Đoan ngọ vừa qua, thời tiết liền dần nóng lên. Bởi vì trời nóng nên sinh ý bán khăn tay và hà bao có hình thêu đa dạng đặc biệt tốt.
Có tiền dư nàng liền tìm mấy vị nông phụ khéo tay, trừ bỏ canh cửi, cũng bắt đầu làm xiêm y, cầm đến bán cho cửa hàng, cũng làm ăn không đến nỗi nào.
Mỗi ngày tổng kết sổ dưới ngọn đèn dầu đều khiến tâm tình của nàng sung sướng. Mua bán có đôi khi sẽ không ổn định, ngẫu nhiên sẽ gặp phải thương gia chèn ép nhưng nàng cũng không giận, không chán nản, coi như học phí để biết nhiều hơn. Sau khi làm ăn quen nàng giao hàng sẽ thu ba thành tiền đặt cọc, tránh cho không đòi được vốn. cũng may đồ của nàng tốt, cho dù có vài vị lão bảo, chưởng quầy thích lải nhải nhưng đa số vẫn tiếp tục đồng ý làm ăn với nàng.
Trong nháy mắt, một tháng lại qua, đã đến lúc đi tửu lâu mua bùa bình an. Nàng bớt thời giờ đến con đường trước miếu, trước khi đi lại nhịn không được soi gương một chút. Lúc sau nàng phát hiện ra mình đang làm cái gì thì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vội bỏ tay xuống, vội vàng xuống xe.
Sau đoan ngọ, Chu Khánh cũng không cho người đến tìm nàng nữa. Nàng biết, hắn cực kỳ bận, ngày ấy giật giải cuộc thi thuyền rồng xong, đa số các vị đại lão bản đã chú ý đến vị thiếu gia này. Trước kia mọi người cũng biết Chu Báo có một đứa con trai tên là Chu Khánh, nhưng cũng không quá để bụng. Chu Báo mới là chủ nhân thật sự, là kẻ bọn họ phải nịnh nọt. Nhưng sau đoan ngọ, mọi người bắt đầu chú ý đến hắn, biết công phu của hắn không tồi, cũng đoán Chu Báo không biết có phải bắt đầu đề bạt, bồi dưỡng người này hay không. Chính vì thế rất nhiều người hẹn cùng hắn đi ăn cơm.
Có vài lần nàng từ xa nhìn thấy hắn ở trên đường, mà hắn luôn là bị người ta vây quanh.
Tám phần là hắn sớm quên nàng rồi. Huống hồ, nàng hiện tại mặc nam trang, không bôi son, không mặc váy, không cái tram, giống hệt nam nhân, có cái gì mà phải soi gương chứ?
Nhưng có khả năng hắn sẽ đến đây, nói không chừng nàng sẽ gặp hắn. Lúc ý niệm này hiện lên, nàng thiếu chút nữa lại nhịn không được đào gương tay ra xem, sợ trên mặt mình dính bùn bẩn, thì sẽ mất mặt lắm.
Thật vất vả mới nhịn được xúc động kiểm tra mặt mình, nàng xuống xe vẫy ta với Lục Nghĩa. Lục Nghĩa gật đầu với nàng, sau đó mới lái xe rời đi đưa hàng.
Bởi vì sinh ý càng ngày càng tốt, hai người sớm có đã ăn ý, để tránh lãng phí thời gian thì nàng vào thành nộp tiền bảo kê hàng tháng, còn hắn sẽ đi làm những việc khác, chờ hắn làm xong sẽ đến đón nàng, vừa vặn nàng cũng có thể đi qua gặp vài vị lão bản trên phố này bàn việc làm ăn.
Thấy Lục Nghĩa rời đi, nàng vào trong tửu lâu để mua bùa bình an, nhưng đến nơi, trong lòng, đôi mắt và tai nàng đều tập trung để ý xung quanh, kết quả là không thấy bóng dáng Chu Khánh đâu.
Lúc bước qua ngạch cửa ra ngoài, nàng không nhịn được quay đầu nhìn về phía cửa hiệu cầm đồ ở phía đối diện. Trong cửa sổ lầu hai không có ai, chỉ có vài tia sáng chiếu vào đó.
Nàng cảm thấy thất vọng, nhịn không được thở dài.
“Nhìn cái gì vậy?” Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai khiến nàng giật mình, hít vào một hơi, quay người nhìn người đàn ông phía sau.
