You dont have javascript enabled! Please enable it! Ôn nhu bán lượng - Chương 1.1 - Rừng hổ phách

Ôn nhu bán lượng – Chương 1.1

Tiết tử

Mùa xuân.

Bên dòng sông xanh nhạt, có dưỡng liễu theo gió lắc lư.

Nam nhân gác một chân, vạt áo vén lên, ngồi thoải mái bên trên con thuyền.

Con thuyền không hề nạm vàng nạm bạc, nhưng chỗ nào cũng là rường cột chạm trổ, mái cong không phải khắc thần thú hoặc tiên nhân mà là phi tiên mặc áo màu xanh. Chiếc thuyền hai tầng này được làm từ gỗ lim, hai bên sườn của thuyền còn được trang trí bằng ngọc lưu ly bảy màu sang quý. Trên hành lang có treo sa mỏng, vừa đến buổi tối đèn được thắp lên thì ngọc lưu ly sẽ tỏa sáng khiến cả con thuyền biến thành một viên bảo thạch lớn, khiến người ta mê muội.

Mặc dù hiện tại là ban ngày nhưng chiếc thuyền này vẫn hấp dẫn ánh mắt người khác.

Gió xuân thổi bay màn trướng trên thuyền, thổi tung hàng dương liễu xanh ngắt. Một bên có người thổi tiêu, đánh huyền cầm, tiếng nhạc theo gió phiêu đãng, ở trền tầng hai của con thuyền còn có vũ kĩ đang múa theo điệu nhạc.

Thường thường đích, mọi người còn có thể nghe thấy trên thuyền truyền đến tiếng cười oanh oanh yến yến. Nhưng giờ phút này những nữ nhân đó cũng không dám đến quấy nhiễu hắn.

Nam nhân đang ngồi ở trên thuyền kia không búi mái tóc dài trên đỉnh đầu mà ngược lại để tóc đen tung bay, vạt áo để nửa mở, không hợp lễ nghi mà để lộ ra hơn phân nửa bộ ngực cường tráng, một sợi dây thừng màu đen buộc một cái bùa bình an và một cái khóa rũ xuống bên hông hắn.

Hắn cầm một bầu rượu, vẻ mặt đạm mạc mà nhìn mọi người đang đi lại trên phố, thi thoảng lại nâng bầu rượu lên uống mấy ngụm.

Những người trên đường đều né tránh ánh mắt của hắn, nhưng sau đó vẫn chỉ trỏ bàn tán về con thuyền xa hoa này.

Ở trong thành Tô Châu này mỗi người đều biết chiếc thuyền này và đều biết hắn.

Hắn là Chu Khánh.

Từ xa, lại cách một tầng lụa mỏng của chiếc mũ trùm nhưng nàng vẫn nhìn thấy chiếc thuyền kia và hắn từ trên bờ.

Nàng hẳn là phải dời tầm mắt.

“Chu Khánh, là Chu Khánh. . . . . .”

“Chu Khánh đến đó. . . . . .”

“Đừng nhìn, đừng nhìn, mau chuyển mắt đi. . . . . . Đừng nhìn hắn. . . . . .”

Tiếng nghị luận nho nhỏ vang lên như con sóng gợn, từ chỗ hắn truyền đến, giống như con thuyền của hắn không chỉ rẽ nước sông để đi mà còn gạt cả đám người trên bờ ra nữa.

Hắn là ác bá.

Trong nháy mắt thấy chiếc thuyền hoa cùng nam nhân này thì mọi lời đồn đại nàng từng nghe được trong chớp mắt đã dâng lên. Hắn không phải hoàng thân quốc thích, cũng không phải quan lại, lại càng không phải phú thương có tiền nhất trong thành này, nhưng ở đây, cho dù là ai thì cũng phải kiêng nể hắn ba phần.

Việc kinh doanh của hắn trong thành này hơn phân nửa là thanh lâu, song bạc, tất cả tam giáo cửu lưu đều do hắn quản, tất cả mọi người trong thành từ người bán hàng rong, đến thương nhân đều biết được muốn làm ăn phải đến gặp mặt hắn trước, để hắn biết mặt mới có thể bình an mà làm ăn.

