You dont have javascript enabled! Please enable it! Hòn đảo nhỏ kế tiếp - Chương 34 - Rừng hổ phách

Hòn đảo nhỏ kế tiếp – Chương 34

Lúc Hòa An nói thế thì đúng lúc gió biển thổi đến. Tiếng sóng vẫn theo quy luật đột nhiên lớn bất ngờ. Con sóng này nảy lên như trái tim trong ngực Bối Chỉ Ý.

Anh nói cả đời, ngữ khí cực kỳ tự nhiên.

Cô không có dũng khí hỏi Hòa An xem câu cả đời kia có ý gì. Cô sợ mình mở miệng thì giấc mộng đẹp này sẽ bừng tỉnh. Cô chỉ có thể dùng sức túm chặt ngực áo anh, nghe tiếng trái tim anh đập có lực, và khẳng định với bản thân rằng mọi thứ này đều là thật.

Bởi vì sức tưởng tượng cằn cỗi của cô căn bản không nghĩ ra được một hồi yêu đương đẹp thế này. Cho dù cô khát khao một đời một kiếp một đôi người, nhưng trong những tưởng tượng đẹp đẽ nhất của cô cũng không có cái nào so được với giờ phút này.

Hòa An nói bọn họ có cả đời, có thể từ từ.

……

“Áo ba lỗ của anh không chắc như quần lót đâu, em cứ túm thế thì nó rách mất.” Cô gái trong ngực anh không nói gì hết nhưng tay lại càng túm càng chặt. Cái thói quen một khi tâm tình phức tạp là đi túm đồ vật của anh coi như đã được cô học một cách hoàn hảo.

“……” Bối Chỉ Ý biết hiện tại mới đặt câu hỏi thì thật ngại ngùng nhưng Hòa An đã nói cô có thể không cần đúng mực, cho nên cô cũng rối rắm một chút rồi hỏi.

“Quần lót của anh…… Sao lại bền thế?” Bền tới nỗi Victor muốn mang ra làm dây thừng.

Đây rõ ràng không lời nói tùy tiện của Tiểu Anh bởi vì cô ở đây hai tháng, thường xuyên thấy quần lót của Hòa An được sử dụng làm các loại dây thừng khác nhau dùng trong căn cứ. Mỗi lần như thế đều sẽ dẫn theo một cuộc đại chiến.

……

Anh đã chân thành tha thiết muốn thẳng thắn với cô như thế, thậm chí còn làm công tác tư tưởng mất một lúc lâu thế mà câu đàu tiên cô hỏi anh chính là liên quan tới quần lót.

Nếu câu hỏi này mang theo chút ám muội của các đôi yêu nhau thì thôi còn tạm được. Đằng này cô nhóc này lại hỏi cực kỳ ngây thơ thành thật.

“Người tình nguyện đến đảo này hiếm khi có nữ.” Anh bất đắc dĩ mở miệng, mang theo ảo não tự làm tự chịu, “Anh, Itani và Victor là ba người ở đây lâu nhất. Có đôi khi bọn anh lặn xuống nước nhặt rác sẽ gặp thuyền bị đắm. Rác rưởi ở khu vực xung quanh thuyền đắm cần dùng nhiều công cụ kéo, túm.”

“Trên người bọn anh không mang đủ công cụ, lại lười đi lên lấy nên bọn anh dứt khoát cởi luôn quần áo ra dùng dao xé thành dây thừng để dùng. Có những lúc chính là cởi sạch.”

Tất cả đều là đàn ông, nếu khu vực biển đó không quá phức tạp thì bọn họ có khi chỉ mặc mỗi quần lót lặn xuống……

Hòa An ho khan một tiếng nói: “Quần anh là bền nhất.”

Thế nên câu vui đùa này mới trở thành truyền kỳ trong căn cứ. Mỗi một người mới đến đều sẽ được nghe về chuyện này. Rất nhiều người đến từ mọi nơi trên thế giới đều biết quần lót của anh thực chắc chắn.

