùy theo hắn?”
Chu thị ngập ngừng nói: “Đứa nhỏ Linh Chân kia A Võ vẫn luôn có chút chướng mắt, vì hôn sự này mà hắn không ít lần nháo với con. Dưa hái xanh không ngọt, hiện giờ nếu Triệu gia có một nữ nhi khiến hắn coi trọng, nghe nói học thức dung mạo đều không tồi, còn từng hầu hạ trong phủ Tần Vương trong kinh thì cũng tốt, sau này có thể giúp đỡ A Võ.”
Vi thị cười lạnh nói: “Lão gia nói như thế nào?”
Chu thị thấp giọng nói: “Con dâu chỉ nghĩ nên hỏi ý nương, nếu nương cũng đồng ý thì lão gia sẽ nghe nương nói, chắc sẽ đồng ý. Triệu gia bên kia cũng sẽ không dám làm trái ý lão phu nhân.”
Vi thị vẫn luôn không thích bộ dáng sợ hãi rụt rè này của con dâu, bà mở miệng nói: “Hôn sự là trượng phu nhà ngươi định xuống, hắn chính là thổ ty đường đường chính chính! Ngươi là thê tử của hắn, có chuyện gì thì tự nhiên là phải thương lượng với hắn nhưng ngươi lại nghĩ cách đẩy ta ra phía trước làm ngụy trang. Nếu đắc tội Triệu gia thì chẳng phải ta và nhi tử sẽ nảy sinh hiềm khích, thế thì ngươi sẽ vừa lòng hả?”
Chu thị rưng rưng nói: “Con dâu không có ý đó, con chỉ nghĩ A Võ khó có được người mình thích, hơn nữa hắn làm phiền con đã mấy ngày nay, muốn con đến nói với ngài. A Võ cũng sợ ngài không đồng ý, ngài vốn luôn thương hắn nhất……”
Vi thị nhìn thấy con dâu hơi tí là rưng rưng chực khóc thì càng ngứa mắt nên cười lạnh nói: “Có câu này ta đã nói rồi, lúc trước cưới ngươi cũng là gia gia của A Võ lúc còn sống định xuống, nếu việc hôn sự do thổ ty định xuống mà có thể sửa dễ dàng, chỉ cần đứa nhỏ thích là được thì sau này có việc gì ta không quản. Ngươi tốt xấu gì cũng là thổ ty phu nhân, làm việc sao có thể không rõ ràng như thế chứ!”
Chu thị trắng mặt, cắn chặt môi, cũng nghe ra ý tứ của mẹ chồng. Triều đình có quy chế, thổ ty biên cương là thừa kế, cha truyền con nối, nhiều thế hệ truyền xuống. Từ con cả, anh em, cháu chắt thậm chí con dâu, con rể đều là truyền thừa. Năm đó lão thổ ty qua đời, con cả còn nhỏ nên lão phu nhân mới nhiếp chính, đến lúc thổ ty thành niên mới thôi. Vị lão phu nhân này tính tình kiên cường, đã nói một là không hai, chấp chưởng tứ phương. Bà ta lại luôn không thích mình, nhưng ngại hôn nhân là do lão thổ ty định ra nên mới để mình an ổn làm thổ ty phu nhân. Nếu hiện tại tùy tiện sửa lại chuyện hôn sự này, sau này hỏng việc thì chẳng phải không hay sao. Thổ ty thiếp thị đông đảo, đối đãi với bà ta chỉ có ngoài mặt, nếu sau này ông ta muốn thay phu nhân thì……
Bà ta nhẹ giọng nói: “Nương dạy rất phải, để con đi nói với A Võ.”
Vi thị khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, chờ Chu thị đi rồi Bích Nhu cô nương hầu hạ bên người bà ta mới tiến lên cười nói: “Hơn phân nửa hẳn là do thế tử gia cầu phu nhân, mà phu nhân vẫn luôn chiều thế tử gia nên mới thế. Thiếu niên thì khó tránh khỏi thích mỹ nhân, huống chi đây lại là cô nương lớn lên trong kinh thành, tất nhiên không giống các cô nương hay dầm mưa dãi nắng nơi này rồi.”