Cha hắn Chu Báo, vốn là lục lâm đạo tặc, sau khi quy thuận triều đình thì được một chức quan. Chức quan kia không lớn, nhưng Chu Báo lại rất biết cách luồn cúi. Ông ta nhận chức quan kia không phải vì ham danh.

Mà là vì lợi.

Trong hơn mười năm ngắn ngủi, Chu Báo đã thu phục được mọi thế lực lớn nhỏ trong thành, lấy tiền tài đút lót quan viên, dùng võ lực uy hiếp thương gia, sớm trở thành ác bá một phương khiến đám dân chúng trong thành Tô Châu đều vô cùng sợ hãi.

Ai cũng biết trên chữ nhẫn là một cây đao, không ai dám mạo hiểm.

Chu Báo coi trọng nhất chính là lợi ích vì thế cho tới bây giờ ông ta chưa bao giờ buông cây đao kia. Mang tiếng đã cải tà quy chính nhưng ông ta vẫn chẳng khác gì một tên đạo tặc, chỉ là ông ta thông minh, thay đổi phương thức cướp bóc, để người ta phải ngoan ngoãn đi đến trước cửa dâng lợi ích cho mình.

Người ta muốn buôn bán trong thành thì nhất định phải đến tửu lâu ở trước đại miếu của Chu Báo để mua bùa bình an, nếu không đủ tiền mua bùa bình an thì nhất định sẽ có mấy tên du thủ du thực đến nháo cho ngươi không bán được thì thôi.

Chu Báo làm ăn đến vô cùng vui vẻ, mở tửu lâu, mở thanh lâu, mở song bạc, mở cửa hàng các loại. Thủ hạ của hắn đều là những kẻ có bản lĩnh, lại nghiêm túc hiếm có như một đội quân nhỏ thế nên ngay cả quan phủ cũng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà đối với hành vi của hắn mắt nhắm mắt mở.

Chu Báo là ác bá, là ác bá đích thực chứ không phải giả. Không ai có thể làm gì ông ta, những thương gia có ý đồ tố giác ông ta cuối cùng đều bị hãm hại phải vào tù, hoặc xấu hơn là mất mạng.

Ba năm trước đây, Chu Báo bị bệnh, dần dần không lộ diện nữa, cơ hồ thoái ẩn. Mọi người cứ nghĩ sau khi con ông ta là Chu Khánh tiếp quản cơ nghiệp thì có lẽ tình hình sẽ tốt hơn.

Ai ngờ, Chu Khánh cũng chẳng khá khẩm hơn gì. Người này có khi còn tàn nhẫn hơn cha mình, khiến người ta không khỏi kiêng kị.

Thuyền chậm rãi đi qua bên người nàng, gió xuân lướt qua mặt nàng, thổi tung mành sa trên mũ nàng khiến dung nhan bị che khuất liền lộ ra ngoài.

Hắn thấy nàng, hai người mắt đối mắt mà nhìn nhau. Nàng hẳn là phải dịch chuyển tầm mắt giống như những người khác trên đường, hoặc bày ra bộ dáng sắp ngất đi như những cô nương khác, tệ hơn nữa thì cũng phải khẩn trương giống nha hoàn bên người nàng kia.

“Tiểu. . . . . . Tiểu thư. . . . . .” Linh Nhi khẽ run run cất giọng nhỏ bé ý đồ nhắc nhở nàng nhưng lại không nói được hết câu, chỉ lắp bắp vài tiếng rồi im bặt.

Nàng không dịch chuyển tầm mắt, nàng vẫn tiếp tục nhìn hắn ở cái nơi có liễu xanh và gió xuân mơn mởn này. Nhìn thấy hắn chậm rãi đi thuyền mà đến, nhìn thấy hắn chậm rãi đi qua trước mắt, rồi lại thấy hắn lạnh lùng nhìn nàng.

Nam nhân kia nhìn nàng một lượt từ đầu đến chân, tầm mắt ngừng lại trên chiếc giày thêu cây cỏ ngô của nàng.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi kia mà lòng nàng dâng lên một cỗ phiền não.