“Tìm ta sao?”
Nam nhân nhướng mày trái, nhìn thẳng vào nàng.
“Ta. . . . . . Ách. . . . . .” Không nghĩ tới sẽ bị hắn nhìn thấy, nàng mặt đỏ tai hồng mà nhìn hắn, nhất thời không biết nói cái gì, trong óc trống rỗng.
“Đã ăn trưa chưa?” Hắn hỏi lại.
“Chưa. . . . . .” Bởi vì kinh hách quá độ, nàng không thể tự hỏi, chỉ có thể đỏ mặt, suy yếu trả lời.
“Vừa lúc, lần trước lỡ hẹn với ngươi, hôm nay chúng ta cùng đi ăn.”
Nàng còn chưa kịp trả lời thì nam nhân kia đã đi thẳng ra ngoài, hoàn toàn không cho nàng cơ hội cự tuyệt. Nàng ngây người ngẩn ngơ, mắt thấy hắn sắp băng qua đường cái, muốn đến cửa hiện cầm đồ thì nàng đành nhanh chân đuổi theo.
Lão bản thấy hắn vén rèm đi vào, phía sau còn có nàng đi theo thì nửa câu cũng không nói, nhanh chóng tiến đến hỗ trợ mở cửa đi thông lên trên lầu.
Hắn lững thững lên lầu, nàng chần chờ một chút, sau đó đỏ mặt, kiên trì đuổi theo, cũng không dám liếc lão bản kia một chút.
Lên lầu hai, hắn tiếp tục đi vào trong một gian phòng, còn nàng thì bất an đi vào cạnh cửa, thấy hắn cởi hài, ngồi xuống giường La Hán bên cạnh cửa sổ.
Trên giường La Hán có một cái kháng làm bằng cây tử đàn màu tối, trên kháng có một cái bếp nhỏ, bên trên đang đặt một cái ấm nhỏ, có khói trắng bay ra từ cái ấm, tỏa ra hương trà ấm áp lại trong veo.
Hắn cầm lấy cái ấm, tự rót cho mình một chén trà, sau đó mới nhìn thấy nàng vẫn đứng ngốc ở cạnh cửa, mày kiếm nhíu lại.
“Ngươi muốn đi vào hay đi ra ngoài?”
Mặt nàng lại đỏ lên, thở sâu, rồi đi vào.
Tuy rằng nói cô nam quả nữ ở cùng nhau là không hay nhưng nàng ở bên ngoài buôn bán gần một năm, hiện tại mới thẹn thùng thì đúng là làm bộ. Nói gì đi nữa nếu hắn muốn làm gì nàng thì cũng sẽ không chờ đến tận bây giờ.
Nàng đi đến phía trước, ngồi xuống một đầu kia của giường La Hán, vẻ mặt trấn định giống như hắn, sau đó cởi hài, ngồi xếp bằng trên giường.
Hắn rót trà cho mình xong liền bỏ cái ấm xuống, tự mình lật xem cuốn sách để trên kháng, không hề có ý định châm trà cho nàng. Trong lúc nhất thời nàng có chút xấu hổ, nhưng tiếp tục ngồi như vậy thì cũng kỳ quái, vì thế nàng tự châm trà cho mình.
“Gần đây sinh ý làm không tồi đúng không?” Hắn không ngước mắt mà hỏi.
“Nhờ phúc của ngài.” Nàng nhìn hắn, khách khí nói.
“Tìm ta có chuyện gì?” Hắn lại lấy một cuốn sách khác hỏi.
“Ta không ——” nàng đỏ mặt phản bác.
Hắn ngước mắt, mày nhíu lại.
Mặt nàng càng hồng hơn, chỉ có thể nói: “Ta chỉ là vừa lúc đi qua, đến đóng phí bảo. . . . . . ý là đến mua bùa bình an.”
Hắn nhìn nàng rồi nói: “Đó là tiền bảo kê hàng tháng, việc làm ăn trong thành này cần có quy củ.”
“Ta biết.”
Hắn không nhìn nàng nữa mà tiếp tục cúi đầu nhìn cuốn sách. Nàng thì có chút khẩn trương, không dám nhìn hắm, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Phía này không hướng ra đường mà hướng ra sân, cửa sổ cũng không lớn, hẳn là lúc xây muốn thông khí cho phòng trong, cũng để người ngồi đây được an tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, có hai vị tiểu phó đưa bữa trưa lên.