Bối Chỉ Ý bị lời của anh chọc cười, tay cũng thả lỏng một chút.

“Em không muốn hỏi cái khác sao?” Anh nhếch miệng một cách nguy hiểm rồi nghĩ thầm nếu anh phí nhiều sức lực như thế mà nha đầu này chỉ hỏi có cái quần lót thì anh sẽ cởi quần lót ra dọa cô ngay.

Bối Chỉ Ý do dự, không khí thả lỏng khiến cô cũng thả lỏng. Quả thật cô có nhiều điều muốn hỏi, giống như Hòa An đã nói cô vẫn luôn đợi thời cơ để hỏi anh nhiều điều. Nhưng anh vẫn luôn bận, hai người lại ngọt ngào chìm trong yêu đương nên thời cơ đó mãi vẫn chưa đến.

“Chợ đen…… Việc đó.” Hai chữ đầu người cô không sao nói ra được. Trong khoảng thời gian này cô lo nhất chính là việc này. Việc chợ đen treo giải thưởng đầu người là việc cô chỉ gặp trong tiểu thuyết hay trên TV ở thế giới cũ.

Trong đời sống hiện thực, nếu cô là người bị người ta treo giải thưởng săn đầu thì có lẽ cô sẽ bị chính sự nghi thần nghi quỷ của mình hù chết.

Nhưng thoạt nhìn Hòa An vẫn rất trấn định. Sự trấn định của anh thực bất thường.

“Đây kỳ thật chỉ là nước cờ tư bản.” Hòa An không kinh ngạc khi Bối Chỉ Ý hỏi anh vấn đề này. Đáp án anh cũng đã chuẩn bị sẵn rồi. Anh đang bắt đầu một cuôc nói chuyện dài không hề giống trước đây, “Bảo vệ môi trường là việc gây ra cản trở cho lợi ích của nhiều người.”

Đây là kiến thức mọi người đều biết. Trái đất hiện tại dù chưa bị khai thác hết nhưng cũng chắc chắn không đủ thỏa mãn nhân loại.

“Nhiều năm nay có rất nhiều nhà hoạt động bảo vệ môi trường bị mưu sát. Chỉ trong năm 2017, trên toàn cầu đã có 117 nhà hoạt động bảo vệ môi trường bị giết, nói cách khác cứ mỗi bốn ngày thì trên thế giới này lại có một người làm công tác bảo vệ môi trường chết.”

“Dựa theo hướng đi của mấy thể chế kinh tế thì bảo vệ môi trường kỳ thật chính là đi ngược chiều, bởi vì trái đất lớn như thế mà chúng ta vẫn luôn thiếu nguồn năng lượng để phát triển. Nhưng mọi người cũng biết bảo vệ môi trường là chuyện tốt, dù không phải vì sinh tồn thì cũng vì gìn giữ những cảnh non xanh nước biếc cho thế hệ sau.”

“Nhưng chuyện tốt đó mà ngược đường thì cũng rất khó thực hiện.” Hòa An thở dài.

Bối Chỉ Ý ngẩng đầu, hôn hôn lên cằm anh.

“Em hôn lên trên một tí đi.” Hòa An hưởng thụ sự chủ động hiếm có trong tối nay của cô và quyết định mình nên tranh thủ quyền lợi nên lập tức chỉ chỉ lên miệng mình.

“…… Để sau này đi.” Bối Chỉ Ý hơi nhếch khóe miệng, chính xác mà biểu đạt rằng mình cũng muốn nhưng tạm thời không có can đảm làm thế.

Hòa An cười, ôm bảo bối của anh rồi vuốt tóc cô.

“Người treo giải thưởng cho đầu anh ở chợ đen không phải đám người trên thuyền săn trộm mà là ông chủ tư bản đứng đằng sau bọn họ.”