Hắn cố ý, nàng biết. Không giống những vị tiểu thư nhà hơi có chút danh vọng trong thành khác, nàng không quấn chân, ngay cả đại bộ phận các cô nương trên thuyền của hắn cũng đều bó chân. Đầu năm nay, các cô nương đều phải bó chân, đó là một loại tượng trưng cho thân phận. Bó chân chứng tỏ cô nương được trong nhà nuôi dưỡng tốt, có như thế thì bọn họ mới có thể gả được vào nhà tốt.

Nhưng nàng không bó. Cha nàng có tiền, rất có tiền nhưng nương nàng không yêu thương nàng.

Nam nhân chậm rãi giương mắt, nhìn thấy mặt nàng thì nhướng mày, sau đó nâng bầu rượu trực tiếp rót một ngụm vào miệng. Khi hắn buông bầu rượu kia thì rượu trắng sót trên môi khiến môi hắn càng hồng, dưới cảnh xuân còn hồng hơn cả môi các cô nương, giống như bôi son.

Gió ngừng, mành sa trên mũ nàng lại rơi xuống. Nhưng cách một tầng lụa trắng nàng vẫn có thể nhìn thấy nam nhân kia vẫn tiếp tục nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên, thần thái tựa tiếu phi tiếu, mang theo một chút trào phúng.

Vẻ mặt mị hoặc kia lộ ra vẻ tươi đẹp, có một loại quyến rũ khó cưỡng. Rõ ràng hắn là nam nhân nhưng so với nữ nhân còn mê người hơn, khiến trái tim người ta không hiểu sao đập loạn nhịp.

Nàng dời mắt, quay đầu tránh đi. Linh Nhi vội vàng đi lên trước cùng nàng. Nhưng mặc dù đưa lưng về phía nam nhân kia thì nàng vẫn biết hắn đang nhìn mình.

Nàng có thể cảm nhận rõ ràng tầm mắt hắn nóng bỏng, như hình với bóng mà đuổi theo nàng.

 

Chương 1

Đó là một ngày nắng to, trước miếu lớn.

Xe ngựa lộc cộc đi qua con phố dài, ngồi trên xe nàng có thể nhìn thấy đám đông náo nhiệt qua cửa sổ nhỏ.

Hôm nay là hội chùa, trên đường người đến người đi náo nhiệt vô cùng. Thành tây chật ních người là người, bao gồm hàng rong các loại, đầu phố có người đang điều khiển con khỉ làm xiếc, biểu diễn ảo thuật. Ở đầu phố còn lại thì có gánh hát, sau một vở hát, mấy diễn viên đang ở trên sân khấu hát hí khúc. Bên dưới chật ních nam nhân và nữ nhân ngồi hai bên riêng biệt.

Xe ngựa đi về phía trước, lúc đi qua một tòa nhà ba tầng rộng rãi, tuy nàng không thấy được toàn bộ tòa nhà nhưng một chữ “Đương” trên rèm cửa lại cực kỳ bắt mắt.

Chữ “Đương” to lớn kia khiến lòng nàng căng thẳng. Xe ngựa không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước, vượt qua tòa nhà kia và cả cửa miếu. Có điều nàng vẫn không thể khống chế được mà nhớ tới năm đó.

Nàng vẫn còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân kia. Mỗi một chi tiết đều giống như mới ngày hôm qua, mọi thứ như vừa mới phát sinh. . . . . .

Năm năm trước ——

Lúc nàng ra khỏi cửa thì trời còn chưa sáng, sương mù mênh mang khiến mọi thứ đều trở nên mơ hồ không chân thực.

Một khắc bước ra khỏi cánh cửa kia tim nàng đập rất nhanh, trong lòng bàn tay có chút lạnh lẽo. Tuy mới đổi nam trang, mặc quần áo của nam hài, trước khi ra khỏi cửa nàng còn ngắm mình trong gương mãi, kiểm tra lại thật kỹ để xác định mình thoạt mình trông giống một nam nhân, nhưng lúc đó nàng vẫn có chút khẩn trương.

Hành vi này của nàng nếu bị người ta phát hiện thì đời này của nàng liền xong. Nhưng nàng nghĩ đến Thúy di đang nằm trên giường sốt cao không ngừng liền cắn răng một cái tiếp tục nhấc chân đi ra ngoài cửa, rồi quay người lại khép cánh cửa phía sau lưng mình.

