You dont have javascript enabled! Please enable it! Bạch Lộ Ca - Chương 13 - Rừng hổ phách

Bạch Lộ Ca – Chương 13

Những hàng hóa này có nhân sâm, lộc nhung (sừng hươu) từ phương Bắc, dược phẩm của người Hồ, cùng với các loại dược liệu khác, còn có nồi lớn để bao chế thuốc, chày để nghiền thuốc, dao cắt thuốc, toàn bộ dược liệu và dụng cụ đều được chất lên xe như một tòa núi nhỏ.

Tô Tiểu Mị dưới sự trợ giúp của tiểu nhị, lưu loát lấy dây thừng buộc chắc lại. Phải mất một lúc mới đem toàn bộ hàng chất xong, may mà hắn tay chân linh hoạt mới không đem tòa núi nhỏ kia rơi xuống.

Đem hàng hóa buộc xong, hắn lại đeo một cái dây cương và rọ mõm thích hợp cho con ngựa mới mua được. Tiểu tử đó mới đầu còn không nguyện ý, nhưng sau khi được hắn an ủi thì liền để mặc hắn đeo rọ mõm.

Hắn đem nó cột chặt vào phía sau xe, cùng đám tiểu nhị nói chuyện phiếm vài câu, khen ngợi A Lực, sau đó trèo lên phía trước xe ngồi. Mới lên xe, hắn liền thấy nàng mang theo bọc đồ đi ra, chưởng quầy mặc dù bận, vẫn một đường tiễn nàng ra cửa.

Sau đó hắn chú ý tới, dưới mũ trùm nàng cũng không búi tóc kiểu phụ nhân nữa mà chỉ nhẹ nhàng thả sau người.

Là vì dậy muộn nên không kịp sửa sang lại sao? Hay là nàng ngủ không tốt, đau đầu nên không muốn đem tóc vấn lên?

Hắn không biết là nguyên nhân gì, nhưng hắn biết hắn thích nàng để tóc như vậy. Tóc nàng rất dài, lại mượt như tơ, dưới ánh mặt trời càng thêm sáng bóng.

Nàng cùng chưởng quầy hàn huyên vài câu liền xoay người đi đến bên xe.

Lúc này, trên xe đồ đã chất đầy, trừ phi nàng muốn ngồi lên đống hàng hóa đó, nếu không có thể cưỡi con ngựa phía sau kia.

Hắn nghĩ nàng sẽ không cưỡi ngựa bởi vì nữ tử phương nam không giỏi cưỡi ngựa, mà ngồi trên đống hàng kia thì cũng thật buồn cười. Đã thế hắn còn phải thỉnh thoảng ngó lại xem nàng có còn ngồi đó hay đã rơi mất rồi.

Cho nên cũng chỉ còn vị trí bên cạnh hắn thôi.

Sắc mặt của nàng xem ra vẫn có chút tái nhợt, lại có chút dấu vết của người ngủ không ngon.

Lúc nàng tới gần, hắn nghiêng người hướng nàng vươn tay ra.

Hắn thấy trong mắt nàng có sự chần chờ liếc nhìn đống hàng hóa và con ngựa ở phía sau.

Nàng nhìn con ngựa kia lâu một chút, hắn cho rằng nàng sẽ hỏi sao nó lại ở đây nhưng nàng không có mở miệng.

Trong nháy mắt hắn còn tưởng nàng sẽ chọn cưỡi con ngựa kia.

Nhưng nàng lại đem tầm mắt kéo đến trên người hắn.

Tay hắn vẫn treo ở giữa không trung, hắn muốn cho nàng thấy rõ thiện ý, nhưng không biết sao lại cười không nổi, chỉ thấy trái tim đập mãnh liệt trong lồng ngực.

Sau đó, nàng nâng lên bàn tay nhỏ bé trắng noãn.

Hắn ngừng thở, nhìn vào đôi mắt nàng cách lụa mỏng, cảm giác nàng đem tay nhỏ bé để vào tay hắn.

Việc này đối với người khác là một điều thật bình thường nhưng hắn biết nàng không giống vậy.

Trừ bỏ kẻ bị bệnh, người già và trẻ em, nàng không có ý định đụng chạm với nam nhân nào, nhưng nàng lại nắm tay hắn.

Ngực hắn lập tức như bị siết lại.

Nhẹ nhàng, hắn chậm rãi nắm giữ bàn tay tay mềm mại của nàng. Tuy nàng vẫn có chút run rẩy nhưng không còn sợ hãi như trước mà chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.

