You dont have javascript enabled! Please enable it! Thiếu gia 2 - Phiên ngoại 2 - Rừng hổ phách

Thiếu gia 2 – Phiên ngoại 2

Phiên ngoại 2: Điệp Vũ (H)

 

Mặt trời vàng óng chậm rãi nhô lên phía đông và chiếu sáng mặt đất bao la, từ núi non, rừng cây và đồng ruộng bên ngoài thành phố đến bức tường thành phía đông cao vài thước và những ngôi nhà bên trong thành phố bao gồm Bạch Tháp nằm ở phía nam và cung điện hoàng gia ở phía bắc.

Tất nhiên ánh nắng không bỏ lỡ sân tập võ rộng lớn nằm ở phía đông cung điện.

Lúc sáng sớm, trước khi sương mù tan mọi người đã đến.

Tiếng binh khí va chạm vào nhau vang vọng không trung, vừa nhanh vừa khẩn trương.

Lúc đầu vì trời còn tối nên mọi người không nhìn rõ bóng người mà chỉ nghe thấy tiếng binh khí va chạm vào nhau.

Đao chém gió vụt tới, chém qua cả sương mù.

Mặt trời vàng óng như được thanh đao to lớn gọi lên và nhanh chóng xuất hiện. Trong khoảnh khắc mọi người nhìn thấy một người cầm kiếm lộn vòng trên không và bất ngờ chém xuống.

Keng──

Người đàn ông đứng trên mặt đất dùng kiếm chặn lại và hét lớn sau đó thành công chặn được đòn tấn công của người kia. Tuy nhiên anh ta còn chưa kịp hoàn hồn đã bị mũi ủng của đối phương đá mạnh vào trán mà chẳng kịp né tránh. Vì vậy anh ta chỉ thấy mắt tối sầm, khi hoàn hồn đã thấy mình ngã trên mặt đất, bàn tay cầm kiếm bị đế giày giẫm lên, một thanh kiếm kề bên cổ mình. Người cầm đao đứng trước mặt anh ta với vẻ lạnh như băng.

Mặc dù thanh kiếm vẫn còn trong tay nhưng anh chỉ có thể cười khổ và nhìn người kia, nhìn cô gái trong trang phục sang trọng phía trên và nói: “Tôi thua rồi.”

Lúc này cô cười nhạt và thu chân lại sau đó chìa tay ra.

Anh ta sững sờ một lúc, cuối cùng vẫn nắm lấy tay cô và mượn lực đứng dậy. Những người lính khác cũng nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ và kính trọng giống như anh.

Một tháng trước chẳng có ai trong số họ để Điệp Vũ vào mắt. Dù cô là con gái tướng quân nhưng bọn họ vẫn không chịu chấp nhận để cô thành chỉ huy của mình. Không ai muốn đứng dưới quyền một người phụ nữ. Ấy vậy mà chỉ trong một tháng ngắn ngủi cô đã chứng minh được năng lực của bản thân.

Tất cả những ai dám thách thức đều bị cô đánh bại.

Mặt trời mọc xua tan sương trắng trong sân tập võ. Cô cầm đại đao đứng giữa sân và nhìn những kẻ đến từ sớm để xem náo nhiệt rồi dừng lại nhìn người đàn ông đứng trên bức tường cao của cung điện.

Người kia để ngực trần và không biết đã đứng đó nhìn bao lâu.

Chắc anh chẳng thấy gì đâu, sương mù dày thế cơ mà.

Cũng chưa chắc anh đã nhìn cô. Mặc dù võ công của cô đã thu hút sự chú ý của nhiều người trong một tháng qua nhưng không có nghĩa là tin tức sẽ đến tai anh.

Rất ít người dám đưa ra những nhận xét vô trách nhiệm trước mặt anh.

Có lẽ anh chỉ ra ngoài ngắm mặt trời mọc. Lúc này sương mù đã tan, gió sớm thổi mái tóc dài của anh bay bay, ánh nắng vàng cũng chiếu lên người anh.

Và anh đang nhìn cô.

Nhìn cô từ xa. Trong phút chốc trái tim cô đập thình thịch và khẽ run lên. Cô buộc mình phải nhìn đi nơi khác, chuyển sự chú ý về nhóm người mình vừa tiếp quản và nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ còn ai có ý kiến ​​gì nữa không?”

Không ai đứng dậy nữa, có lẽ cuộc chiến đã kết thúc.

Tạm thời là thế.

Cô biết sẽ phải mất một khoảng thời gian mới chiếm được sự phục tùng hoàn toàn của đội quân này. Nhưng tạm thời họ sẽ chấp nhận sự chỉ huy của cô cho tới khi cô dẫn dắt họ và giành được chiến thắng. Nếu họ giành được nhiều chiến thắng hơn những nhóm khác thì họ sẽ bị thuyết phục và thực sự trở thành thuộc hạ của cô.

Dù chỉ là một cô gái nhưng cô muốn trở thành nữ tướng quân đầu tiên của vương quốc.

Cô biết điều ấy khó nhưng cô sẽ làm được.

Nhìn những người lính kia lòng cô hưng phấn nhưng không hề tỏ ra kiêu ngạo mà tra kiếm vào vỏ rồi lệnh cho mọi người tập hợp.

Nhận thấy không còn gì để xem nên các đội khác lập tức giải tán.

Cô vô tình ngẩng đầu lên nhìn thì thấy nơi xa đã không còn ai, chỉ còn cung điện tráng lệ được ánh mặt trời chiếu rọi và tỏa ánh sáng rực rỡ.

☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆

Cô gặp người đàn ông đó nhờ Vân Mộng.

Công chúa Vân Mộng là con gái duy nhất của nhà vua. Khi cô lên bảy tuổi cha đã đưa cô vào cung để học cùng Vân Mộng.

Vân Mộng là một người dịu dàng, trong sáng, hiền lành và đáng yêu như một làn gió xuân. Cô ấy đối xử với người hầu như chị em vì thế ai cũng yêu quý cô ấy. (Truyện này của trang RHP) Vân Mộng giống một đóa hoa mỏng manh khiến ai nhìn thấy cũng không nhịn được muốn dang tay bảo vệ.

Điệp Vũ cũng thích cô ấy vì Vân Mộng là người bạn đầu tiên của cô.

Thân là con gái của một vị tướng quân nên ít người dám đến gần cô. Chỉ có Vân Mộng không sợ hãi, điều đó không chỉ vì cô ấy lầ công chúa mà vì cô ấy coi cô như một người chị gái lớn tuổi hơn mình.

Cô không có em gái nhưng cô thích Vân Mộng và thích cùng cô ấy chơi mấy trò nho nhỏ của con gái. Bọn họ thường lẻn ra khỏi cung và chơi trong hoàng thành. Cô giới thiệu Vân Mộng với Linh, vu nữ của Bạch Tháp và ba người họ nhanh chóng trở thành bạn thân cùng nhau lớn lên.

Vài năm sau cô mới biết cha mình mang theo lòng riêng khi đưa cô vào cung.

Cha hy vọng cô sẽ gặp người đó.

Khi ở chung một chỗ với Vân Mộng thì sớm hay muộn cô cũng sẽ gặp anh – người thừa kế vương quốc – A Tháp Tát Cổ Cung Tề.

Cô từng nhìn thấy anh từ xa trong một lễ hội. Lúc đó anh mặc áo choàng màu vàng, vẻ đẹp vừa kiêu ngạo vừa khác thường thu hút sự chú ý của mọi người.

Cha không trực tiếp đưa cô tới chỗ anh như những vị đại thần và tướng quân khác. Đã có quá nhiều người làm như thế hơn nữa cô cũng còn nhỏ nên ông ấy đã đi đường vòng. Ông biết Cung Tề rất yêu thương Vân Mộng nên để cô học cùng Vân Mộng, và trong lòng biết chắc sớm hay muộn cô cũng sẽ gặp Cung Tề.