Trong đám sương mù, mọi nơi đều im ắng.

Nàng ở trong một tiểu biệt viện ở ngoài thành, nếu muốn đi đến trong thành thì phải đi thêm một canh giờ nữa. Nàng vô cùng khẩn trương mà đi trên đường, lúc người đầu tiên xuất hiện trước mắt, trái tim nàng đập nhanh đến mức giống như sắp nhảy ra khỏi miệng.

Nhưng người nọ cầm hai bó rau xanh đi qua bên người nàng.

Nàng buộc chính mình đi về phía trước thật chậm rãi, trên đường càng ngày càng nhiều người, ngay từ đầu nàng gặp ai cũng sợ bị người ta gọi lạ, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi nhưng một người, hai, rồi ba và bốn, càng đến gần cửa thành thì người càng nhiều nhưng không ai liếc nàng một cái nào.

Khiếp đảm lúc mới ra cửa chậm rãi lui dần, lúc phát hiện chẳng ai để ý đến mình thì nàng cũng dần an tâm hơn.

Lúc nàng rốt cuộc cũng đi được đến trước cổng thành thì thấy hàng người xếp hàng chờ vào dài dằng dặc, xung quanh còn có người bán đồ ăn sáng, cũng có người ở ven đường bán bánh bao, bánh mỳ, nàng nhìn nhìn nhưng không tiến lên mua mà chỉ gia nhập vào hàng người dài đang chờ vào thành.

Vừa đến thời gian mở cửa thành thì đã thấy thủ vệ quan binh đi đến. Tim nàng lại đập ầm ầm, nhưng nàng cũng không bị làm khó dễ gì. Chờ những người buôn bán và thương nhân ào ào kéo vào thì nàng cũng đi tới chơ thành tây náo nhiệt nhất.

Nàng đi theo những người đó đi đến trước cửa hàng cầm đồ nhưng cửa chính của nó còn chưa mở, nàng đứng đó lại sợ người ta nhận ra thân phận nữ nhân của mình nên không dám đứng trên đường cái àm đi tới một con ngõ nhỏ ở đối diện.

Trong lúc đợi cửa hàng cầm đồ kia mở cửa, nàng đưa tay sờ sờ chuỗi ngọc châu mà nàng để trong ngực, sợ bản thân vì quá khẩn trươgn mà làm rơi mất.

Nó vẫn còn ở đó, hoàn hảo mà nằm trong ngực nàng.

Thúy di nói xuyến ngọc châu này là quà cha nàng tặng nương nàng khi bà mới gả đến đây, nó được bà coi như bảo bối.

Nương nàng là chính thê, nhà mẹ đẻ là thư hương thế gia, tổ tiên còn có người làm trong Văn Uyên Các, là đại quan trong triều, thay Hoàng Thượng viết thư, hoặc thánh chỉ. Nương là tiểu thư khuê các, mặc bộ đồ cưới nho nhỏ, đi giày thêu nho nhỏ đính vàng bạc, ngồi kiệu đỏ, được người ta nâng qua thiên sơn vạn thủy từ kinh thành đến Tô Châu.

Nhưng cho dù nương hiểu được kì cầm thư họa thì cũng vẫn không phải nam nhân. Sau đó vì gia cảnh sa sút nên nương mới được hứa gả cho phú thương.

Tuy rằng giàu có nhưng cuộc sống vợ chồng của hai người cũng không có màu sắc đẹ đẽ, vợ chồng nói chuyện luôn là ông nói gà bà nói vịt.

Đây là gả lầm rồi.

Thúy di luôn thích bĩu môi kể năm đó nương đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất, nói lão gia không hiểu biết quý trọng bà thế nào. Sau đó cha nàng cưới thiếp khiến nương vô cùng thương tâm, cũng chính vì thế bà mới bị bệnh, không đến ba năm thì đã đi trước.

Mấy năm nay nàng đã sớm nghe những lời này đến không còn cảm giác. Nàng tuy là đứa nhỏ do chính thê sinh ra nhưng không được sủng ái.

Sau khi nương qua đời thì thiếp thất kia được phù chính. Từ khi nàng còn nhỏ, nàng và Thúy di đã sớm không được ở Ôn gia đại trạch mà phải ở tiểu biệt viện bên ngoài thành.