Con ngươi đen nhu làn thu thủy nhìn thẳng vào hắn không tránh né, cũng không ngẩn ngơ.

Hắn siết tay chặt hơn, nàng vẫn không rút về mà bước lên trước để lên xe.

Hắn hơi dùng lực kéo nàng lên.

Nàng nhẹ như một đám mây, đến ngồi bên cạnh hắn, gần như nhào vào lòng hắn. Hắn có thể ngửi được mùi hoa cúc nhẹ nhàng phất qua mặt, chạm vào chóp mũi.

“Sớm.” Hắn nhìn nàng, lộ ra mỉm cười.

“Sớm.” Nàng nhìn hắn, thốt ra một câu hỏi thăm nhẹ nhàng. “Ngươi ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi.”

Nhìn nàng, hắn nói nhỏ.

Trong lúc đó có một loại tư vị khó diễn tả bằng lời giữa hai người.

Nàng hẳn là phải rụt tay về, nhưng nàng không có.

Hắn hẳn là phải buông tay nhưng vẫn nắm nhẹ.

Không biết là do gió lạnh hay bởi vì hắn nắm tay nàng mà lúc nàng cúi đầu, khuôn mặt trắng nõn phiếm chút hồng nhạt.

Bàn tay nhỏ bé của nàng vừa trắng vừa mềm, có chút lạnh. Hắn muốn đem tay nàng đưa lên chà xát cho ấm lại nhưng hắn vẫn thức thời mà đem tay nàng buông ra.

Nàng ngồi xuống trên sàn bên cạnh hắn.

“Chúng ta xuất phát đi.”

Hắn thấy nàng khẩn trương lôi kéo vạt áo liền hỏi: “Cô không hỏi ta con ngựa phía sau là ở đâu ra ư?”

“Nó không phải ta mua, đó là ngựa của ngươi mà, không phải sao?” Nàng đem gói đồ đặt ở trên đùi, nói.

Nghe vậy, hắn ngẩn ra sau đó bật cười.

“Đúng vậy, đó là ngựa của ta.” Xác định nàng đã ngồi ổn định, hắn nhẹ giật dây cương, khiến con ngựa đi về phía trước, lại nói: “Nó bị thương, tạm thời chưa thể kéo xe, cho nên ta mới để nó ở phía sau.”

Con ngựa A Lực vẫn rất chịu khó đi về phía trước.

Trở về Ứng Thiên Đường, cần gần một ngày.

Một ngày này, không khí cuối thu trong lành.

Ra khỏi khu thành thị chật chội, hắn để cho con ngựa chạy dọc theo đê. Theo ven hồ, chậm rãi tiêu sái.

Lúc đầu nàng còn ngồi thẳng lưng quy củ nhưng hắn ở bên cạnh như một tòa núi đá tỏa nhiệt khiến nàng có chút khẩn trương.

Sau một khắc, hai khắc nàng chậm rãi thả lỏng người, hơn nữa xe ngựa chạy theo quy luật, mà hắn cũng không nhiều lời như bình thường, chỉ gác chân, lái xe, nhìn phía trước, ngâm nga một làn điệu dân ca mà nàng không biết tên.

Nỗi mệt mỏi của hai ngày nay dần đánh úp lại.

Ven hồ gió nhẹ, ngày mùa thu nắng ấm, hắn lại ở bên cạnh ngâm nga điệu khóc giống như đang thôi miên nàng, khiến nàng buồn ngủ.

Nàng cố chống đỡ, mấy lần mắt đã nhắm lại nhưng lại bừng tỉnh. Có điều cuối cùng cũng không chống lại được mệt mỏi, liền dựa vào hàng hóa phía sau nhắm mắt nghỉ tạm.

Trời từ sau buổi trưa có chút lạnh, mây chông chất trên bầu trời.

Dần dần gió chuyển lạnh hơn.

Trong lúc xe ngựa lắc lư, nàng không tự giác ngả người về phía hắn.

Hắn có chút thụ sủng nhược kinh, sau đó mới phát hiện nàng đang ngủ.

Kinh hỉ chuyển sang dở khóc dở cười, hắn cẩn thận đem gói đồ trên gối nàng để xuống chân, lại nghiêng người đắp cho nàng một tấm thảm lông dê.

Gió thu, thổi màn lụa mỏng, lộ ra dung nhan tú lệ nhưng mệt mỏi.