Cô đã gặp được anh, đúng như cha cô mong muốn và tính toán. Cung Tề tới thăm em gái nhưng chẳng bao giờ thèm nhìn cô. Trong mắt anh, cô chỉ là cái bóng đi theo Vân Mộng, giống một kẻ qua đường, một cột đèn trong góc, hoàn toàn không đáng để anh liếc mắt.

Trong mắt anh chỉ có cô em gái Vân Mộng yêu dấu và hoàn toàn ngó lơ cô. Nhưng Điệp Vũ cũng chẳng quan tâm, kế hoạch kia là của cha chứ không phải của cô.

Cha muốn cô làm hoàng hậu nên đã sắp xếp để cô ở bên cạnh Vân Mộng. Còn cô muốn trở thành nữ tướng quân đầu tiên của vương quốc chứ không phải hoàng hậu.

Làm hoàng hậu suốt ngày phải ở trong cung, quá chán.

Tuy nhiên có một điều cô không ngờ tới đó là mình thực sự bị chàng trai trẻ cao lớn, mạnh mẽ kia hấp dẫn.

Cô không để bụng chuyện anh ngó lơ mình nhưng trong thâm tâm vẫn ghen tị với Vân Mộng. Bởi vì anh rất yêu thương em gái, lúc nào cũng cưng chiều. Dù bình thường anh rất bận nhưng luôn tìm thời gian để đến thăm Vân Mộng, cùng trò chuyện, cười đùa. Chỉ khi nhìn Vân Mộng trên khuôn mặt đẹp đẽ của anh mới để lộ sự dịu dàng hiếm hoi, thậm chí trong mắt anh có cả ấm áp.

Anh hết lòng yêu thương Vân Mộng. Sau nhiều năm quan sát Điệp Vũ đã nhận ra dù Vân Mộng có làm chuyện ngốc nghếch gì anh cũng sẽ không giận mà chỉ cười bao dung với sự ngây thơ của em gái.

Không giống cha cô, ông ấy chỉ coi cô như một quân cờ để lợi dụng.

Ý nghĩ này nảy lên trong đầu mỗi khi cô thấy anh tới thăm Vân Mộng khiến cô cảm thấy chán nản.

Cô biết cha cũng yêu thương mình nhưng cũng biết ông ấy càng hy vọng cô sẽ là một đứa con trai kế thừa sự nghiệp của bản thân thay vì một đứa con gái chỉ biết cầm kim thêu. Vì thế ông ấy muốn cô làm chuyện có ích nhất.

Cô biết mình có ích, nhưng không phải dựa vào đàn ông. Cô sẽ tự mình trèo lên, chứng minh cho mọi người thấy phụ nữ cũng có thể làm tướng quân. Cô có thể kế thừa sự nghiệp của cha mình.

Cô tránh xa Cung Tề và hoàn toàn không muốn thu hút sự chú ý của anh chút nào. Anh là người kiêu ngạo và tàn nhẫn, dù đối xử với Vân Mộng rất tốt nhưng anh cũng chưa từng nương tay với kẻ thù. Cô đã nhìn anh giết những sát thủ đột nhập vào cung điện bằng thanh kiếm của mình mà không thèm chớp mắt.

Anh là người có võ nghệ cao cường chứ không phải một cái bao cỏ trong cung cấm.

Năm anh 15 tuổi nhà vua lâm bệnh qua đời và anh chính thức lên ngôi.