Tiểu thiếp kia nhìn thấy nàng thì cảm thấy chướng mắt, ngay cả gặp cũng không muốn gặp vì vậy tìm đủ loại lý do để thuyết phục cha nàng để nàng và Thúy Di đi ra tiểu viện ở.

Một năm kia nàng mới ba tuổi, chẳng biết gì hết, cũng không cảm thấy gì. Nàng không lo ăn, không lo mặc, có phòng ở đã là tốt rồi.

Sau nàng hiểu biết hơn thì đều thấy người ta cười nàng vì không chịu bó chân, bàn chân giống những cô gái nhà nghèo. Hơn thế nữa nữ nhân kia cũng không vì việc hôn sự của nàng mà để tâm mai mối gì. Mà đám người làm cũng luôn ở sau lưng nàng chỉ trỏ, coi thường.

Nàng là đứa nhỏ do chính thê sinh ra, nhưng lại không được sủng. Nương không được sủng mà nàng lại giống nương, không thích cười, tính cách không thích nịnh nọt nên tất nhiên cũng không được sủng.

Hàng năm, dịp duy nhất nàng có thể nhìn thấy cha mình chính là vào bữa cơm tất niên mừng năm mới. Nhưng rồi cũng chỉ có thế.

Ông ta không thích nàng, mà nữ nhân kia càng không có cơ hội để nàng được sủng ái. Bà ta thường không để nàng nói được câu gì, ngay cả vấn an cũng không khiến.

Nữ nhân kia sinh được bốn đứa con, ba nữ một nam, mà nam hài kia là đứa nhỏ mập mạp, gặp người liền thích cười vui hớn hở, vẻ mặt đáng yêu lại thông minh khiến cho cha nàng vui đến chết được, làm sao còn nhìn tới đứa con gái do vợ trước để lại. Cho dù ông ta có ngẫu nhiên nghĩ đến thì cũng bị mẹ kế của nàng đem đứa con bảo bối của hai bọn họ làm cớ khiến ông ta nháy mắt đã quên mất sự tồn tại của nàng.

Thúy di không được tiến vào trong phòng, chỉ có thể ở bên ngoài nhìn lén qua cửa sổ, lúc trưở về luôn ấm ức lải nhải vài câu.

Lúc đầu, nàng nghe còn thấy buồn bã nhưng sau đó nàng dần dần cũng quen. Cha nàng không quan tâm đến nàng, nếu có quan tâm thì đã không để sự tình đến mức này. Vì thế nàng đi tranh giành để làm gì?

Nàng chỉ muốn sớm đi ra ngoài, rời khỏi đó.

Lúc nàng 15 tuổi, mới cập kê, nàng từng mong muốn như thế, nghĩ rằng có thể lập gia đình và rời đi. Sau đó nàng phát hiện nữ nhân kia ngăn cản, rõ ràng không muốn gả nàng ra ngoài.

Một đôi chân thiên túc của nàng (chân không bó), nhà mẹ đẻ lại không phải không có tiền. Điều này cho mọi người thấy rõ nàng không được nhà mẹ đẻ yêu quý, cho dù đến nhà chồng cũng sẽ không được sủng ái. Lúc nương gả đến đây đồ cưới cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy hòm sách, Lúc Thúy di mang theo nàng đến tiểu biệt viện thì cũng mang chúng theo.

Nàng là do Thúy di nuôi lớn, Thúy di dạy nàng viết chữ, thêu thùa. Bà thi thoảng thích lải nhải nhiều lời nhưng mọi việc đều làm đến rất tốt.

Khi đó nàng nghĩ ở trong biệt viện ngoài thành này cũng không có gì là không tốt.

Nhưng trước đó vài ngày Thúy di bị bệnh. Lúc nàng đến đại trạch muốn nói với Nhị nương để bà ta mời thầy thuốc đến xem bệnh cho Thúy di thì mới phát hiện nữ nhân kia ngoan độc tàn nhẫn thế nào.