“Việc săn trộm các loài động vật hoang dã không phải chỉ dựa vào mấy kẻ liều mạng không có văn hóa mà có thể vận chống đỡ tới bây giờ. Rất nhiều lộ trình vận chuyển động vật hoang dã đều cố định. Ở khu vực này muốn bắt đám săn trộm kia không khó nhưng tình huống thực tế là không những không bắt được bọn chúng mà còn khiến bọn chúng hung hăng ngang ngược hơn.”

“Thế nên việc dùng giá cao hơn mua chính đầu mình là không thể thực hiện được. Tài sản của anh so với những kẻ kia chỉ như một cọng lông trâu, hơn nữa anh còn phải dùng tiền cho các mục đích khác.”

Bối Chỉ Ý nhấp miệng.

Hòa An chuẩn xác chạm lên khóe miệng cô trong bóng đêm, đầu ngón tay anh hơi dùng sức đã kéo khóe miệng của cô lên.

“Em cười một cái xem nào, đừng lo lắng. Theo tiêu chuẩn sinh hoạt của em thì anh vẫn đủ tiền nuôi em cả đời.”

“…… Em không có ý này.” Bối Chỉ Ý có chút nóng nảy.

Mỗi lần đến thời điểm này anh lại thích dùng từ ngữ không đứng đắn để điều tiết không khí. Có vẻ anh rất để ý chuyện có thể anh không đủ khả năng cho cô tương lai ổn định. Mỗi khi nhắc đến anh sẽ trở nên rối rắm.

Anh còn nhanh chóng đổi sang đề tài khác, giống như bây giờ.

“Mấy năm nay coi như đỡ nhiều rồi, rất nhiều quốc gia bắt đầu giảm thuế cho các ngành sản xuất giúp bảo vệ môi trường. Những nghiên cứu liên quan đến sinh thái xanh cũng được phê duyệt và bật đèn xanh vì vậy có vài đại gia cũng đổ tiền vào đầu tư ở những dự án này.”

“Đầu tư bảo vệ môi trường?” Bối Chỉ Ý kinh ngạc. Đề tài thành công bị Hòa An đổi sang cái khác.

Hòa An gật đầu: “Đúng vậy, bảo vệ môi trường.”

“Mọi ngành liên quan tới năng lượng mới, tiết kiệm năng lượng, tuần hoàn sinh thái đều khiến đám trùm tư bản có hứng thú đầu tư.”

Bởi vì tất cả các cửa đều đồng loạt bật đèn xanh lại còn nhận được ưu đãi về chính sách thuế nên những dự án bảo vệ môi trường ở nhiều quốc gia trở thành miếng bánh kem mê người.

Mọi người cũng rút kinh nghiệm từ những lần đụng độ đẫm máu gây ra cái chết của mấy trăm người. Bọn họ cuối cùng cũng tìm ra phương pháp để việc bảo vệ môi trường được liên tục có hiệu quả. Phía trước đã có bánh kem thì kỹ thuật và tài chính sẽ đi theo đổ vào.

“Thế nên anh mới có thể làm dự án khách sạn sinh thái sao?” Bối Chỉ Ý ngây thơ mờ mịt.

Cô không quen với cách nói chuyện này, thân mật khăng khít, vô cùng thả lỏng. Nhưng đề tài này kỳ thật không quá tốt đẹp.

Chóp mũi cô ngửi được mùi biển nồng đậm và mùi rượu của Hòa An. Cô và anh nằm ôm nhau trên bờ cát, bầu trời là dải ngân hà càng ngày càng lộng lẫy, trên mặt biển là những con sứa rậm rạp như những chiếc đèn màu.