Các đại thần và tướng quân của vương triều đều nóng lòng muốn anh lập hậu nhưng anh lại chẳng hề dao động. Rốt cuộc anh cũng là một vị vua không dễ dàng để kẻ khác thao túng mình.
Không một ai, không có bất kỳ kẻ nào có thể dắt mũi anh.
Vì nguyên nhân gì đó mà anh cứ để trống hậu vị và nhìn mọi người cố sức tranh đoạt nó.
Cô đứng ở bên cạnh nhìn mà kinh hoàng bởi cô biết đây là mưu kế của anh. Anh muốn thông qua việc này nhìn rõ tấm lòng của các vị đại thần.
Cha cô rất gấp, lúc nào cô về nhà cũng nghe ông cằn nhằn yêu cầu cô đừng tới sân luyện võ nữa mà phải dốc lòng học cách trang điểm, tìm cơ hội thể hiện bản thân, thậm chí nhờ cả Vân Mộng nói chuyện hộ.
Chỉ nghe thế cô đã thấy khó chịu và giải thích rõ ý đồ phía sau chuyện này mới khiến ông ấy ngậm miệng. Ông ấy cũng biết Cung Tề cũng không phải vua cha mình. Anh rất đáng sợ và chắc chắn sẽ loại bỏ những kẻ chống đối và không để bất kỳ ai tính kế mình.
Lần này cô lại tranh thủ được một đoạn thời gian để tập võ.
Trong mấy năm tiếp theo đó anh vẫn chẳng thèm để ý tới cô.
Nhưng khi Điệp Vũ dần trưởng thành, cô phát hiện ra anh có nhìn mình một vài lần khi tìm Vân Mộng. Việc này cũng chỉ thỉnh thoảng nhưng vẫn khiến lòng cô sợ hãi.
Sau đó cô tham gia cuộc thi võ cả nước và đánh bại mọi người, không chỉ có phụ nữ mà cả đàn ông cũng bị cô đánh bại.
Cô vì bản thân mà tranh thủ cơ hội tham gia quân đội. Cô thuyết phục cha mình rằng đây là con đường tắt để trở thành vương hậu, và là cách hay để thu hút sự chú ý của Cung Tề thay vì trang điểm và ăn mặc xinh đẹp.
Nguyện vọng của cô là trở thành tướng quân, trở thành vị nữ tướng quân đầu tiên của đất nước.
Lúc cha nhận ra cô thực sự có thể làm được điều đó ông đã nhượng bộ. Từ đó cô giảm bớt số lần tới vương cung tìm Vân Mộng nhưng thật ra cũng chẳng thay đổi được gì.
Cô đã ở bên cạnh Vân Mộng rất lâu, cũng đã quen Cung Tề rất lâu. Bản thân cô có thể lừa gạt mọi người nhưng không thể lừa chính mình. Điệp Vũ biết mình cũng giống những cô gái khác, mọi hành động của cô đều chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của anh.
Cô muốn người kia phải nhìn mình.
☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆
Anh là vua.
Lý ra cô nên tỏ lòng kính trọng và đứng từ xa nhìn.
Nhưng cô lại hâm mộ khi thấy anh đối xử tốt với Vân Mộng. Cô hy vọng có người có thể đối xử tốt và yêu chiều mình giống như anh đối xử với Vân Mộng, chỉ thế thôi.
Cô cũng đã quên mình bắt đầu để ý người này từ lúc nào.
Là bởi vì khi còn nhỏ anh cứu Vân Mộng và thuận tiện cứu cả cô luôn ư? Hay bởi vì anh đánh bại cô trên võ đài? Cũng có thể vì Vân Mộng nên thi thoảng anh cũng cười với cô chăng? Hoặc vì anh tiện tay đưa cho cô con dao đầu tiên thuộc về cô?
Điệp Vũ không biết.
Đối với cô thì anh là vua, là anh trai của Vân Mộng, là người mà cha hy vọng cô sẽ gả cho.
Nỗi sợ hãi của cô dành cho người này dần thay đổi khi cô hiểu được một mặt khác của Cung Tề. Anh là người thưởng phạt phân minh, lúc cần tàn nhẫn anh sẽ không nương tay, lúc cần tuyên dương anh sẽ không hẹp hòi. Anh giỏi dùng người nhưng không để bọn họ sử dụng các mối quan hệ để trục lợi. Anh biết cách đề bạt người mới có năng lực.
Chỉ cần có năng lực thì dù có là nô lệ cũng sẽ được anh ban chức quan.
Lúc lãnh binh đánh giặc anh luôn làm gương cho binh sĩ. Lúc thu hoạch anh còn mang tướng sĩ của mình xuống ruộng giúp dân.
Anh cũng thực hiện các công trình lớn, sửa sang lại hệ thống thủy lợi và đường sá để mọi người di chuyển càng thuận lợi hơn.
Bất kể anh thật sự có tâm hay chỉ muốn thu phục lòng người thì một chiêu này của anh quả thực rất hiệu quả. Mọi người thường nói anh khác với vua cha của mình.
Anh sẽ tạo nên một sự nghiệp huy hoàng, trở thành vị vua vĩ đại nhất của vương triều A Tháp Tát Cổ.
Không biết từ khi nào cô phát hiện ra bản thân luôn nhìn anh, không kiềm chế được mà nhìn anh. Sau đó cô bắt đầu chờ mong anh tới tìm Vân Mộng. Mỗi lần Vân Mộng nhắc tới Cung Tề cô sẽ không nhịn được vểnh tai lắng nghe.
Đây là một việc nguy hiểm. Bị anh hấp dẫn là một việc cực kỳ nguy hiểm.
Anh là người có dã tâm, nhưng thế thì sao? Trên đời này có ai không có dã tâm đâu? Chắc chỉ có Vân Mộng là không nghĩ ngợi gì nhiều.
Cô biết anh không phải kẻ vô hại giống bề ngoài, bởi cô nhìn rõ tàn nhẫn và cô đơn trong đôi mắt anh.
Cô không hiểu vì sao sau khi đã trừ khử những kẻ không có cùng chính kiến với mình và nhận được mọi thứ mà anh vẫn không vui. Sở dĩ cô biết điều này là vì cô luôn mất cảnh giác và nhìn anh.
Bản thân cô vẫn luôn hoang mang không hiểu vì sao nhưng cũng không dám đào sâu tìm hiểu. Cô không muốn hiểu thêm về người này bởi cô đã thấy nhiều và không muốn làm người phụ nữ của anh. Cô chỉ muốn làm tướng quân của vương quốc này.
Cô muốn như thế, thực sự rất muốn. . . . . .
☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆
Lúc này còn chưa tới giữa trưa, trên bầu trời toàn là mây đen.
Thời tiết đã vào thu nên bắt đầu lạnh. Chưa tới hoàng hôn trời đã tối sầm. Cô ở trong cung tán gẫu với Vân Mộng rất lâu, đợi tới khi hoàn hồn đã thấy thị nữ thắp sáng đèn chung quanh cung điện.
Vì không thể từ chối sự nài nỉ của Vân Mộng nên cô đồng ý ngủ lại trong cung một đêm. Mấy ngày này cô bận luyện võ vì thế quả thực không có thời gian cho bạn mình vì thế cô thấy hơi áy náy.
“Điệp Vũ, cậu thực sự muốn tham gia đại hội võ thuật hả?”
“Ừ.” Cô và Vân Mộng nằm trên cái giường mềm mại như mây và nhìn đỉnh màn: “Chỉ cần đánh bại mọi người là mình có thể dẫn dắt một nhóm nhỏ.”
“Nhưng thế thì vất vả lắm.”
“Mình biết.”
Vân Mộng nắm chặt tay cô và nhẹ nói: “Nhất định cậu sẽ thành công.”
“Đúng thế.” Cô quay qua nhìn cô ấy và mỉm cười, “Nhất định thế.”
Vân Mộng nở nụ cười và tiếp tục nói chuyện tới khuya mới ngủ.
Đêm hôm đó gió hơi lạnh, bầu trời không trăng không sao.
Điệp Vũ ngủ một lúc mới nghe thấy tiếng động kỳ lạ. Tiếng động ấy không lớn và khá mơ hồ. Cô bừng tỉnh và tưởng đó là ảo giác nhưng lúc nhắm mắt lại cô vẫn nghe thấy nó.
Vân Mộng vẫn ngủ vì thế cô hơi nhấc chăn lên và nhẹ nhàng xuống giường đi về phía âm thanh kia.
Chỗ đó là phía sau vương cung, là nơi được canh gác chặt chẽ. Dù lúc này đã có không ít người đi ngủ nhưng vẫn còn khá nhiều thủ vệ đứng canh trên tường thành, có điều chẳng ai dám nhìn vào bên trong.
Như vậy không tốt lắm. Cô thầm nghĩ nếu có kẻ trộm lẻn vào đây thì sợ là thủ vệ cũng khó phát hiện ra.
Mà kỳ quái nhất là đám hộ vệ nữ ngày thường vẫn hay đứng trên hành lang nay cũng không thấy đâu.
Cô nhíu mày, trái tim căng thẳng. Đang định xoay người quay lại bên cạnh Vân Mộng để ngừa có thích khách tập kích thì cô lại nghe thấy tiếng động kia. Lúc này không còn cánh cửa dày nặng ngăn cản nên cô nghe rõ ràng hơn.
Đó là tiếng rít giận dữ, là tiếng mắng chửi của một người phụ nữ.
Lòng cô run lên, lập tức rút đao phòng thân và đạp lên mặt đất chạy tới nơi phát ra âm thanh.
Phía sau vương cung là một cung điện hoa lệ, là nơi ở của hai người phụ nữ, một là Vân Mộng, hai là thái hậu.
Đó không phải giọng của Vân Mộng.
Cô sợ thích khách phát hiện nên lặng lẽ di chuyển trong đêm và chạy nhanh tới nơi ở của thái hậu. Lúc này cô đứng yên ngoài cửa sổ và cẩn thận nhìn vào trong.
Vốn cô tưởng thái hậu bị thích khách tấn công nhưng đợi nhìn vào trong cô mới phát hiện ra không phải thế.
Cách song và rèm cửa cô có thể thấy rõ khung cảnh hỗn độn bên trong. Cốc chén vỡ nát văng khắp nơi. Vị thái hậu cao cao tại thượng kia chẳng hề bị ai uy hiếp, ngược lại bà ấy mặc một bộ quần áo hoa lệ, chân trần, tóc xõa tung, vạt áo mở rộng để lộ bộ ngực trắng nõn, hai cánh tay gầy gò cầm roi dài, miệng la hét mắng người đang ông trước mặt.
“Sao ngài có thể đối xử với ta như thế?!”
Bà ấy gào lên thê lương, nước mắt lã chã: “Ta có gì không tốt? Ta kém con đàn bà kia ở chỗ nào? Ngài thà … chọn nó chứ không cần ta sao?”
Bà ta kích động mắng chửi, sau đó cầm roi quất lên người trước mặt. Mỗi một roi kia đều để lại vết máu trên người đối phương.
“Ta hận ngài! Ta hận ngài! Ta hận ngài ──”