Nàng không thấy hắn công đạo gì, hẳn là lão bản kia hiểu rõ nàng cũng sẽ ở đây ăn cơm. Mà cơm trưa vô cùng đơn giản, nàng nhìn qua thì thấy có chút kinh ngạc. Lần trước hắn ở Mãn Hương Lâu gọi nhiều đồ ăn như thế khiến nàng còn tưởng bình thường hắn luôn ăn thịt cá, nhưng phần ăn trước mặt rất đơn giản, chỉ có một đĩa rau, một đĩa thịt, hai chén cơm, một phần canh, ngoài ra không có gì hết.
Hắn buông cuốn sách trong tay xuống, cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn cơm.
Nếu đã được mời ăn cơm thì nàng cũng chỉ có thể nghe theo, ngoan ngoãn mà ăn cơm. Đồ ăn vừa vào miệng thì nàng hơi ngây ra một chút. Gạo này trong suốt sáng bóng, vào miệng không nhão không khô, mềm vừa phải, thật đúng là ăn ngon, hẳn là đặc biệt chọn gạo tốt nhất để nấu cho hắn.
Thấy nàng ngừng động tác, lại nhìn cơm trắng trong bát có chút đăm chiêu thì hắn há miệng hỏi, “Sao thế?”
“Không,” nàng nhếch miệng, không nhịn được lại nói nhiều hơn: “Ta ở nhà nghĩ rằng cơm mình ăn đã tốt rồi, sau đó tới nhà lớn mới biết đồ mình ăn chỉ là bình thường. Chờ đến ra ngoài bôn ba, ăn lương thực phụ, mới lại hiểu mình chính là ngước lên không bằng người ta nhưng nhìn xuống cũng chẳng ai bằng mình. So với nhiều người khác, thì bản thân mình ăn vẫn tốt hơn nhiều.”
Hắn nhìn nàng, thản nhiên ném ra một câu: “Ngươi thích giả làm nam nhân sao?”
Nàng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn. Nam nhân trước mặt đang nhìn nàng mà nhíu mày, không tiếng động mà cường điệu câu hỏi của mình.
“Thích.” Nàng thở sâu, thản nhiên thừa nhận: “Nam nhân có thể làm nhiều việc, nếu ta là nam nhân thực thụ thì muốn đi đâu có thể đi, muốn làm gì có thể làm, sẽ không cần phiền não quá nhiều.”
Hắn dùng đôi mắt đen không thấy đáy nhìn nàng, nhìn đến nỗi trong lòng nàng đập loạn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên đỏ lên, nhưng nàng cũng không né tránh tầm mắt của hắn.
Sau đó, hắn gật gật đầu, cúi đầu một lần nữa ăn cơm, không nói thêm cái gì nữa.
Hắn vừa rời tầm mắt thì nàng mới nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Sau khi ăn xong, tên tùy tùng Mặc Ly của hắn không biết từ chỗ nào xông ra, dọn sạch bát đũa trên bàn, lại đưa sổ sách đến, hắn chấm mực bắt đầu viết lên, coi như quên mất sự tồn tại của nàng.
Bên ngoài không biết từ khi nào đã nổi lên mưa phùng, nàng biết mình cần phải đi, nhưng vài lần định đứng dậy lại không tìm được thờ cơ mở miệng, người của hắn cứ liên tiếp … mà … đưa sổ sách lên, lúc nàng muốn đứng lên lại có người đưa tới hoa quả, trà bánh tráng miệng, thành công ngăn nàng xuống giường. Sau khi ăn xong, gió lạnh lại nổi lên từng trận, nàng ngồi đó, mệt mỏi dần nổi lên, ở bên ngoài bôn ba từ sáng, hiện giờ ăn no uống say khiến mí mắt nàng chịu không nổi mà nặng trĩu.
Cái giường La Hán này có lót đệm, phía sau cũng có gối lót, ngồi xuống vô cùng thoải mái, khiến nàng vô cùng buồn ngủ.
Nàng rất cố gắng chống đỡ nhưng vẫn díp mắt lại, không khỏi lặng lẽ dựa người lên cửa sổ, cảm giác thực sự rất tốt, khiến nàng nhịn không được trộm nâng tay nhỏ chống đỡ khuôn mặt.