Người đàn ông này đang vẽ ra tương lai cho cô xem. Tương lai không quá tốt đẹp lại có chút gian khổ kia anh đã định đi một mình. Dưới cảnh sắc lộng lẫy anh muốn bảo vệ, Hòa An phô bày tương lai đó ra trước mặt cô.
“Đa số các vùng biển và duyên hải gắn liền với những nơi phồn hoa đều đã bị ô nhiễm, chỉ là mức độ khác nhau. Những gì chúng ta có thể làm ở đó không phải là bảo hộ sinh thái mà làm thế nào để giảm bớt ô nhiễm.”
“Con người càng phát triển thì cũng sẽ càng có nhiều người tới những khu vực còn chưa bị phá hoại. Du khách tới những nơi đó mỗi năm lại tăng lên và việc những hòn đảo như thế này trở nên ô nhiễm chỉ còn là thời gian.”
“Một đảo có một khách sạn thì sẽ dễ quản lý. Nếu phương án này có thể thành công thì anh tin tưởng trong vài thập niên khu vực này sẽ không có tình trạng sinh thái bị hủy hoại nhưng chúng ta thiếu tiền.”
“Mọi phương án sinh thái bảo vệ môi trường càng tốt thì càng thiếu tiền. Mà đám tư bản chân chính kia sẽ không nghe theo lời van xin của chúng ta. Bọn họ đã nhìn thấy nhiều, mặc kệ việc bảo vệ môi trường có thành công hay không, mặc kệ nhân loại cuối cùng có bị bức đến việc phải rời đi hay không bọn họ cũng chẳng quan tâm. Trong tay bọn họ trước sau đều nắm vé lên con tàu Noah, thế nên đám người đó chẳng cần sốt ruột.” (Trong Kinh thánh nói khi xưa trái đất từng trải qua một cơn đại hồng thủy. Một ông già tên Noah được Chúa báo mộng nên đã đóng một con thuyền lớn, đủ chứa một cặp của mỗi loài động vật trên trái đất này. Tất cả chui lên thuyền, sống sót qua cơn hồng thủy và tiếp tục duy trì giống nòi. Vé lên tàu Noah ám chỉ vé thoát đại nạn toàn cầu).
Bởi vì không sợ hủy diệt nên bọn họ nhất định sẽ là những kẻ sống sót.
“Thế nên muốn nhận được đầu tư cho dự án thế này thì cần phải cho bọn họ thấy lợi nhuận, càng nhiều càng tốt.”
“Nếu chỉ là lợi nhuận trên một hòn đảo thì không đáng để bọn họ để mắt tới. Em phải cho bọn họ thấy lợi nhuận lâu dài. Một hòn đảo, một khách sạn thì chẳng đáng gì, nhưng nếu bọn họ nhìn thấy hàng loạt đảo liên tiếp trong một khu vực, nơi bọn họ có thể xây dựng vương quốc khách sạn của mình thì bọn họ mới có thể cho em một cái hẹn trước thời gian.”
“Phương án này giống như em nói, nếu thất bại anh sẽ phải chịu, sẽ phải gánh hết nợ nần. Còn nếu thành công thì anh chỉ nhận được 20% lợi nhuận, chút tiền ấy so sánh với số tiền đầu tư vào thì đúng là không thể sánh được. Nhưng chỉ có thế thì bọn họ mới chịu ra tay thử xây dựng khách sạn đầu tiên.”
“Với khách sạn đầu tiên anh chỉ có thể dựa vào tình cảm, nếu thành công thì những khách sạn tiếp theo anh mới có tư cách đi nói chuyện với bọn họ. Việc đầu tư này khả năng sẽ mang lại lợi nhuận lâu dài, anh có thể hai bàn tay trắng, cũng có thể bảo vệ được khu vực này, ít nhất khi chúng ta còn thì sinh thái nơi đây sẽ không bị hủy hoại.”