“Bị bệnh? Thỉnh thầy thuốc hả? Đinh Thúy cũng đâu phải người Ôn gia chúng ta. Năm đó nương ngươi cũng hiểu được, Đinh Thúy không phải nha đầu hồi môn mà là tỷ muội của bà ta, chúng ta nuôi không nhiều năm như thế, ăn mặc ở, mọi chi phí đều không thiếu bà ta, vậy còn muốn gì nữa?”

“Cô nãi nãi của ta ơi, nhà chúng ta chỉ là một hộ làm ăn nho nhỏ, có cả trăm miệng ăn, lão gia kiếm tiền cũng vất vả, không phải để cho tiểu thư ngài tiêu xài hoang phí đâu.”

Nàng nhớ rõ mình đứng trong căn phòng rộng lớn đó, nhìn nữ nhân kia mặc váy lụa dệt tơ vàng, đôi chân nho nhỏ đi giày thêu nhiều màu, ngồi trên ghế bành, trên mặt bôi son phấn thượng hạng, trên tay là móng tay thật dài, dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng mà nhìn nàng. Bà ta vừa nhấp đôi môi tô son uống trà nóng, vừa lạnh lùng phun ra một câu: “Không phải cảm lạnh sao? Ngủ mấy ngày là khỏi rồi, cần gì phải mời thầy thuốc.”

Nàng không nói gì mà chỉ đứng đó, cảm thấy trái tim băng giá.

Nhìn thấy nữ nhân trước mắt lạnh mặt, nàng lúc này mới hiểu được nữ nhân kia không chỉ chán ghét nương mà còn chán ghét nàng và Thúy di.

Nàng không nói gì nữa, chỉ xoay người đi ra khỏi đống đại trạch đó. Nàng về nhà, hết sức chiếu cố cho Thúy di nhưng tình huống của bà càng ngày càng kém, thượng thổ hạ tả, đến đêm qua thì bà đã mệt mỏi đến độ không nói nổi một câu.

Thấy thế, nàng cầm một bộ xiêm y cũ, suốt đêm sửa sang nó thành nam trang, lấy ra chuỗi ngọc châu mà nương nàng để lại, chờ trời sáng liền thay quần áo, quyết định đem chuỗi ngọc này đến tiệm cầm đồ đổi tiền.

Chuỗi ngọc châu này tuy là bảo bối của mẹ nàng nhưng với nàng nó cũng quan trọng. Có điều Thúy di còn quan trọng hơn.

Thành Tô Châu không nhỏ, người qua lại rất nhiều, nhưng tiểu thư khuê các như nàng hầu như không ra ngoài cửa, không lộ mặt ra ngoài, hơn nữa nàng con mặc nam trang, búi tóc lên đỉnh đầu, lại có một đôi bàn chân to, đi giày vải của nam nhân nên nàng chắc chắn sẽ không có ai nhận ra mình.

Đêm qua nàng nghĩ đủ mọi cách để có tiền, với chuỗi ngọc châu này nàng có thể mời thầy thuốc cho Thúy di, mà quan trọng hơn nàng cần khoản tiền này để làm việc khác.

Đại trạch có cấp tiền tiêu vặt hàng tháng cho bọn họ, nhưng chút ngân lượng đó không nhiều lắm, chỉ vừa đủ để duy trì. Nữ nhân kia chưa từng cho bọn họ có dưa dả chút nào, mấy năm nay tiền tiêu vặt đại trạch cấp mỗi năm còn giảm đi nữa kìa. Nếu còn tiếp tục như thế thì một khi cha nàng có vạn nhất, mẹ kế của nàng chắc chắn sẽ cắt đứt trợ cấp luôn.

Thúy di là theo nương nàng từ nhà mẹ đẻ ở phương bắc đến, trừ bỏ thêu thùa, bà còn biết thi thư, từ nhỏ đã dạy nàng viết chữ. Thúy di đã cố hết sức để nuôi nấng nàng như một vị tiểu thư. Trong tiểu viện ngoài thành này, ban đầu còn có vài nha hoàn hỗ trợ, nhưng thời gian đi qua, đám nha hoàn này cũng bị kéo đi hết. Hiện tại trừ bỏ Thúy di và nàng thì cũng chỉ còn Khâu thúc trông cửa và phụ trách vẩy nước quét nhà.