Người đàn ông kia quay lưng về phía cửa, hoàn toàn không né tránh hay chạy trốn mà để mặc bà ta đánh. Roi dài xé rách quấn áo anh, quất lên da thịt rỉ máu nhưng anh vẫn gồng cả người không hừ một tiếng.
Điệp Vũ bị dọa sợ ngây người. Cô núp trong bóng tối không dám động vì sợ người trong phòng phát hiện ra sự tồn tại của mình và biết cô đã thấy chuyện bí mật của hậu cung.
Khó trách chẳng thấy nữ thủ vệ nào, rõ ràng bọn họ đều đã bị người ta cố ý cho lui.
Cô không sao hoàn hồn nổi. Giây tiếp theo cây roi dài nhuốm máu lại rơi xuống, thái hậu ngã trên mặt đất, miệng vẫn bi ai vừa khóc vừa hỏi: “Vì sao? Sao lại không yêu ta? Ta làm nhiều việc vì ngài như thế, nhiều như thế ──”
Người đàn ông bị đánh da tróc thịt bong quần áo xộc xệch kia bò tới ôm lấy thái hậu vẫn đang khóc lóc điên cuồng.
“Xin lỗi, xin lỗi. . . . . .” Thái hậu vươn hai bàn tay gầy nhỏ tái nhợt ôm lấy anh và khẩn thiết cầu xin, vừa khóc vừa cầu: “Vương thượng, thiếp không cố ý làm hại ngài, đừng đuổi thiếp đi, đừng bỏ thiếp. . . . . .”
Điệp Vũ nghe thấy một câu này thì sợ ngây ra, gần như cùng lúc ấy người đàn ông kia đã bế thái hậu lên và quay trở về giường.
“Ta sẽ không đuổi nàng đi.” Anh lên tiếng hứa hẹn: “Nàng sẽ vĩnh viễn là vương hậu của ta.”
Giọng nói kia quá quen thuộc, cô đã nghe thấy vô số lần. Vì thế Điệp Vũ cứ thế trợn mắt nhìn người kia, nhìn máu tươi chảy trên tấm lưng trần trụi của anh.
Người kia không phải ai khác mà chính là Cung Tề.
Điệp Vũ không thể tin những gì mình đang nhìn thấy. Cô đứng đó ngây ra nhìn anh bế mẹ mình lên giường và nhìn người phụ nữ điên dại kia ôm lấy anh khóc thút thít: “Thiếp yêu chàng. Chàng biết thiếp yêu chàng đúng không?”
“Đúng, ta biết nàng yêu ta.” Anh an ủi mẹ mình: “Đừng khóc.”
Người phụ nữ kia vốn đang u oán lập tức nở nụ cười và nâng tay lên đau lòng ôm lấy khuôn mặt tuấn tú nhưng loang lổ máu của anh mà điên cuồng nói: “Đúng vậy, chàng biết thiếp yêu chàng, xin lỗi, đau lắm hả? Đau lắm phải không?”
Nói xong bà ấy ấy cúi đầu liếm máu trên mặt anh rồi hôn lên những vết thương của anh.
Cho dù Điệp Vũ chưa từng trải sự đời cũng nhìn ra từng động tác của bà ta đều xen lẫn tình cảm nam nữ. Tay, mắt, nụ hôn kia tràn đầy tình cảm điên cuồng.
Người phụ nữ này điên dại tới độ không phân biệt được con và chồng mình.
Ngay lúc này Cung Tề ngăn bà ấy lại.
Mặc dù anh đã nhanh chóng ngăn cản bà nhưng Điệp Vũ vẫn thấy vết thương trên mặt anh biến mất và xuất hiện trên mặt người phụ nữ kia.
“Vương thượng, chẳng lẽ chàng không tha thứ cho thiếp sao?” Trên khuôn mặt người phụ nữ kia là vẻ tuyệt vọng.
“Không.” Anh nhìn mẹ mình và dịu dàng nói: “Chỉ là ta không muốn nhìn thấy nàng bị đau.”
Bà ấy lập tức nở nụ cười cảm động hạnh phúc.
Rồi giây tiếp theo Điệp Vũ thấy anh cúi đầu hôn mẹ mình.
Trời ạ!
Điệp Vũ thấy tim đập thình thịch, trong đầu như có thứ gì nổ tung. Cô hoàn toàn không thể suy nghĩ, đây là cấm kỵ, là một bí mật loạn luân đáng sợ ──
Cô không nhìn được nữa, không thể tiếp tục đứng đây nhìn nữa.
Bởi vì quá kinh hoàng nên trong lúc hoảng loạn cô đạp phải một cái lá khô.
Gần như ngay lập tức anh nghe thấy tiếng động và xoay người nhìn thấy cô trốn bên ngoài cửa sổ.
Một chớp mắt kia hai người nhìn nhau.
Đôi mắt anh thật đen, cực kỳ đen, giống một cái động không đáy.
Cô muốn chạy, rất muốn chạy, nhưng không thể. Cô biết mình không thể làm thế vì anh đã nhìn thấy cô đang núp mình trong bóng tối bên ngoài căn phòng.
Cô nghĩ có lẽ anh cũng chẳng biết tên cô là gì nhưng chắc chắn biết cô là ai. Cô đã ra vào cung đình này nhiều năm, là bạn của em gái anh, là con gái của đại tướng quân.
Vì thế cô không dám chạy, không dám động, khuôn mặt trắng bệch đứng đó giống như con ếch bị rắn độc nhìn trúng.
“Vương thượng. . . . . .” Người phụ nữ kia cất giọng gọi.
“Không sao.” Anh không quay đầu mà vẫn nhìn cô nhưng miệng thì an ủi mẹ mình: “Nàng cũng mệt mỏi rồi, mau ngủ đi, có ta ở đây.”
Thái hậu nhanh chóng thiếp đi, quả thực không tốn bao nhiêu thời gian. Anh dém chăn cho bà rồi mới đi về phía cô.
Điệp Vũ vẫn không dám động mà đứng ngây tại chỗ nín thở. Cô hoảng hốt nhìn người đàn ông kia bước qua cửa, đóng cửa lại rồi vượt qua mọi trở ngại tiến về phía mình như ác linh.
Gió lạnh băng nhưng thứ khiến chân tay cô lạnh lẽo lại không phải gió.
Người đàn ông trước mặt không còn là thiếu niên. Anh đã sớm trưởng thành, chỉ có khuôn mặt là vẫn tuấn tú như cũ.
Cô vẫn ở bên cạnh Vân Mộng nhưng chưa từng đến gần anh như thế này. Hai người gần nhau tới độ cô có thể gửi được mùi hương trên người anh, cả người cô như rơi vào đôi mắt đen nhánh kia.
Cô muốn chạy trốn, rất muốn nhưng lại không thể. Bởi vì anh sẽ không để chuyện này truyền ra ngoài. Nếu cô dám chạy anh sẽ giết toàn bộ người nhà họ Dạ, không chừa một ai.
Đây hẳn cũng là nguyên nhân cho tới giờ không ai dám nói ra chuyện này. Nhất định còn có người khác biết nhưng chưa bao giờ có ai dám hé nửa lời vì thế cô hiểu mình không thể chạy.
Anh nhìn cô, hai con ngươi như nhuộm độc cứ thế nhìn chằm chằm cô.
Trước đây cô luôn khó hiểu vì sao cái gì anh cũng có nhưng đôi mắt lại tràn ngập oán hận và tàn nhẫn như thế. Hiện tại cuối cùng cô đã hiểu, nhưng thà … không biết còn hơn.
Gió lại thổi tới khiến mái tóc dài của anh bay bay.
“Ngươi là ai?”
Anh biết cô là ai, chỉ không biết tên. Điệp Vũ run run nhìn anh và phải thử vài lần mới có thể nói được tên mình: “Điệp Vũ. . . . . . Dạ Điệp Vũ. . . . . .”
“Ngươi là con gái của Dạ tướng quân hả?”
“Vâng.”
“Ngươi là kẻ hay đi theo bên cạnh Mộng Nhi.” Một câu này của anh là câu khẳng định.
Cô nuốt nước miếng và nhẹ gật đầu.
“Mộng Nhi đâu?” Anh thản nhiên hỏi.
Điệp Vũ nhìn anh và lập tức hiểu câu trả lời của mình lúc này cực kỳ quan trọng. Anh đang muốn tìm hiểu liệu Vân Mộng có biết cô ở đây hay không để cân nhắc xem có nên giết cô hay giữ lại.
Vân Mộng nhất định không biết tư tình giữa anh và mẹ đẻ của họ, mà anh đương nhiên cũng không muốn Vân Mộng biết việc loạn luân này. Cô hiểu anh để ý tới em gái mình thế nào.
Cô biết mình phải nói dối, muốn lừa anh, muốn bảo vệ mạng sống của mình. Chỉ cần nói với anh là Vân Mộng nhờ cô tới đây, anh sẽ để lại cho cô một mạng.
Nhưng cô lại nhìn thấy thứ gì đó lóe lên trong đôi mắt của anh, và vì nguyên nhân nào đó không tên cô quyết định nói thật: “Vân Mộng vẫn đang ngủ.”
Điều này đúng là ngu xuẩn, vừa nói ra câu này cô đã hối hận. Nhưng cô cũng chẳng thể nào thu lại câu trả lời trí mạng ấy.
“Thế ngươi ở đây làm gì?” Anh không tin và tiếp tục nhìn chằm chằm cô mà hỏi.
“Thần nghe thấy tiếng động và tưởng có thích khách.” Điệp Vũ nhìn người đàn ông trước mặt và đáp.
Anh vẫn nhìn cô không động đậy, nhưng trong một khắc ấy cô rõ ràng cảm thấy anh hơi thả lỏng. Cô cảm thấy anh đang tự hỏi xem có nên để lại một mạng cho cô hay không.
“Con bé không biết gì.” Anh nói.
Một lời này khiến cô nhìn thấy một tia hy vọng. Điệp Vũ nhìn anh và cẩn thận đáp: “Đúng vậy, Vân Mộng không biết gì hết.”
Anh không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn cô giống như đang ngẫm nghĩ. Bản thân cô lúc này cực kỳ sợ hãi, nhưng vẫn không dao động.
Rồi giây tiếp theo anh nâng tay lên ôm lấy gò má tái nhợt lạnh lẽo của cô. Sự đụng chạm ấy khiến Điệp Vũ giật mình, trong nháy mắt cô theo phản xạ muốn tránh thoát. Dù cô đã kịp thời ngăn bản thân chạy trốn nhưng chút do dự lúc nãy đã kích thích một cơn sóng lạnh lùng tàn nhẫn trong mắt anh.
Một giây ấy cô nhìn thấy vô số cảm xúc khác nhau trong mắt anh, giống như có hận, tự ti, và cả đau đớn khó tan. Nhưng sao có thể? Đó không thể là cảm xúc của người đàn ông này được.
Có điều người trước mặt cũng chẳng chờ cô hiểu rõ đã ôm cô vào lòng và cúi đầu hôn.
Điệp Vũ kinh hoàng và muốn lùi lại nhưng mỗi lưỡi của anh quá nóng bỏng.
Cô lập tức quên mất anh là vua, quên mất phải tuân theo tôn ti mà giơ đao lên muốn uy hiếp đẩy anh ra. Nhưng Cung Tề đã túm được huyệt trên cổ tay của cô và bức cô buông đao. Cô nâng đầu gối muốn tấn công hạ bộ của anh nhưng lại bị anh túm lấy chân kéo ra. Đồng thời Cung Tề cũng nhanh chóng ấn cô lên tường.