Mưa nhỏ tí tách rơi xuống, gió thực lạnh. Mùa hè này khó có được một trận mưa xuống, làm tiêu tan không khí oi bức.
Nam nhân trước mặt còn đang viết chữ, vì tốc độ nhanh nên chữ hắn đặt biệt ngoáy, cơ hồ nhìn không ra, nhưng vẫn có cái đẹp khó hiểu, một loại từ tính kỳ quái, giống như gió vậy.
Nàng nhắm mắt lại một chút.
Giây tiếp theo nàng đã ngủ mất rồi.
Lúc tỉnh lại thì mưa đã ngừng. Nam nhân trước mặt vẫn còn đang viết, cũng không ngẩng đầu lên.
Phát hiện mình không biết từ khi nào thì đã ngủ mất khiến nàng quẫn bách ngồi thẳng dậy, lại phát hiện trên người mình không biết từ khi nào đã có thêm một cái áo khoác màu trắng. Trong nháy mắt nàng lại càng quẫn bách hơn, rặng mây đỏ lại bay lên gò má.
Khó trách cảm giác lại ấm như thế. Đây hẳn là áo của hắn, nàng biết, bởi vì trên đó có mùi hương của hắn.
Nàng xấu hổ quẫn bách thu lại chiếc áo khoác, trong lúc nhất thời có chút chân tay luống cuống, cũng may đám người hầu vẫn luôn ra vào như ong mật rốt cuộc không hề xuất hiện, vì thế nàng nhanh chóng nhân cơ hội để đi giày, vừa làm vừa cáo từ hắn.
“Chu huynh, cám ơn huynh đã chiêu đãi, ta còn có việc phải làm, huynh cứ làm việc đi, ta không quấy rầy nữa.”
Hắn không ngẩng đầu, chỉ có lúc nàng muốn đi ra khỏi cửa mới vươn tay kéo lấy tay nàng, nói: “Áo của ta.”
Ôn Nhu ngẩn ra, nghe vậy mới phát hiện mình vẫn đang gắt gao nắm lấy cái áo khoác kia, thiếu chút nữa cầm theo nó mà chạy ra ngoài.
Trong phút chốc nhiệt khí lại dâng lên. Nàng mặt đỏ tai hồng chạy nhanh trở lại, vội vàng bắt tay trả lại áo cho hắn, sau đó xoay người chạy trối chết.
Nàng vốn tưởng rằng từ đó hai người sẽ khó mà có thể nhìn thấy nhau lần nữa. Hắn thì bận rộn tiếp khách dự tiệc, số người trong thành muốn làm quen với hắn càng ngày càng nhiều. Nàng thì bận rộn làm ăn buông bán, cho dù có muốn mời hắn ăn cơm cũng không đến lượt. Nhưng không hiểu tại sao từ ngày đó nàng luôn tình cờ gặp hắn ở trên đường.
Nói là trên đường nhưng cũng không phải thật sự ở trên đường, có khi là ở trong cửa hàng, có khi là ở tửu lâu, có khi nàng vừa bước chân ra khỏi phường nhuộm sẽ thấy xe ngựa của hắn xuất hiện trước mặt nàng.
Mỗi lần gặp, hắn luôn thản nhiên hỏi nàng, “Đã ăn chưa?”
Nàng nhìn hắn, cũng chỉ có thể thành thật mà trả lời, “Còn chưa ăn.”
Sau đó, nàng sẽ bị bắt đi theo hắn trở về ăn cơm.
Hắn cũng không phải thật sự bắt buộc nàng, nhưng nam nhân này toát ra khí thế khiến người ta không có can đảm cự tuyệt, hơn nữa nàng kỳ thật cũng không thật sự muốn cự tuyệt.
Từ khi bắt đầu ở bên ngoài buôn bán, trời chưa sáng nàng đã phải rời giường, bôn ba trong thành ngoài thành, tuy có xe lừa để ngồi, nhưng nàng cũng đi không ít đường. Suốt một ngày nàng sẽ phải chọn hàng, lấy hàng, mọi việc đều đến tay. Ngẫu nhiên Khâu thúc và Lục Nghĩa không rảnh thì nàng sẽ tự mình đánh xe đi giao hàng, tới buổi trưa cũng tiện gì ăn đó. Vì vậy có người mời nàng ăn cơm thì nàng được nhiên mặt dày mà đồng ý.