Những lời nàng nói mơ khi ngủ đêm qua lại hiện lên trong đầu hắn khiến tim hắn như bị siết lại.

Từ câu chữ xót xa, nước mắt nóng hổi khiến hắn cũng cay mắt, không khỏi hít một hơi thật sâu.

Vốn hắn muốn bắt người nhưng nữ tử này lại khiến hắn không thể dễ dàng xoay người.

Gió ngừng thổi, lụa mỏng hạ xuống, che khuất khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi của nàng.

Nhưng hắn vẫn như cũ có thể thấy nước mắt đè nén hôm qua, cùng với ánh mắt đờ đẫn trống rỗng như con rối trước kia.

Lúc trước hắn chỉ nhìn thấy ánh mắt trống rỗng đó có một lần, đó là lúc chiến tranh bị vây trong thành, người dân sắp chết đói hết, chỉ còn một hơi. Lúc đó họ chẳng còn chút hy vọng nào, ánh mắt mới trở nên trống rỗng như vậy.

Nhưng là……

Nàng cầm tay hắn.

Cảm giác đó cùng với lúc thanh tỉnh là bất đồng. Ở trong mộng, lúc hắn gọi nàng, lúc hắn cầm tay nàng, muốn lay nành tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, nàng nắm tay hắn thật chặt, giống nhưng người chết đuối với được cọc, giống như hắn vừa buông tay thì nàng sẽ mất đi hết thảy, phảng phất trong biển người mờ mịt, người nàng có thể dựa vào chỉ có hắn.

Đương nhiên, hắn biết đây là hắn tự cho như vậy, lúc đó nàng đang ngủ, có thể nàng tưởng hắn là người khác, có thể nàng nghĩ hắn là Tống Ứng Thiên.

Người Tống gia đã chiếu cố nàng sáu năm.

Nhưng nàng cầm tay hắn.

Cho tới bây giờ chưa từng có người cần hắn như thế.

Có nam nhân đánh nàng, ngược đãi nàng, đến nay nàng vẫn như cũ sợ hãi, cho nên khi ở trong thành nàng đi đâu đều đội mũ che. Nàng không muốn bị người ta nhận ra, mà hắn thật muốn biết đó là ai, hắn muốn biết nàng rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, hắn muốn ……

Bảo hộ nàng.

Hắn sẽ tra ra, manh mối đêm qua hắn nghe được đủ nhiều mà tìm kiếm lời giải là chuyện hắn am hiểu nhất. Hắn có phương pháp của mình. Sáng nay hắn đã phái người đi hỏi thăm một chút việc, hắn biết chỉ cần hắn tiếp tục điều tra thì sẽ có được đáp án.

Hắn rõ ràng nàng tuyệt không nguyện ý gợi lại chuyện xưa, nếu nàng biết ý định của hắn thì chắc chắn sẽ bị dọa sợ hãi mà trốn chạy.

Nhưng giấc mộng kia đang ăn mòn nàng, gặm nhấm hồn phách của nàng. Nàng nắm chặt tay hắn như vậy thì hắn có thể cảm giác rõ ràng sự cầu khẩn trong đó.

Cứu ta……

Hắn nghe được.

Cứu ta……

Mặc dù nàng chưa bao giờ thực sự mở miệng, ngay cả ở trong mộng cũng không có, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được. Nàng tuy không nói nhưng toàn thân cao thấp đều đang hò hét một lời đó.

Cứu ta……

Mưa hạ xuống lúc hoàng hôn, giống như sợi tơ rắc xuống.

Sau khi sắc trời tối đen hết thì hắn mới đánh xe về tới Ứng Thiên Đường.

Đêm đã sâu, tường viện sâm nghiêm không còn không khí vui vẻ như ban ngày. Đại bộ phận mọi người đều đã về nhà, ở đây chỉ còn lại có vài người trông coi.

Trước đại môn, không biết ai đã đốt đèn lồng.

Nghe thấy tiếng xe ngựa, A Đồng, Tam thẩm cùng Đại Lương chạy đến hỗ trợ, thấy nàng dựa vào người hắn mà ngủ say thì ba người lâm vào sửng sốt.

Hắn ra dấu cho bọn họ không lên tiếng, chỉ ôm lấy nàng.

Vết thương ở lưng vì thế mà hơi đau một chút nhưng hắn không muốn buông tay. Hai tay hắn siết chặt, thấp giọng nói rõ.