Anh rất cường tráng. Từ mấy năm trước cô đã biết sẽ có một ngày vì giới hạn thể chất mà thua đàn ông nhưng cô không nghĩ thể lực hai bên lại chênh lệch nhiều như thế. Chỉ trong nháy mắt anh đã hoàn toàn hóa giải đòn tấn công của cô.

Cô cong người giãy giụa nhưng lại cảm nhận được dục vọng của anh dán sát bên người. Mọi vùng vẫy chỉ khiến hơi nóng kia luồn sâu vào quần áo của cô.

Anh dùng răng cắn mở đôi môi của cô nhưng Điệp Vũ cũng không chịu thua mà há miệng cắn môi anh chảy máu. Lần này anh dừng lại, đôi mắt nhuộm đầy dục vọng nhìn chằm chằm cô.

Cô run rẩy thở dốc nhưng đồng thời lúc ấy cô mới nhớ tới thân phận của anh.

Cung Tề là vua.

Anh muốn cô chết thì cô không thể sống được. Nếu anh muốn cô sống thì cô không thể chết. Nếu anh muốn thân thể của cô thì cô cũng chỉ có thể đồng ý.

Cô không nên vùng vẫy, cũng không thể vùng vẫy.

Chỉ cần anh ra lệnh cô sẽ phải cởi quần áo và nằm xuống mặc anh muốn làm gì thì làm. Bởi vì anh nắm trong tay tính mạng người nhà của cô.

Vì không thể phản kháng nên cô nhắm mắt. Chỉ cần chịu đựng lần này mà có thể bảo vệ người nhà thì cứ thế đi.

Cô không vùng vẫy nữa, cứ thế nhắm mắt như đã chấp nhận số mệnh.

Thân thể thôi mà, cũng chỉ là cái túi da.