Vi thị nhàn nhạt nói: “Nàng ta đúng là ngu ngốc, nhưng đây cũng là lão thổ ty cố ý. Năm đó ông ta thấy ta quá lợi hại, nhà mẹ đẻ lại có mười động tám trại nhân mã, không làm gì được ta nên cảm thấy nghẹn khuất. Vì thế ông ta nghĩ nhi tử về sau không thể cưới thê tử quá lợi hại được, lúc chọn con dâu ông ta cũng chọn cái đứa ngoài khóc thì không làm được gì này. Còn nhi tử kia của ta cũng sợ ta nhúng tay vào hôn nhân của con hắn nên cũng học lão cha hắn mà cướp quyền, chọn một quan văn có bối cảnh bạc nhược. Bọn họ cũng không nghĩ xem nếu năm đó không có ta lợi hại thì hắn còn mệnh chắc! Nếu không phải ta lợi hại thì hắn còn có thể ngồi vững vàng trên cái ghế thổ ty kia mà chưởng quản sao! Mạc thị nhất tộc này, ha hả, hiện giờ là tiết độ sứ cát cứ biên cương, triều đình không rảnh lo lắng tình hình nơi biên thùy này nên vẫn được yên ổn. Nhưng chờ triều đình ổn định lại, rảnh tay muốn thu hồi lại những nơi này thì ta thấy Mạc thị thổ ty chính là kẻ đầu tiên bị thu phục.”
Bích Nhu cười nói: “Thổ ty đại nhân tự nhiên cũng rất biết ơn, ngày thường đâu dám làm trái lời ngài. Ngay cả Thế Tử cũng biết xuống tay từ chỗ ngài là nhanh nhất. Cũng không biết là mỹ nhân thế nào mà mới gặp có một lần đã khiến cho Thế Tử động tâm tư thế này. Nghe nói là người của Tần Vương phủ, phu nhân có thể muốn mượn chút lực chăng?”
Vi thị hừ lạnh một tiếng: “Tần Vương tuy lợi hại nhưng bình định bắc cương xong lại bị mù. Nếu chỉ là nữ quan bình thường thì thôi, nếu thật sự là người Tần Vương từng coi trọng thì không hay đâu —— ngươi chưa thấy qua năm đó lúc Thánh Hậu còn tại vị, bộ dáng nói một không hai kia đúng là kinh người. Năm đó nếu không phải bà ấy ủng hộ ta thì chức thổ ty này đã sớm đổi người chưởng quản. Nghe nói thân sinh nữ nhi của bà ta rất giống bà ta, làm sao có thể buông tha người của Tần Vương chứ.”
Đúng lúc này có một tiểu nha đầu tiến vào nói: “Tưởng thông phán có việc gấp muốn tìm lão phu nhân.”
Vi thị nhàn nhạt nói: “Kêu hắn có chuyện gì thì tìm thổ ty đại nhân bẩm báo là được, đừng có việc gì cũng tới tìm ta, nếu để người có tâm nhìn thấy sẽ lại châm ngòi quan hệ mẫu tử chúng ta.”
Tiểu nha đầu kia thấp giọng nói: “Tưởng đại nhân nói triều đình có công báo mới nhất tới, Đông Dương công chúa đổ rồi!”
Vi thị bỗng nhiên ngẩng đầu: “Cái gì?” Bà đặt chén trà trong tay lên bàn, trầm giọng nói: “Mau mời Tưởng đại nhân tiến vào!”
Tin tức Đông Dương công chúa đổ nhanh chóng truyền khắp tứ phương, ngay cả vào bữa tối Triệu Chính Cương cũng nhịn không được nói đến chuyện này. Trên công báo viết tội danh của Đông Dương công chúa là mưu phản, dâm loạn, thích dùng vu thuật, nhìn trộm hiện tượng thiên văn…… Đã bị ban chết. Chỉ ngắn ngủi mấy từ nhưng lại cất giấu không biết bao nhiêu đao quang kiếm ảnh. Mưu phản sao? Đó chính là tội tru di cửu tộc, Đông Dương công chúa rốt cuộc là nữ nhi của Thánh Hậu, ban chết chỉ là câu chữ thôi chứ thực tế không phải vậy. Triệu Chính Cương thở dài: “Nghe nói nàng ta trốn vào trong chùa, lại bị vây, cuối cùng treo cổ.”