“Một khi phương án này thành công thì đám thuyền săn trộm kia sẽ không thể tiến vào hải vực này, bọn họ sẽ tự thất bại. Phần thưởng cho cái đầu của anh ở chợ đen cũng sẽ chẳng đáng tiền nữa.”
Đây là một canh bạc khổng lồ, mặc kệ những chuyện này thành công hay thất bại thì anh đều không có bất kỳ tổn thất gì. Nếu thất bại thì anh dùng mạng để đổi vài năm thanh tĩnh cho phiến hải vực này, còn nếu thành công thì anh dùng chính những gì mình sở hữu để đổi lấy vài thập niên an ổn cho nơi đây.
Lợi ích thu được quá mê người, anh chẳng có lý do gì để từ bỏ. Nhưng như thế nghĩa là trong vài thập niên sắp tới, cuộc sống của anh phần lớn sẽ diễn ở nơi này.
Anh không thể mở miệng mời cô gái mới chỉ xác định yêu đương với anh hơn mười ở lại tham gia vào canh bạc của mình và cùng anh khai hoang.
Lúc đầu anh nói với cô về phương án này thì Bối Chỉ Ý muốn nói lại thôi vài lần sau đó không nói gì nữa. Mấy ngày đó anh cũng bị dày vò, rốt cuộc mới nghĩ ra được phương án có lợi cho cả đôi bên.
Hôm nay sau khi nhìn thấy người quen cũ kia hắn càng thêm kiên định về phương án của mình. Anh không thể để một cô gái nũng nịu cùng mình ở trên đảo nhỏ này, phí hoài thanh xuân tươi đẹp. Cô lại là con một, cha mẹ cô tuy nghiêm khắc nhưng vẫn có thể thấy cô được cha mẹ bao bọc mà lớn lên.
Anh không thể cứ thế bắt cóc con gái nhà khác được.
“Hôm nay kỳ thật anh muốn bàn với em về chuyện này.” Hòa An đi vài bước đệm rồi mới có dũng khí nói tới việc chính.
“Trong quá trình xây dựng khách sạn trên đảo anh không thể phân thân. Thế nên có lẽ một năm tới có lẽ anh sẽ chỉ có một tháng nghỉ phép. Nếu thành công thì việc xây dựng trên mấy đảo nhỏ quanh đây sẽ dễ hơn, có lẽ một năm anh sẽ có 3 tháng được nghỉ.”
“Anh sẽ tìm cho em mấy công ty có bộ phận quan hệ công chúng, em có thể nộp đơn vào đó nếu em có hứng thú. Chúng ta có thể an cư ở Trung Quốc, như vậy em sẽ cách cha mẹ mình gần nhất.”
“Có lẽ chúng ta sẽ gặp thì ít, xa thì nhiều.” Hòa An tạm dừng lại, cố tìm lời thích hợp, “Chúng ta nhất định sẽ phải xa nhau nhiều.”
“Nhưng hiện tại phương tiện liên lạc hiện đại, giao thông cũng tiện. Em cũng có thể tới đây nghỉ phép, chỉ là sau khi chúng ta có con thì hơi phiền toái một chút……”
Anh trầm ngâm, ngón tay vô thức bắt đầu thưởng thức tóc của Bối Chỉ Ý. Những lời anh sắp nói có chút gian nan. Anh chỉ nghĩ đến khả năng một mình cô phải chăm sóc con thì đã bắt đầu cảm thấy mình không khác gì tên lưu manh.
Ỷ vào việc cô dễ bắt nạt nên hơn 10 ngày nay những thứ anh yêu cầu cô càng ngày kỳ quái.
“…… Anh…… Từ từ đã.” Tâm tình của Bối Chỉ Ý trong buổi tối nay bất ổn nhiều lần. Rốt cuộc cô cũng biết rõ về trọng tâm công việc của Hòa An trong tương lai. Nhưng cô còn chưa kịp đưa ra ý kiến thì anh đã quy hoạch đến đoạn có con rồi.