Nhưng lúc này anh lại không ép buộc cô nữa. Dù vẫn bị đè trên tường nhưng cô lại cảm thấy anh dịu dàng hơn hẳn, nụ hôn hiện tại mang theo mê say.
Cung Tề như dỗ dành, nụ hôn của anh lướt qua giống lông chim kéo từ tai đến má rồi tới môi. Điệp Vũ không hiểu vì sao thái độ của anh lại thay đổi nhưng nụ hôn của anh lúc này khiến cô run lên. Không biết tại sao cô lại há miệng đón nhận anh.
Bản thân cô không hiểu chuyện này xảy ra như thế nào, chỉ biết bản thân nếm được mùi vị của anh, cảm nhận anh tiến vào cơ thể mình, đau đớn xé rách.
Vết thương do bị roi quất trên người anh vẫn rỉ máu và nhanh chóng nhuộm đỏ quần áo và làn da mát lạnh của cô. Thân thể hai người dây dưa, mồ hôi và máu hòa chung một chỗ. Tiếng rên rỉ, hơi thở hổn hển, tình cảm mãnh liệt chôn vùi đau đớn, chỉ để lại nóng bỏng.
Cô nghe thấy bản thân rên rỉ và không hiểu vì sao mình lại có thể dâm đãng tới mức ấy. Cô biết mình không nên cảm thấy thích thú vui vẻ, nhưng đối phương quá tàn ác, đôi tay và môi của anh khiến cô chẳng nhận ra bản thân mình nữa.
Đừng. . . . . . Đừng . . . . . Không thể. . . . . .
Cô muốn ngừng nhưng thân thể không nghe sai bảo.
Thân thể của cô khát vọng và tình nguyện để mặc anh sắp xếp đồng thời nhiệt tình đón nhận anh.
Nước mắt ứa ra, Điệp Vũ bám lấy người trước mặt, hoàn toàn không thể chống cự lại sự hấp dẫn của Cung Tề. Cô tưởng mình sẽ chết, nhưng không phải thế.
Gió đêm phất qua thân thể nóng bỏng của cô. Váy áo của cô đã sớm bị Cung Tề xé rách và chẳng đủ che đậy cái gì. Bản thân anh dán chặt lấy cô, trái tim hai người cùng đập như điên.
Cô vẫn bị đè ở trên tường nhưng hai chân lại quấn chặt lấy thắt lưng của anh.
Cung Tề ôm lấy cô, môi lướt qua đôi môi sưng đỏ của Điệp Vũ rồi đến bên tai và lạnh lùng nói: “Nhìn đi, ngươi cũng chẳng sạch sẽ hơn ta bao nhiêu.”
☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆
Đêm hôm đó Cung Tề nhục nhã cô bằng cách thức tàn ác nhất.
Cô hận kẻ này, thậm chí muốn tổn thương anh bằng cách kể cho Vân Mộng biết những gì anh đã làm. Nhưng việc ấy đồng thời cũng sẽ khiến Vân Mộng tổn thương, và người nhà cô cũng sẽ phải đền mạng.
Vân Mộng vô tội, những người khác cũng thế.
Cung Tề là một kẻ cực kỳ tà ác nhưng cô cũng chẳng thể làm gì anh.
Đêm hôm đó lúc anh bỏ lại cô cả người nhuộm máu và cực kỳ chật vật, Điệp Vũ chỉ thấy vô cùng xấu hổ và hận. Cô trở về rửa sạch máu và mùi hương của anh còn vương trên người mình. Nhưng đó là thứ không rửa sạch được. Mỗi lần nhìn thấy tòa vương cung vững vàng sừng sững ở thành bắc là cô lại nghĩ tới một đêm điên loạn kia, nhớ tới sự chiếm hữu của anh và sự thần phục của mình.
Cô cảm thấy bản thân mình thật dơ bẩn, cũng cảm thấy cả người mình như bị bôi một tầng bùn, không sao rửa sạch.
Cô cảm thấy vừa hận lại vừa sợ kẻ đó. Hận anh đối xử với cô như thế, đồng thời cô sợ anh sẽ cho người giết mình và gia tộc.
Điệp Vũ chờ đợi trong hoảng hốt. Có rất nhiều đêm cô thậm chí còn muốn lẻn vào cung giết chết kẻ kia. Nhưng anh không tới, thậm chí chẳng hề gây phiền toái cho cô hoặc những người khác của nhà họ Dạ. Cô cũng không dám hé răng nói với ai về bí mật của anh dù chỉ một từ.
Từng ngày trôi qua, cô thậm chí hoài nghi có phải anh đã quên sự tồn tại của mình. Vài tháng cô không dám tiến cung, sợ kẻ kia thấy mặt mình sẽ nhớ ra chuyện lúc trước.
Cô lấy cớ phải luyện võ, phải tham gia đại hội võ thuật nhưng thật ra cô đã có ý định từ bỏ cuộc thi đấu ấy. Nếu có thể cô hy vọng đời này không gặp lại anh nữa.
Rồi Vân Mộng bị bệnh thế là A Linh tìm cô cùng vào cung thăm cô ấy. Lúc này cô chẳng thể từ chối bởi chẳng còn lý do nào cô chưa dùng.
Cuối cùng cô đành theo A Linh tiến cung. May mà anh không ở cùng một chỗ với Vân Mộng khiến cô nhẹ thở ra một hơi. Nhưng A Linh mới vừa đến đã bị người ta gọi đi, Vân Mộng thì sốt cao mãi không đỡ. Vì lo lắng cho bạn mình nên cô nấn ná ở lâu hơn một chút. Đúng lúc cô chuẩn bị rời khỏi đó thì anh và thái hậu tới.
Bọn họ tới thăm Vân Mộng.
Điệp Vũ kinh hoàng và vội trốn ra sau một tấm mành thật lớn, hận không thể hoàn toàn giấu mình trong đó. Nếu không có đêm hôm đó sợ là cô sẽ chẳng bao giờ chú ý tới sự thân mật hơi quá chừng mực giữa anh và thái hậu. Nhưng hôm nay mọi thứ đều rõ ràng.
Thái hậu chỉ hỏi thăm Vân Mộng cho có lệ, nhưng bàn tay bà ta thi thoảng sẽ khoác tay anh, còn đặt lên ngực anh. Đó là hành động với tình nhân chứ không phải với con trai.
Sau đó cô nghe thấy bà ta gọi một cái tên âu yếm: Dư Diêu.
Đó là tên của hoàng đế đã qua đời nhưng bà ấy lại gọi con mình bằng cái tên ấy.
Điệp Vũ kinh ngạc nhìn hai người đang đứng trước giường rồi phát hiện ra cái gì đó không đúng. Lúc thái hậu nhìn Cung Tề, trong mắt toàn tình cảm, nhưng anh lại không như thế. Thái độ của anh với bà giống như của con trai với mẹ. Nhiều lúc cô còn thấy Cung Tề né tránh những đụng chạm thân mật của Thái hậu một cách lặng lẽ.
Rồi họ rời đi.
Cô hoài nghi những gì mình vừa thấy và nghe được.
Điệp Vũ nhanh chóng rời khỏi cái nơi hoa lệ nhưng đáng sợ và che giấu những điều biến thái đáng xấu hổ kia. Nhưng cô không thể ngừng nghĩ tới những gì mình vừa thấy, cũng không thể ngừng tự hỏi trong lòng.
Từng đêm từng ngày cô không thể nào gạt người kia ra khỏi đầu. Cô lại nhớ tới đêm đó, nhớ tới sự nhẫn nại của anh khi bị roi quất, rồi đôi tay nắm chặt và sự bình thản đến đáng sợ ấy.
Nàng vĩnh viễn là Vương Hậu của ta.
Lời anh nói chẳng mang theo chút tình cảm nóng bỏng nào, cũng không hề có chút nhiệt tình nào. Có chăng chỉ là sự khoan dung, sự khoan dung khó mà nhận ra.
Cô nhớ rõ lưng anh đầy vết thương chằng chịt khiến người ta nổi da gà. Cả người anh toàn máu, nhuộm đỏ cả sang cô.
Điệp Vũ chưa bao giờ dám nghĩ kỹ về đêm ấy, cho tới bây giờ.
Người phụ nữ kia ngược đãi anh. Nhưng chính anh cũng hôn mẹ mình, đây là điều mà cô tận mắt nhìn thấy.
Cô cứ thế trằn trọc, không thể nào ngủ say.
Ngày đó trời vừa sáng cô đã vào cung. Vì là con gái của Dạ tướng quân, là người bạn thân của Vân Mộng nên chẳng ai nghi ngờ khi cô nói muốn vào thăm Vân Mộng.

Cô chắc chắn bị điên rồi. Người đó sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ khác dám điều tra về mình, nhưng cô không thể khống chế xúc động muốn biết chân tướng.

Cô cẩn thận bóng gió với các cung nữ lớn tuổi và chắp nối những mảnh nhỏ của bức tranh. Mặc dù đã có một phần sự thật nhưng vẫn không đủ. Cô không thể tin vào chân tướng tàn khốc này.

Cô nhất định phải tự mình xác nhận thêm, phải tận mắt xác nhận. Vì thế vào ban đêm cô lại đi về phía hậu cung đáng sợ kia, mặc cho mọi người khác tránh né.

Cô lại nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, nhìn thái hậu điên cuồng, Cung Tề thì cố gắng an ủi bà ấy. Rồi cuối cùng anh lựa chọn thống khổ đáng xấu hổ vì chẳng còn cách nào khác.

Thái hậu đã sớm bị điên, vì thế bà ta đánh mắng rồi lại khẩn cầu anh tha thứ sau đó dùng dị năng của mình chữa khỏi cho anh.

Cô đi hỏi thăm mới biết chuyện này bắt đầu từ hơn 10 năm trước. Lúc ấy anh mới chỉ là đứa nhỏ, mỗi khi tới ban đêm thái hậu lại dở điên dở dại và cáu tiết thế nên thị nữ phải đi tìm anh tới an ủi bà ta. Rồi thị nữ và hộ vệ được lệnh lui ra. Tất cả đều vội vã rời khỏi đó vì sợ bị giận cá chém thớt.

Chẳng ai ở lại để biết chuyện gì xảy ra.

Từ lúc hoàng đế qua đời, Cung Tề bị mẹ đẻ của mình coi như thế thân. Hoàng đế không yêu bà ta mà yêu một người phụ nữ khác nên bà ấy trút mọi đau khổ và hận lên đầu đứa con trai có khuôn mặt rất giống chồng mình.

Nhất định là bà ấy đã từng muốn làm gì đó nhiều hơn nên anh mới chọn cách cho bà ấy uống thuốc. Để an ủi mẹ mình anh đã chọn hôn bà ấy và đồng thời đút thuốc cho bà.

Thế nên bà ấy mới ngủ nhanh và say như thế.