“Cô nương mệt mỏi, lại hơi bị nhiễm lạnh, hơi sốt. Ta mang nàng trở về phòng, hàng hóa này phiền mọi người dỡ xuống.”

A đồng và Đại Lương vẫn há miệng nhìn hắn, chỉ có Tam thẩm là sớm phục hồi lại, vội nói: “Đi thôi, đi thôi, mau vào đi, nơi này đã có chúng ta rồi.”

Hắn nhếch miệng cười, ôm nàng vào cửa, đi qua viện, trên đường gặp Hỉ Nhi. Nha đầu kia thấy hắn ôm Bạch Lộ thì mắt mở lớn nhìn hắn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ nhếch, ngay cả điểm tâm đang ăn trong miệng rớt ra cũng không phát hiện.

Hắn ôm thiên hạ trong lòng, đi vào khuê phòng của nàng. Nơi này mấy đêm không có người ngủ nên có chút lạnh, chăn màn đều lạnh cóng, mang theo hàn khí.

Hắn đặt nàng cùng với tấm thảm lông dê trên ghế quý phi, lại tháo xuống mũ trùm đầu ẩm ướt, đi ra ngoài cửa, hỏi nha đầu còn đang đứng sững ở đó.

“Hỉ Nhi cô nương, có tiểu lô sưởi ấm không? Cô nương có thể đến phòng bếp đốt than đem vào phòng để sưởi ấm không?”

Nghe vậy, Hỉ Nhi mới hoàn hồn, gật gật đầu nói: “Có, ta lập tức đi lấy.”

“Đợi chút, Dư đại phu đã trở về sao?” Hắn gọi nàng hỏi.

“Đã về rồi. Con dâu hắn sắp sinh a. Ngươi muốn ta đi gọi hắn sao? Cô nương làm sao vậy? Nàng có khỏe không?” Hỉ Nhi nghe vậy thì khẩn trương hẳn lên, giống một con chim sẻ hoảng hốt hỏi.

“Không có gì, hắn đã về thì thôi, để mai nói sau. Ta nghĩ cô nương là mệt mỏi quá nên cần nghỉ ngơi.” Hắn cười cười, an ủi nàng: “Ngươi đi đi, nhớ thuận tiện đem một chậu nước ấm lại đây.”

“Được.” Hỉ Nhi nhẹ thở một hơi, sau đó vội xoay người chạy tới lấy nửa chậu nước nóng.

Hắn quay lại trong phòng, từ trong rương quần áo lấy chăn màn mới thay cho chăn màn đã có điểm ẩm thấp trên giường, lại thay đôi hài đã bị ngấm nước mưa của nàng. Lúc thấy bàn chân trắng nõn của nàng, hắn lúc này mới ý thức được hành vi của mình đã vượt quá giới hạn, nhưng cởi cũng cởi rồi, chẳng nhẽ lại mặc lại. Hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ lấy tấm thảm cùng khăn choàng trên người nàng xuống rồi đem nàng ôm đến trên giường.

Hỉ Nhi đã trở lại, mang theo tiểu ấm lô và nước nóng.

Hắn để nàng giúp Bạch Lộ lau tay chân, cởi áo khoác, may mà nha đầu kia tâm tư đơn thuần, thấy nàng đã cởi giầy thì cũng không nghĩ nhiều.

Hắn đảo than ở trong lò, làm cho lửa cháy mạnh hơn chút làm ấm căn phòng.

Lại một lát, Tam thẩm cũng tới đây, mang theo một chút dưa cải, canh nóng cùng cơm trắng.

Hắn còn tưởng nàng sẽ vì chút ồn ào này mà bị ép tỉnh lại nhưng nàng vẫn không có tỉnh. Hắn biết nàng mệt cực độ rồi, cũng không muốn làm ầm ỹ nàng nên liền ra hành lang vừa ăn cơm vừa trả lời câu hỏi của Tam thẩm.

Hắn nhẹ nhàng bâng quơ mang những chuyện đã phát sinh mấy ngày qua kể lại hết. Hắn cường điệu chuyện con ngựa làm loạn phố xá nhưng lược bỏ phần nàng gặp ác mộng, chỉ nói nàng không biết nghỉ ngơi, để cho bản thân quá mệt nhọc nên mới bị lạnh. Tam thẩm không nghi ngờ gì hắn, vừa nghe vừa liên tục gật đầu, nhắc đi nhắc lại tính cách Bạch Lộ chính là như vậy, lúc nào cũng sợ làm phiền người ngoài, lại khiến chính mình mệt mỏi.