Anh thật đáng sợ…… Năng lực làm việc thật đáng sợ…… Nếu anh là sếp thì có khi cô sẽ vì áp lực quá lớn mà hói đầu mất……
“Em còn có một câu hỏi khác……” Cô buồn bực cố gắng kéo câu chuyện từ việc sinh con đến hiện thực bây giờ.
“Anh đã nói rồi, tiền để nuôi em và con không liên quan gì tới việc đầu tư.” Nuôi cô kỳ thật không tốn bao nhiêu tiền, anh đã không thể cho cô cảm giác ổn định thì về mặt này anh tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô.
“……” Bối Chỉ Ý hít vào một hơi, Hòa An đã nói ở trước mặt anh cô có thể bày tỏ mặt xấu của chính mình.
Hiện tại cô bị anh bức đến độ sắp không khống chế được tính tình nữa rồi. Cô cũng không biết điểm xấu lớn nhất của mình là gì, nhưng cô cảm thấy nếu tiếp tục thế này thì không được.
“Anh có thể ngừng nói chuyện một lúc không?” Cô dùng giọng điệu thương lượng, nhưng Hòa An lại nghe thấy có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Phương án kia của anh ngoài tiền thì có nghĩ tới thanh danh không?” Bởi vì sợ Hòa An sẽ xen mồm nên cô nói rất nhanh, “Bảo vệ môi trường đổi thành công cụ kiếm tiền, anh có từng nghĩ đến việc nếu có người cạnh tranh thì bọn họ sẽ chửi bới khách sạn thế nào không?”
“…… Hả?” Đầu óc Hòa An vẫn còn dừng ở việc sinh con, tạm thời chưa chuyển về kịp thế nên anh ngẩn ra.
“……” Bối Chỉ Ý cảm thấy mình thật sự sắp tức đến bốc khói rồi, “Anh đem toàn bộ những gì mình có đặt trong đó, cuộc sống vài chục năm tiếp theo của anh đều diễn ra ở đây. Rõ ràng anh hy sinh cả đời để bảo vệ khu vực biển này, nhưng anh có nghĩ tới có thể một câu ca ngợi anh cũng sẽ không được nghe không?”
Phương án kia của anh dùng để hấp dẫn nhà đầu tư, tính thương mại quá nặng. Cô biết anh chỉ muốn cân bằng giữa lợi ích kinh tế và sinh thái nhưng dự án này quá mức gian nan.
Cô cũng biết một khi dự án này được thực thi thì đám tư bản đứng phía sau sẽ không có vấn đề gì, chỉ có anh là sẽ gặp rủi ro.
Anh sẽ biến thành một thương nhân dùng khẩu hiệu bảo vệ môi trường làm mánh lới. Một người cống hiến cả đời mình để bảo vệ môi trường, đến cuối cùng có thể sẽ dính vết nhơ cả đời không rửa sạch được này.
Đến hạnh phúc của mình anh cũng định hy sinh, một năm chỉ nghỉ ngơi một tháng tới Trung Quốc tìm cô.
Thứ mà anh hy sinh tất cả đi làm đến cuối cùng có khả năng sẽ không có người nào thừa nhận. Thành tựu của anh có thể sẽ phải chờ đến khi tất cả trần ai lạc định, mười mấy thậm chí vài chục năm sau mới có thể có người nhìn thấy.
Anh không hề để ý tới cái này sao?
Cô chỉ là một công chức bình thường, sáng 9 giờ làm, chiều 5 giờ tan mà đã cảm thấy mình phải trả giá quá nhiều cho công việc đó. Lúc công ty sa thải cô thì cô cảm thấy như trời sập xuống.
Còn anh, mỗi ngày mỗi phút đều đang làm những việc này, đến cuối cùng có khả năng một câu khen ngợi anh cũng sẽ không được nghe thấy.