Tiền trên tay nàng đều có mục đích, đương nhiên có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Hơn nữa, hắn cũng không thiếu chút tiền này, chỗ hắn lại thoải mái, cũng rất kín đáo, giữa trưa nàng sẽ có thể trộm nghỉ một chút. Điều này thật sự khiến nàng dễ chịu, sau khi nghỉ ngơi có khí lực nàng lại cùng đám chưởng quầy mặc cả.
Nhưng mà nàng cũng không rõ vì sao hắn lại ưu ái nàng như vậy. Bởi vì nàng là một vị cô nương gia sao?
Nàng không biết. Thứ duy nhất nàng hiểu được là hắn chưa từng làm xằng bậy gì với nàng, nàng còn cảm thấy hắn tựa hồ cũng thích cùng nàng ăn cơm và nghỉ trưa.
Nhưng không phải ngày nào hắn cũng bận rộn, thi thoảng cũng có những ngày hắn rảnh được chút thời gian.
Những lúc rảnh rỗi hiếm hoi đó hắn sẽ dựa vào trên giường La Hán, bên cạnh là một bàn cờ, rồi hai hộp cờ trắng đen. Mỗi lúc đó hắn sẽ tìm nàng đến chơi cờ cùng.
“Ta không biết chơi.” Lần đầu tiên hắn hỏi nàng thì nàng đã thẳng thắn mà trả lời hắn như thế.
“Muốn học không?” Hắn nhướng mày hỏi.
Nàng chần chờ một chút rồi gật gật đầu.
Vậy là hắn đem quân trắng đưa cho nàng, bản thân cầm quân đen, bắt đầu dạy nàng. Kì nghệ của hắn tốt lắm, cũng không chấp nhất theo đuổi thắng thua. Hắn chỉ thích hâm một bình trà, tùy tay phóng một quân cờ, lại nhìn nàng suy nghĩ phiền não nửa ngày.
Nếu ngẫu nhiên thua, hắn cũng không để ý, nếu nàng đi vào ngõ cụt mở miệng hỏi hắn thì hắn thậm chí có thể chỉ dạy nàng từng bước đi.
Hắn chưa từng hỏi đến chuyện làm ăn của nàng, mà nàng cũng không yêu cầu hắn hỗ trợ. Nam nhân này đã giúp đỡ nàng rất nhiều rồi.
Việc mua bán của nàng không tồi, hiện giờ không chỉ đủ sinh hoạt mà còn có một chút tích trữ.
Mà kỳ diệu nhất chính là nàng thật sự lĩnh ngộ được một ít đạo lý trên thương trường khi chơi cờ cùng hắn. Nàng cũng không phải người cường đại, nhưng nếu đã học thì phải học đến cùng, vì thế nàng còn đến tận thành nam, vào một cửa hàng sách cũ mua chút sách dạy đánh cờ, nhưng vẫn không thắng được hắn.
Rất nhanh nàng đã phát hiện ra kỳ nghệ của hắn rất tốt, hơn nữa có khi chơi cờ với hắn, không hiểu may mắn thế nào mà nàng lại nghĩ ra đối sách trong việc mua bán của mình.
Có khi, nàng thậm chí hoài nghi nam nhân này mượn ván cờ để giảng đạo lý buôn bán với nàng.
“Tổng thể ván cờ là như thế, mỗi bước ngươi đi đều sẽ rút dây động rừng, ảnh hưởng đến thế cục về sau. Cho nên, lúc đối thủ đi bước kia, ngươi phải biết được mục đích đi nước cờ đó là gì.”
“Làm sao mà biết được đối phương đang suy nghĩ cái gì?”
“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ván cờ này là một cuộc chiến thu nhỏ, mỗi quân cờ đại diện cho một người lính, lương thảo, ngựa chiến. Người hạ cờ chính là đang điều binh khiển tướng, nếu ngươi muốn thắng thì phải nắm giữ được đối thủ, biết bọn họ là dạng người gì, có cái gì và cần cái gì, khuyết điểm là cái gì, sau đó giả vờ mình là người kia, đứng trên lập trường của hắn mà suy nghĩ, cân nhắc tất cả thành bại được mất, lại đưa ra nước nhử mồi khiến hắn không thể phòng bị, một khi bị tấn công không thể cứu. Cứ thế ngươi sẽ tự nghĩ ra được hướng đi của mình.”