Thời gian này lão gia, phu nhân và thiếu gia đều không có ở đây, giao việc quản gia cho nàng. Nàng sợ có cái gì sơ xuất nên đích thân làm mọi chuyện.

Hắn nghe một chút thì cười cười, không nói thêm nữa, ăn xong cơm thì liền quay về xem nàng.

Hỉ Nhi nói nàng mới tỉnh một lát, nhưng trước khi hắn tiến và không lâu lại ngủ mất.

Hắn khẽ vuốt trán nàng, nàng vẫn còn hơi sốt nhưng nhiệt độ cũng không quá cao. Hắn lại nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc đen dán trên mặt nàng, đầu ngón tay nhịn không được dừng lại một chút trên khuôn mặt non mềm kia.

Sau đó, hắn thu tay, lên tiếng gọi Hỉ Nhi rồi đi về phòng dành cho khách.

Mưa thu nhẹ rớt trên lá chuối tây, từng giọt tí tách trong đêm.

Hắn ngủ không quen gối mềm, liền đưa cánh tay lên làm gối, mặc dù nhắm mắt nhưng vẫn nghĩ đến nàng.

Trong lúc hoảng hốt, hắn giống như có thể tưởng tượng ra mái tóc đen, cái mũi xinh xắn, cùng với bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt tay hắn như đêm qua.

Nhưng mở mắt ra thì cái gì cũng không có.

Hoàn toàn không.

Mới một đêm mà nữ nhân kia đã khảm vào lòng hắn.

Khẽ thở dài, hắn lại chợp mắt.

Vừa mới thiếp đi thì lại nghe Hỉ Nhi vội vã đập cửa.

“Tô gia, Tô gia –”

“Làm sao vậy?”

“Cô nương bị sốt cao, Tam thẩm thì đã về nhà. Ta hòa thuốc viên cho cô nương uống nhưng nàng lại nôn ra, một bên nói mê, lại khóc đến lợi hại –” Chưa từng gặp cô nương nhà mình khóc như vậy, Hỉ Nhi hoảng hốt, rối loạn đến mức chưa nói xong thì nước mắt đã rơi như mưa.

“Không có việc gì, ngươi đừng hoảng.” Hắn trấn an nha đầu kia, nói: “Ta sẽ qua xem bây giờ, ngươi tìm Đại Lương đến nhà Dư đại phu, mời hắn lại đây một chuyến.”

Nàng hít hít mũi, gật gật đầu, vội vàng chạy đi.

Hắn bước nhanh xuyên qua hành lang trong viện chạy về phía phòng của Bạch Lộ.

Mưa phùn rơi nhẹ trong đêm khiến người ta lạnh đến cứng lại.

Cửa phòng nàng rộng mở, không giấu diếm.

Hắn đi vào liền thấy nàng ngã gần giường, một bên vạt áo chảy xuống vai, để lộ ra da thịt trắng như ngọc, mái tóc đen dài rối tung, cả người run rẩy. May mà Lam Lam nghe thấy động tĩnh chạy tiến vào, bảo hộ ở bên người nàng.

Thấy có người vào cửa, Lam Lam gầm nhẹ ra tiếng.

Con hổ này chắc phải già lắm rồi, hắn biết mắt nó đã không thấy rõ nữa, sợ là khứu giác cũng đã mất linh mẫn.

Dù vậy đối mặt với một con hổ lớn như vậy vẫn khiến da đầu hắn run lên.

“Hắc, Lam Lam, là ta, là ta, nhớ không? Ta giúp ngươi gãi lưng đó.” Hắn cúi thấp người, lên tiếng dỗ dành, lại cởi cẩn thận cởi áo khoác, vắt ở cánh tay. Tuy hắn biết cái áo này không thể ngăn được con hổ lớn này nhưng ít còn hơn không, so với trực tiếp bị cắn vào tay thì tốt hơn nhiều.

Ủng hộ Rừng Hổ Phách

Mong các bạn ủng hộ để Amber duy trì trang web. Nếu không có Paypal thì có thể:
1. Chuyển khoản tới: Hoang Mai Nhung - 0021002033624 - Vietcombank.
2. Chuyển qua Momo
3. Gửi thẻ cào điện thoại Viettel
Chân thành cảm ơn!

Rừng Hổ Phách

Lịch

Tháng mười 2018
H B T N S B C
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
293031  
DMCA.com Protection Status