Ngay sau nụ hôn của anh bà ấy lập tức ngủ, lần trước như thế và lần này cũng thế. Và điều này chứng thực những gì cô tìm hiểu được.

Điệp Vũ kinh ngạc nhìn anh bế mẹ mình lên giường, đắp chăn cho bà cẩn thận rồi nhìn bà ngủ với vẻ hờ hững.

Sau đó anh rời đi, trên người là vết thương và máu.

Điệp Vũ không biết mình đang làm gì, cũng không biết rốt cuộc mình đang nghĩ những gì. Nhưng cô không nhịn được đi theo cái kẻ giống như ác quỷ lại giống u hồn kia.

Ánh đèn cung điện vàng vọt chiếu lên bóng lưng cô đơn của anh. Cô cứ thế đi theo, xuyên qua hành lang, qua vườn hoa, tới nơi anh ở.

Cô thấy anh cởi bộ quần áo rách nát để lộ những vết thương chằng chịt rợn người. Sau đó anh cầm khăn nhúng vào chậu nước màu vàng và rửa vết thương cho chính mình. Trong chậu kia có chứa rượu thuốc, cô có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc.

Khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lẽo của anh nhíu lại vì đau nhưng anh không rên một tiếng, chỉ hờ hững lau rửa vết thương.

Rượu thuốc kia có tác dụng lành vết thương rất tốt nhưng đương nhiên không kỳ diệu như năng lực của mẹ anh. Hơn nữa dùng rượu rửa vết thương rất đau, cô biết nỗi đau ấy. Nhưng anh thà … chịu đau cũng không để thái hậu thay mình trị liệu.

Vì sao?

Thật ra anh có thể tìm Vân Mộng. Cô biết Vân Mộng cũng có dị năng giúp chữa lành vết thương. Nhưng anh không làm thế bởi vì anh không muốn em gái mình biết chuyện này. Anh không muốn em gái biết mẹ của họ vì yêu mà đã sớm phát điên.

Thiếp yêu chàng, chàng cũng biết thiếp yêu chàng đúng không?

Đúng vậy, ta biết nàng yêu ta.

Giọng nói mang theo mong mỏi của thái hậu và câu trả lời đờ đẫn của anh vang lên trong đầu Điệp Vũ.

Anh quả thực rất yêu thương mẹ mình, cũng thương hại và cảm thông cho bà. Vì người mẹ đã sinh ra mình, cũng vì Vân Mộng nên anh nhẫn nại mọi chuyện đáng sợ này. Đây là chuyện ngày qua ngày, năm này qua năm khác.

Cô không hiểu vì sao anh có thể để mặc thái hậu đối xử với mình như thế? Sao anh có thể chịu đựng chuyện này nhiều năm như thế?

Cô hận người đàn ông này, thật sự rất hận. Anh là kẻ đáng ghét, tà ác. Vì bản thân mình đang chìm trong vũng nước đen bẩn thỉu nên anh không chịu nổi ánh mắt phê phán của cô và cố ý kéo cô xuống nước cùng anh, để cô cũng nhuốm bẩn.

Lý ra cô sẽ tiếp tục hận anh, nếu không phải cô quá tò mò, quá để ý tới anh thì chuyện này sẽ vẫn như thế.

Trước khi tới đây cô nói cho chính mình rằng cô điều tra việc này là để tìm ra nhược điểm của anh, là muốn nắm lấy nó để uy hiếp anh. Nhưng thật ra cô luôn biết nhược điểm lớn nhất của anh là gì.

Nhược điểm của anh từ trước tới giờ đều là Vân Mộng.

Vì thế cô tới đây không phải vì tìm ra nhược điểm của anh mà chỉ vì cô muốn hiểu anh hơn. Cô có thể lừa được người khác chứ không lừa được chính mình.

Trên lưng anh có một vết roi dữ tợn, bởi vì động tác lau rửa mà vết thương kia nứt ra khiến anh buồn bực hừ một tiếng và dừng tay, mồ hôi lạnh túa ra.

Cái khăn anh cầm trên tay đã rơi xuống sàn nhà phía sau. Một tay anh nắm chặt cái chậu đồng, một tay nắm lấy cái gương đồng gắn phía trước. Gân xanh trên trán anh giật giật, hai mắt rũ xuống, mồ hôi chảy xuống cằm.

Vết roi kia quá lớn, giống như con rắn bò trên tấm lưng cường tráng của anh và theo động tác run rẩy nó càng bám chặt hơn, giống yêu ma.

Người đàn ông này không cần sự thương hại, tuyệt đối không cần. Cô không nên tiến lên nhưng chân cô lại bước đi trước khi đầu óc kịp suy nghĩ rõ ràng.

Anh nghe thấy tiếng bước chân thế là lập tức thu lại bộ dạng đau đớn trên mặt và bày ra biểu tình lạnh băng sau đó quay mặt qua nhìn.

Thấy cô đi tới khóe mắt anh giật giật nhưng vẫn không động đậy.

Cô không biết mình lấy dũng khí ở đâu nhưng giây tiếp theo cô đi tới trước mặt anh và cúi người nhặt cái khăn kia lên.

Cung Tề vẫn đang trừng mắt nhìn về phía này, cô biết và cảm nhận được rõ ràng. Ánh mắt kia quá nóng, giống như muốn khoan một lỗ trên người cô. Cô phải lấy hết dũng khí mới có thể giặt cái khăn kia, gấp lại và ngước mắt nhìn người kia.

Anh vẫn duy trì tư thế cũ, đầu hơi nghiêng nhìn cô bằng đôi mắt đen lạnh lẽo. Cô cũng nhìn anh rồi cầm cái khăn tẩm rượu thuốc kia áp lên vết thương trên lưng anh.

Trong nháy mắt cô nghe thấy anh hít một hơi và thấy con ngươi của anh rụt lại, khóe mắt giật giật, gân xanh trên trán gồ lên. Vì đau nên gương mặt của anh căng chặt, cô gần như có thể nghe được tiếng anh nghiến răng nhịn đau.

Mồ hôi và máu chảy trên người anh.

Có một giây cô thật sự muốn tra tấn kẻ này để báo thù. Có một phần trong cô thực sự muốn lột một tầng da trên lưng đối phương khiến anh phải đau khổ, hối hận vì những gì đã làm với cô.

Nhưng nhìn anh đau đớn như thế cô lại không làm được.

Anh đã đau tới cực điểm nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cô. Vốn cô tưởng kẻ này sẽ ngăn cản mình tới gần và trách phạt vì cô dám khiến anh đau đớn nhưng hóa ra anh lại chẳng làm gì hết.

Chỉ có đôi mắt lạnh như băng kia là bốc lửa nóng bỏng.

Sau đó cô thả lỏng, không dùng sức nữa mà nhẹ nhàng dùng khăn vải thấm rượu thuốc giúp anh lau từng vết thương trên lưng. Sau đó là cánh tay, đùi, ngực và khuôn mặt anh.

Cung Tề rũ mắt nhìn cô.

“Ngươi không nói. . . . . .” Không biết từ khi nào anh đã hoàn toàn xoay người đối mặt với cô sau đó cúi đầu nhìn Điệp Vũ và gằn giọng hỏi: “Vì sao?”

Cô ngừng thở, cả người cứng đờ sau đó lên tiếng: “Ngài không giết ta.” Cô hít sâu một hơi và ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Vì sao. . . . . . không giết ta?”

Anh càng cúi đầu thấp hơn, tới độ cô có thể cảm nhận hơi thở của anh và nhiệt độ tỏa ra từ người anh. Kẻ này muốn bức cô lùi lại nhưng cô không làm thế vì cô muốn biết câu trả lời.

“Vì sao?” Cô lại hỏi.

Anh nâng tay lên nhẹ xoa má cô khiến Điệp Vũ hơi run, nhưng không phải vì sợ.