Khâu thúc già thì già nhưng lại là người tốt. Ông thấy nàng không được cha thương thì cảm thấy rất thương tiếc, thường sẽ kể cho nàng nghe chút chuyện ông nhìn thấy vào lúc xưa khi cùng lão gia đi ra ngoài báo dạo.

Lão gia trong miệng Khâu thúc không phải cha nàng mà là ông nội nàng. Lão gia tử dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng rồi trở thành thương nhân lớn. Một đường này gập ghềnh dan nan, cũng từng qua ải trảm tướng. Từ nhỏ nàng đã nghe Khâu thúc nói đến những chuyện thú vị khi buôn bán. Lúc đó nàng vốn chỉ nghe để đấy, nàng là cô nương gia, ở thời đại nữ nhân không được ra khỏi cửa lớn này thì làm gì có khả năng nàng có thể ra ngoài làm buôn bán chứ.

Nhưng nghe lâu rồi nàng cũng vẫn để ở trong lòng.

Khâu thúc rất già rồi, không làm được việc gì mấy, cha nàng và mẹ kế nhìn ông thấy chướng mắt nên mới để ông ở biệt viện này.

Sau đó lại có thêm một tiểu đường muội Vân Hương, mắt nàng có tật, nhưng là họ hàng xa của cha nàng tới cậy nhờ. Cha mẹ nàng chết hết, nàng mới tới đây tìm chỗ nương thân. Dù là họ hàng xa lắc nhưng vẫn là thân thích, mẹ kế nàng sợ người ngoài chỉ trỏ nên cũng không dám đuổi đi … Nhưng bà ta cũng không muốn giữ nàng ấy lại vì thế cũng thuận tiện ném người sang bên này.

Sau đó có thêm một gã xa phu chân có tật tên Lục Nghĩa, mang theo một con lừa và một cái xe lừa được nữa nhân kia ném qua bên này. Lục Nghĩa vô cùng trầm mặc, tuy hắn sẽ làm việc nhưng hỏi hắn cái gì hắn cũng không nói.

Nói dễ nghe thì đó là mẹ kế thưởng cho nàng một chiếc xe, nhưng nói trắng ra là bà ta ngại hắn chướng mắt, lại không làm được việc nặng, bộ dáng xấu xí nhục nhã lại không ưa nói chuyện nên mới vứt cho nàng.

Tuy thêm mấy miệng ăn nhưng nữ nhân kia cũng không cấp thêm tiền tiêu vặt hàng tháng khiến cho mọi người trong viện này sắp không qua được nữa rồi. Nàng biết cho tới nay đều là Thúy di làm công việc thêu thùa rồi đưa chon ha hoàn trộm bán ra ngoài mới khiến bọn họ có thể chống đỡ qua ngày.

Việc này, nàng đã sớm biết, Thúy di mặc dù gạt nàng nhưng nàng ăn, dùng, mặc cái gì chỉ cần nhìn qua sẽ biết. Nàng ngẫu nhiên đi đại trạch sẽ thấy người hầu ở đó ăn mặc so với nàng còn tốt hơn, lại thấy ánh mắt khinh thường của bọn họ thì cũng biết mình bị người ta coi chẳng ra gì.

Ôn gia đích tiểu thư cũng không phải chỉ có một mình nàng.

Cho nên trước kia, có lần nàng thừa dịp liền để Khâu thúc đi ra ngoài mua một đôi hài cùng mũ quả dưa của nam hài về cho mình. Có điều ban đầu nàng vẫn có chút do dự, hiện tại thế đạo này, cô nương gia xuất đầu lộ diện ra bên ngoài cũng không được người ta hoan nghênh.

Nhưng qua vài lần hội chùa nàng cũng đã gặp vài nữ nhân đến đó làm buôn bán, nuôi sống người trong nhà. Mặc dù sau lưng những nữ nhân này luôn bị người ta chỉ trỏ này nọ nhưng nàng biết đó mới là cách duy nhất giải quyết sinh kế cho tiểu biệt viện.

Nàng không thể cũng sẽ không bó tay sầu lo ở trong cái tiểu biệt viện này. Nàng từng có ý để Lục Nghĩa thay nàng làm chân chạy nhưng Lục Nghĩa không chỉ thọt chân mà hắn còn trầm mặc đến mức nàng nghĩ rằng hắn bị câm điếc, thực sự không phải người thích hợp buôn bán.