Nàng ngốc mà nhìn nam nhân trước mặt, hắn đang thả một quân cờ xuống bàn cờ trống mà nói.
“Tin tức tình báo cũng vô cùng quan trọng. Cho nên ngươi cần phải dùng chỗ này để nghĩ.” Hắn dùng ngón trỏ chỉ chỉ lên trán nàng, lại chỉ một quân cờ màu đen trên bàn cờ, nhìn thẳng nàng nói: “Sau khi hạ một quân cờ, nếu ngươi chính là quân cờ đó thì tất cả những gì phát sinh kế tiếp đều có thể phát sinh trên người ngươi.”
Nàng trừng mắt nhìn, thầm nghĩ lúc trước nàng mới có ý định buôn bán, lại gặp phải trắc trở khắp nơi. Làm buôn bán trong thành này chính là phải mua bùa bình an từ tửu lâu kia, kỳ thật nàng có thể hỏi thăm được việc này, nhưng nàng hỏi trực tiếp thì chẳng ai chịu nói với nàng.
Sau hôm đó nàng lôi kéo Lục Nghĩa đến tửu lâu ngồi, lại gọi một bầu rượu.
“Ta không uống rượu.” Lục nghĩa chết sống không chịu, thậm chí còn mở kim khẩu, “Không được uống ở bên ngoài, sẽ hỏng việc.”
“Không uống rượu thì dùng cơm.” Nàng đè thấp thanh âm, cúi người nói với tên đầu trâu cứng cổ này: “Tất cả mọi người buôn bán đều tới chỗ này mua bùa bình an, nơi này chính là nơi tập trung thông tin, chúng ta làm buôn bán, cần biết nhiều một chút. Ngươi chỉ cần chịu khó ở đây, co người thấp chút, lỗ tai vểnh chút là được.”
Lục Nghĩa trừng mắt nhìn nàng, mày rậm nhíu lại.
Nàng lại mắt cũng không chớp nói: “Không phải chỗ này thì là Hoa Nghênh Xuân Các, ngưoi tự chọn một chỗ đi.”
Nghe vậy, hắn không thể tin được mà trừng mắt nhìn nàng, mày nhíu càng sâu, mà môi cũng mím càng chặt.
“Vậy thì chọn Hoa Nghênh Xuân Các đi ——”
Nàng vừa mới muốn đứng dậy thì nam nhân kia đã nhanh chóng níu tay nàng lại. Ôn Nhu nhướng mày với hắn.
Mặt Lục Nghĩa đen như đít nồi, lúc này mới mở miệng phun ra hai chữ, “Ngồi xuống.”
Nàng nhếch miệng cười, ngồi xuống nói, “Về sau ngươi cũng đừng ngồi trên xe lừa ăn lương khô nữa, giữa trưa đến đây ngồi, kêu bát mỳ, uống chút rượu, cùng đồng nghiệp tâm sự ——”
Buông tay đang tóm lấy tay nàng ta, mặt Lục Nghĩa đen thui vặn vẹo.
Nhớ tới cái tính như hũ nút của hắn, nàng vội sửa miệng cười nói: “Nghe người ta nói chuyện cũng được rồi.”
Lục Nghĩa không nói gì mà chỉ nhìn nàng, sau đó thở dài, thay bản thân rót một chén rượu rồi uống hết.
Sau đó nàng phát hiện Lục Nghĩa cũng không đi tửu lâu, nhưng mỗi khi hỏi hắn tin tức to nhỏ gì thì hắn đều có thể nói ra được. Sau nàng quá mức tò mò, mới phát hiện hắn cảm thấy tiền cơm ở tửu lâu quá đắt, hắn không ngồi ở đằng trước để phải trả tiền, chỉ tới ngõ nhỏ phía sau tửu lâu, ngồi xổm ở đó ăn bánh, mà đám xa phu của khách khứa đến tửu lâu ăn cũng đều ngồi đó ăn cơm, tán gẫu mọi chuyện bát quái, vì vậy hắn vẫn nghe được chuyện cần nghe.
Nàng không biết Lục nghĩa sao lại biết mà làm thế, nhưng biện pháp này đúng là có lợi ích thực tế. Nàng cho hắn nguyệt bạc nhiều hơn, để hắn đi hỗ trợ hỏi thăm tin tức, từ đó về sau sinh ý của nàng càng làm càng phát đạt.