Trốn vào trong chùa sao? Không biết vì sao, Triệu Phác Chân bỗng nhiên nghĩ tới Chử Thời Uyên đã xuất gia ở chùa Bạch Mã.
Triệu Linh Chân thì cũng không hề có hứng thú gì với cái này: “Công chúa mưu phản làm cái gì? Nàng muốn làm Thánh Hậu sao? Nàng ta đâu có thể gả cho hoàng đế?”
Triệu Chính Cương lắc lắc đầu rồi nhìn con cả nói: “Thổ ty đại nhân đã quyết định sang năm sẽ để Thế Tử đến Quốc Tử Giám học tập, ta đã nói với ngài ấy để thư đồng là con cùng đi.”
Triệu Duẫn Phong vốn trầm ổn ít lời, nghe thấy cũng chỉ đáp: “Vâng, cứ theo phụ thân sắp xếp.”
La thị lại cực kỳ luyến tiếc nói: “Nơi ấy xa như thế, Quốc Tử Giám trong kinh nghe nói toàn là đệ tử nhà cao cửa rộng, vô cùng ức hiếp người. Nếu bọn họ không dám chọc Thế Tử lại lấy nhi tử nhà chúng ta ra làm bia đỡ thì làm sao?”
Triệu Chính Cương nói: “Muốn làm quan cho thổ ty thì tất nhiên phải vào trong kinh học ở Quốc Tử Giám. Đây cũng là quy định của triều đình, lúc trước thổ ty đại nhân luyến tiếc Thế Tử còn nhỏ tuổi đã phải rời nhà nên vẫn luôn kéo dài, hiện giờ trong kinh…… Sợ là thế cục đã thay đổi, phái Thế Tử vào kinh để học cũng là thăm dò thế cục. Nơi thâm sơn cùng cốc này của chúng ta cũng chẳng có gì để người ta phải mưu đồ, nhưng mặc kệ là ai thượng vị thì cũng sẽ không cùng chúng ta so đo. Phong nhi vốn dĩ chính là thư đồng, cùng Thế Tử vào kinh thì tương lai Thế Tử sẽ càng nể trọng hắn hơn, còn nữa……” Ông ta nhìn Triệu Phác Chân nói: “Phác Chân ở trong kinh trở về có nghe nói đến chuyện Quốc Tử Giám có người bắt nạt người không?”
Triệu Phác Chân cười nói: “Quốc Tử Giám đều có chương trình, có trưởng quan quản lý, kể cả hoàng tử cũng thường xuyên phải phụng hoàng mệnh qua đó nghe giảng bài, cũng chưa từng nghe nói có chuyện ức hiếp học sinh nào. Con chỉ nghe nói nơi ấy quản lý rất nghiêm, rất nhiều con em quý tộc đi vào khổ không nói nổi, không hoàn thành được việc học, cuối cùng đành phải ra ngoài.”
Lúc này La thị mới thoáng yên tâm: “Vậy phải chuẩn bị chút đồ, ở lâu thì tiền bạc dày một chút mới tốt, trong kinh chi tiêu cũng lớn” nói đến đây bà ta lại lo lắng.
Triệu Phác Chân nói: “Quốc Tử Giám mỗi tháng đều phát tiền tiêu, chỉ sợ Thế Tử có việc chi tiêu gì lại để đại ca phải chi thôi.”
La thị thở dài nói: “Còn không phải sao, đại ca con ở bên cạnh Thế Tử không biết đã phải tiêu bao nhiêu đâu……”
Triệu Chính Cương quát: “Không cần nói những cái này nữa. Ta đã nghĩ kỹ rồi, một trăm mẫu đất ở bên thôn đáy giếng có sản lượng quá thấp, lại quá xa thành, mỗi năm lãng phí nhiều nhân lực để xử lý. Nhân lần này bán đi đổi chút bạc, lại sắp xếp mấy người nhà có năng lực vào thành tìm chút nghề nghiệp, mở cửa hàng. Như vậy nếu Phong nhi có chuyện gì thì cũng có người để sai bảo.”