Lần này Thúy di bị bệnh đã khiến nàng hạ quyết tâm. Nàng muốn dùng ngân lượng đổi được này để làm một ít việc mua bán ——

Lúc này tiệm cầm đồ đối diện đã có động tĩnh, nàng hoàn hồn lại, thấy cửa hàng đã mở cửa.

Tâm nàng căng thẳng, cố thở sâu lấy dũng khí vén rèm cửa đi vào trong cửa hàng, đưa chuỗi ngọc kia ra, đè thấp giọng mà trao đổi. Nàng muốn nhanh chóng đổi tiền để thỉnh thầy thuốc cho Thúy di.

Lão bản đứng sau quầy nhìn nàng vài lần, nói rằng chuỗi ngọc này thực đúng là có giá trị. Thúy di cũng luôn nói với nàng rằng chuỗi ngọc này đủ để người ta mua nhà ở khi thành tây phồn hoa nhất. Nhưng nàng cũng không cùng lão ban tranh chấp nhiều, đã là người đi cầm đồ thì rõ là thiếu tiền, mà người làm cầm đồ đương nhiên sẽ muốn ép giá để kiếm lợi.

Cầm biên lai cầm đồ cùng ngân lượng nhét kỹ vào trong túi xong nàng vội vàng xoay người rời đi, đến y quán tìm đại phu. Ai ngờ mới ra khỏi cửa tiệm cầm đồ, nàng bước nhanh vào một cái ngõ nhỏ, muốn tránh người khác chú ý nhưng lại có một bóng đen từ phía sau đánh tới.

Nàng bị đánh ngã trên mặt đất, ngay lập tức phát hiện ra đối phương có ý đồ cướp cái túi tiền nàng đang gắt gao cầm trong tay. Bởi vì bị giật mình nên nàng cũng quên không kêu to, chỉ sống chết cầm lấy cái túi, nhất định không chịu buông ra.

Trong lúc hỗn loạn nàng bị đánh một quyền, cảm giác được cái mũ quả dưa trên đầu bị rơi ra, tóc dài xõa tung. Đối phương vừa giật vừa đánh nhưng nàng vẫn không buông tay. Kẻ trộm kia phát hỏa định nâng chân muốn đạp nàng.

Trong lúc chỉ mành treo chuông không biết ai đó ném một cuốn sách đập trúng vào trán tên kia. Người nọ quát to một tiếng, buông lỏng tay ngã ra đằng sau. Nàng vội vàng cầm lấy túi tiền lùi về phía sau, kinh hoảng nhìn người kia bò lên, vẻ mặt hung ác muốn vọt về phía nàng nhưng trong nháy mắt không biết hắn nhìn thấy cái gì mà sắc mặt xanh trắng lập tức xoay người chạy trối chết.

Nàng cầm lấy túi tiền, ôm chặt trong ngực, xoay người liền nhìn thấy nam nhân đứng ở đầu ngõ.

Nàng nhớ rõ hắn mặc một thân bạch y như vầng trăng, cũng nhớ rõ mái tóc dài của hắn được búi cẩn thận trên đầu, chân đi một đôi giày đen, trên lưng là một cái thắt lưng màu đen.

Nam nhân kia bộ dáng nhã nhặn, vẻ mặt trắng nõn.

Một năm kia trong thành còn chưa có ai chú ý đến sự tồn tại của hắn.

Khi đó nàng không hề biết hắn là ai.

Mà khi hắn đi về phía nàng thì nàng vẫn còn kinh hoảng vì chuyện vừa mới xảy ra nên lùi về sau mấy bước.

5 thoughts on “Ôn nhu bán lượng – Chương 1.1

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Ủng hộ Rừng Hổ Phách

Mong các bạn ủng hộ để Amber duy trì trang web. Nếu không có Paypal thì có thể:
1. Chuyển khoản tới: Hoang Mai Nhung - 0021002033624 - Vietcombank.
2. Chuyển qua Momo
3. Gửi thẻ cào điện thoại Viettel
Chân thành cảm ơn!

Rừng Hổ Phách

Lịch

Tháng mười 2018
H B T N S B C
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
293031  
DMCA.com Protection Status