Khi làm phương án này hoặc mở rộng sau này có khả năng anh sẽ phải vác các loại tiếng xấu trong một khoảng thời gian dài.
Anh không để bụng sao? Nếu không để bụng thì cần gì vội vàng tống cổ cô về Trung Quốc. Hóa ra anh cho cô xem phương án này cũng không hẳn vì để cô làm chương trình quảng cáo cộng đồng mà là chờ cô tới hỏi trách anh.
Anh không thể cho cô cuộc sống an ổn, không thể cùng cô làm bạn lâu dài nên anh chờ cô cáu tiết. Khó trách anh nói cô có thể vô cớ gây rối.
Khó trách, mỗi lần nhắc tới an ổn anh nhất định sẽ chột dạ. Rốt cuộc vì sao anh lại cảm thấy mình làm còn chưa đủ nhiều chứ?
Cho dù anh nói về sau sẽ sửa nưng anh vẫn là Hòa An kia, cố gắng sắp xếp mọi thứ, sau đó đẩy chính mình vào trung tâm lốc xoáy, bởi vì những cảm xúc anh có mà sẵn sàng hy sinh tất cả.
Vì sao anh lại muốn làm như thế?
“Em không cần anh quy hoạch lâu dài như thế. Nếu phải về Trung Quốc thì em sẽ tự tìm công việc.” Tốc độ nói chuyện của cô vẫn rất nhanh, “Trước khi suy nghĩ cho em, sao anh không suy nghĩ chút gì cho mình thế?”
“Anh…… sao lại không suy nghĩ gì cho mình chứ?” Hòa An thấy Bối Chỉ Ý đột nhiên bùng nổ thì có chút hoảng loạn.
Lúc trước anh vòng vo lâu như thế, từ khi đưa cho cô phương án anh đã cẩn thận chờ cô đến tìm anh nói anh là kẻ vô trách nhiệm rồi chất vấn anh đặt tương lai của bọn họ ở chỗ nào.
Anh đã sớm chờ Bối Chỉ Ý phát hỏa, may mắn chính là Bối Chỉ Ý phản ứng chậm, đến cáu giận cũng phải đợi thời cơ nên anh mới có thời gian tính toán mọi khả năng một lần và cảm thấy lần này mình có thể làm.
Anh dùng sự chân thành dành để đối phó với bố mẹ cô mà suy nghĩ kỹ chuyện này. Hai người chắc chắn là yêu nhau, cô đã thay đổi rất nhiêu ý tưởng của anh nhưng chuyện này anh không từ bỏ được thế nên anh chỉ có thể ích kỷ hy vọng bọn họ cùng nhau hy sinh một chút.
Một mình anh nghĩ tới chuyện này thì đã áy náy rất lâu. Bởi vì sợ hãi Bối Chỉ Ý sẽ bị áp lực về cảm xúc mà tùy tiện đồng ý với anh vì thế buổi tối nay anh thậm chí mạnh mẽ xé mở rào cản, bức cô thể hiện cảm xúc của chính mình.
Nhưng việc cô cáu giận vẫn khiến anh bất ngờ. Anh đã vô trách nhiệm như thế mà cô vẫn muốn anh nghĩ cho anh sao?
“Từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ cho mình.” Hiếm khi Bối Chỉ Ý hùng hổ doạ người thế này. Lúc trước cô bị Hòa An bức thể hiện cảm xúc thì cũng chưa phản ứng như bây giờ. Có lẽ vì bãi biển yên tĩnh lại thêm tác dụng chậm của bình rượu vang buổi tối. Nhưng hiện tại hốc mắt của cô cũng đỏ lên.
“Nếu anh suy nghĩ cho mình thì sẽ không để em về Trung Quốc trước, cũng không tự định ra loại hợp đồng khiến anh sẽ bị người ta mắng này.”
“Những việc anh suy nghĩ đến trước giờ không bao gồm anh trong đó.” Rốt cuộc cô nói ra câu này xong thì Bối Chỉ Ý cũng có chút nghẹn ngào.