La thị vô cùng luyến tiếc nói: “Ở đó tuy nói là xa nhưng lại thích hợp trồng sắn, bán đi thật đáng tiếc. Mà cửa hàng trong kinh chắc cũng rất đắt, chúng ta ở trong kinh không có bối cảnh, sợ sẽ bị người ta đoạt mất sản nghiệp.”
Triệu Linh Chân cười nói: “Không phải tỷ tỷ từ Tần Vương phủ ra ngoài sao? Chỉ cần nói với Tần Vương phủ một tiếng, ngày thường để bọn họ quan tâm chút cũng không tồi.”
Triệu Chính Cương nhìn về phía Triệu Phác Chân, nàng ngẩn ra sau đó suy nghĩ một chút mới nói: “Để con viết một phong thư cho Văn Đồng tổng quản của Tần Vương phủ nhờ hắn quan tâm đến đại ca. Lúc đại ca tới kinh thành cứ đem tin qua là được.”
La thị thả lỏng và cười nói: “Có thân vương quan tâm thì tự nhiên sẽ không quá khó khăn, làm phiền Phác Chân rồi.”
Triệu Duẫn Phong cũng vô cùng thành khẩn mà chắp tay cảm tạ Triệu Phác Chân: “Làm phiền đại muội muội.”
Trong lòng Triệu Phác Chân hơi có chút ấm áp, bỗng nhiên có chút cảm giác người nhà tương trợ lẫn nhau. Nàng đáp lễ nói: “Đều là người một nhà, đại ca đừng đa lễ.”
Đang nói chuyện thì bên ngoài lại có nha hoàn đưa thiệp tới. Triệu Chính Cương vừa thấy thì vô cùng ngoài ý muốn: “Thổ ty phu nhân mở yến hội thưởng quế, mời nội quyến nhà chúng ta tham gia.”
Triệu Linh Chân tươi cười đầy mặt nhìn về phía La thị, Triệu Chính Cương lại suy nghĩ rồi nói: “Linh Chân không đi, mang Phác Chân đi là tốt rồi.”
Sắc mặt Triệu Linh Chân biến đổi hỏi: “Vì sao?”
Triệu Chính Cương vẫy vẫy tay ý bảo nàng ta đừng vội nóng nảy: “Ta đoán, trước khi Thế Tử thượng kinh đại nhân sẽ để hắn thành hôn. Lúc này con quá mức gây chú ý, chi bằng ở nhà tu dưỡng tính tình cho tốt, chớ làm ra sai lầm gì để người ta nhân cơ hội mà nháo chuyện.”
Triệu Linh Chân đỏ mặt lên, cực kỳ ngượng ngùng vui sướng nhưng vẫn cứ không bỏ được cơ hội khó có này. Nàng ta lôi kéo tay La thị nói: “Chẳng phải còn chưa cầu hôn sao? Nếu là chính thức xin cưới thì con không đến cũng không có việc gì.”
La thị nhìn khát vọng trong mắt con gái thì vẫn đau lòng giúp nàng ta cầu tình: “Nếu thổ ty phu nhân cố ý thì có lẽ sẽ nhân yến hội này mà thổi tiếng gió, đi một lần cũng không ngại. Hơn nữa Phác Chân mới trở về, đều không quen biết người khác, không có Linh Chân mang theo thì không được tốt.”
Triệu Chính Cương suy nghĩ xong mới gật gật đầu: “Được, chỉ là Linh Chân cần thận trọng từ lời nói đến việc làm, chớ có tùy hứng, càng đừng giống như lúc trước mà cãi nhau với thổ ty tiểu thư.”
Triệu Linh Chân vô cùng không phục lẩm bẩm: “Con có cãi nhau đâu, rõ ràng là các nàng cố ý bới lông tìm vết.”
La thị vội đẩy đẩy nàng nói: “Đến lúc đó hai nữ nhi đều đi theo ta là được.”
Triệu Chính Cương gật gật đầu, việc đi dự tiệc cũng được định xuống.