Cô cố nhịn nước mắt. Cô rất ít khóc, đặc biệt là ít khóc trước mặt người khác. Chỉ có một lần đó khi cô nghĩ rằng đời này sẽ chẳng gặp được ai tốt như anh nữa rồi khóc như trời sụp đất nứt trước mặt anh thì rất ít khi cô kích động thế này.
Thậm chí cô còn giãy ra khỏi ngực anh, ngồi dậy nhìn anh từ trên cao, hô hấp cũng nặng nề hơn và bắt đầu giấu tay ra sau lưng.
Hòa An sửng sốt một chút mới ngồi dậy. Tóc anh lúc trước vuốt keo lại nằm trên bờ cát nên thoạt nhìn anh chật vật cực kỳ.
Đây không phải cách nói chuyện anh đã lên kế hoạch. Anh cho rằng sau khi anh nói những lời này thì Bối Chỉ Ý sẽ ngoan ngoãn gật đầu, cùng lắm sẽ oán giận bọn họ về sau không thể thường xuyên ở bên nhau. Nhưng bọn họ vẫn sẽ giống như trước, nỗ lực cùng nhau giải quyết.
Anh không dự đoán được Bối Chỉ Ý sẽ đột nhiên phát hỏa ở một thời điểm mà anh hoàn toàn không nghĩ tới. Cô thật sự cáu giận, so với lần cô biết anh định tự sát thì còn giận hơn.
Anh cảm thấy cô sắp khóc rồi.
“Em làm quan hệ công chúng, anh rõ ràng biết sau khi phương án bảo hộ cá mập này hoàn thành thì chúng ta có thể thực hiện phương án tiếp theo.” Cô thật sự muốn khóc.
“Vì sao trong các phương án này không có em?”
Hòa An rũ rũ tóc, anh bắt đầu cảm thấy hoảng loạn và hoài nghi.
“Lúc đầu anh nói tới những khả năng khiến chúng ta không thể ở bên nhau, em cũng đã nói rất rõ trong kế hoạch của anh không có em. Vì sao chúng ta ở bên nhau rồi mà trong những kế hoạch của anh vẫn không có em?” Cô bật khóc, lung tung láy tay lau nước mắt sau đó đứng lên đi tới chỗ cái xe đạp.
Đúng là kẻ lừa đảo…… Cô oán hận nghĩ. Mọi ôn nhu săn sóc của Hòa An đều là gạt người!
Cô hung tợn mà cưỡi lên xe đạp. Anh và cha mẹ cô giống nhau, kỳ thật cũng giống những người khác. Vì sao bọn họ đều muốn bảo vệ cô?
Anh cho rằng cô đồng ý cùng anh yêu đương thì chưa từng nghĩ tới những việc này sao? Nếu cô còn muốn ở lại Trung Quốc thì cần gì phải sợ hãi thông báo chuyện yêu đương với cha mẹ mình như thế!
Cô không quan tâm mà đạp xe trên con đường cát đen nhánh, nước mắt hòa với cát trên mặt. Cô không bao giờ muốn xem sứa nữa……
Cô khóc nấc lên trong bóng đêm, tiếng ếch kêu ven đường bị tiếng động này làm cho im bặt. Còn có cả người đàn ông ngoài mạnh trong yếu, luôn cho rằng mình đã nghĩ chu toàn kia cũng ngây người ở chỗ cũ.
Hòa An ngây ngốc tại chỗ vài phút mới nhớ đến phải đuổi theo. Cô đang chạy đi đâu, hướng đó có phải về căn cứ đâu?!

Ủng hộ Rừng Hổ Phách

Mong các bạn ủng hộ để Amber duy trì trang web. Nếu không có Paypal thì có thể:
1. Chuyển khoản tới: Hoang Mai Nhung - 0021002033624 - Vietcombank.
2. Chuyển qua Momo
3. Gửi thẻ cào điện thoại Viettel
Chân thành cảm ơn!

Rừng Hổ Phách

Lịch

Tháng 8 2019
H B T N S B C
 1234
567891011
12131415161718
19202122232425
262728293031  
DMCA.com Protection Status