“Vì sao nhỉ?” Anh cũng tự hỏi, khóe môi nhếch lên thành nụ cười chế nhạo. Cung Tề nhìn cô như ác quỷ nhìn con mồi, rồi đôi môi nóng bỏng của anh dán tới và thì thầm: “Có lẽ là vì ta muốn ngươi nói ra chuyện đó.”

Một câu này của anh giống chuyện đùa. Nhưng cô biết không phải. Đó là nỗi đau của anh, là khổ sở chứ không phải một lời tự giễu lỡ miệng vuột ra ngoài.

Nụ cười vặn vẹo trên khuôn mặt của anh rất đáng sợ nhưng cô lại có thể nhìn thấy vết thương giấu trong đôi mắt tà ác kia.

“Không, ngài không muốn ta nói ra ngoài. . . . . .” Cô chậm rãi nói, đôi mắt nhìn anh mang theo thương hại: “Ngài không muốn làm tổn thương mẹ ngài và Vân Mộng, nếu không ngài cũng chẳng nhẫn nhịn nhiều năm như thế. . . . . . Nếu ta nói ngài sẽ giết ta và cả người nghe ta kể. . . . . .”

Con ngươi màu đen của anh híp lại, trong đó là đau khổ khó nói thành lời.

“Nhưng nếu là Mộng Nhi thì khác.” Anh nếm được hơi thở của cô vì khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần: “Ta sẽ không giết con bé.”

“Ngài cũng biết. . . . . .” Điệp Vũ hơi nghiêng người và trợn mắt nhìn anh: “Ta sẽ không nói cho Vân Mộng biết.”

“Vì sao?” Tay anh đã túm lấy cổ Điệp Vũ, phủ lên động mạnh cổ đang đập cực nhanh của cô.

Điệp Vũ cứng người, tai nghe được tiếng trái tim mình đập liên hồi.

Cung Tề liếm tai cô và hỏi: “Ngươi thông minh như thế thì nói cho ta nghe xem vì sao?”

Cô run rẩy ngậm miệng không chịu nói.

Trong một khắc cô muốn lùi lại nhưng không biết từ lúc nào tay của anh đã ôm lấy thắt lưng của cô và kéo cô vào lòng mình. Đôi môi nóng cháy của anh dao động bên tai và cười nhạo cô.

“Bởi vì. . . . . . Ta là bạn tốt của Vân Mộng . . .” Cô không cam lòng tìm lý do: “Ta sẽ không làm tổn thương bạn mình.”

“Không.” Anh kiên định phủ nhận và cắn lỗ tai cô giống như trừng phạt.

Cảm giác hơi đau mang theo tê dại khiến lòng người run lên.

Cô rụt người lại, run rẩy vì đôi môi tà ác của anh. Nhưng tên kia vẫn túm lấy cổ của cô, dù không bóp chặt nhưng cũng không buông lỏng.

“Ngươi không nói vì một khi nói ra ngươi không còn nhược điểm nào của ta nữa, đương nhiên cũng không có lý do để tới tìm ta.”

Lòng cô kinh hoàng, cố gắng đẩy kẻ trước mặt ra. Nhưng bàn tay ôm lấy thắt lưng của cô lại như kìm sắt khiến cô không thể động đậy. Cung Tề túm lấy cằm của cô và bức cô ngẩng đầu đối mặt nhìn mình.

Đôi mắt đen láy của anh híp lại mang theo quyến rũ. Môi anh nhẹ cọ qua đôi môi của Điệp Vũ và thì thầm: “Ngươi không nói vì ngươi thích và say mê ta. . . . . .”

Mỗi một từ anh nói ra đều phủ lên đôi môi cô mang theo hơi thở nóng rực giống như độc dược màu đen chảy vào trong miệng cô.

“Ta. . . . . . không. . . . . .” Cô xấu hổ và muốn phủ nhận nhưng mấy lời cô vừa nói cực kỳ yếu ớt, không có chút sức lực nào.
“Ngươi có. Ngươi say mê và muốn ta.” Anh cất lời như trào phúng, bàn tay to vói vào trong quần áo cô, dán lên làn da bóng loáng mẫn cảm: “Ta thấy ngươi nhìn ta, lần nào cũng nhìn ta.”
Mặt cô đỏ lựng, hai chân mềm nhũn dưới sự khiêu khích của anh, cơ thể mảnh dẻ run rẩy khi được vuốt ve. Điệp Vũ xấu hổ quay mặt đi nhưng anh lại theo động tác đó liếm tai cô và nói: “Ngươi vào cung không phải vì Vân Mộng mà vì ta.”
Điệp Vũ hoảng hốt, giận dữ, xấu hổ nhìn cái kẻ chết tiệt này nhưng không thể phủ nhận.
Anh cực kỳ tà ác nhưng lại hấp dẫn cô, từ trước đến giờ vẫn thế. Cô bị hấp dẫn bởi sức mạnh, sự mưu mô, sự dịu dàng và nụ cười chân thành ít khi thấy được của anh. Thậm chí còn bị hấp dẫn bởi sự bao dung anh dành cho người mẹ điên dại của mình. . . . . . Mọi thứ anh có đều hấp dẫn cô khiến Điệp Vũ lao vào như con thiêu thân.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, từ lần anh cứu cô khỏi lưỡi đao của thích khách cô đã rơi vào hố sâu không đáy này.
Khi đó anh không cứu cô mà cứu Vân Mộng. Anh cứu cô chẳng qua chỉ là tiện tay. Nhưng dù biết thế ánh mắt cô vẫn không thể rời khỏi người này.
Anh là người thừa kế vương quốc, là anh trai của Vân Mộng, là người cha muốn cô gả cho . . . . .
Anh là vua.
Nhưng anh cũng rất đáng thương.
Mỗi người trên đời này đều hâm mộ, ghen tị và sợ anh nhưng chẳng ai hiểu anh là người thế nào. Cô cũng không muốn hiểu rõ người này nhưng điều đó là không thể bởi cô đã thấy quá nhiều. Cô dõi theo anh từ lâu lắm rồi nên mới chôn chân ở trong hang sâu và không cách nào thoát được.
Vì thế cô trầm mặc.
Cô không thể phủ nhận, không thể nói dối, cũng không thể lừa bản thân. Cô đứng đó run rẩy, môi mím chặt nhìn người đàn ông này. Trong mắt anh cũng là tình cảm khó hiểu, giống như vừa hận vừa đau lại như buồn bực chán nản.
“Ngươi thật ngu ngốc.” Anh nhếch miệng cười mỉa mai.
Bộ dạng ấy của anh khiến lòng cô nhói lên.
Đúng vậy, cô là kẻ ngốc vì thế Điệp Vũ nhìn anh và nói: “Ngài muốn giết ta.”
Câu này khiến anh hơi híp mắt: “Đúng, ta muốn giết ngươi.”
Anh cười đáp nhưng trong đáy mắt lại chẳng có ý cười nào. Tay anh siết lại, hơi dùng sức đã khống chế hô hấp của cô.
Điệp Vũ hoảng sợ. Kẻ này nắm mạng sống của cô trong tay và đây là sự thật hiển nhiên ngay từ đầu. Bất kể cô có tình cảm gì với anh thì người này vẫn luôn sở hữu cô.
Xét đến cùng thì việc cô có sợ hay không cũng chẳng quan trọng.
Trong một chớp mắt vừa ngắn lại vừa dài như vô tận ấy cô có thể thấy vô số ngọn sóng cuộn lên trong mắt anh. Cô thậm chí còn cảm nhận được sát khí nhưng không biết vì nguyên nhân nào đó mà anh không thực sự ra tay giết cô. Anh không bóp cổ Điệp Vũ nữa mà ngược lại cúi đầu hôn cô.
Hơi thở của cô tràn ngập mùi vị của anh, có cả mùi máu tươi.
Đó là mùi vị của bóng đêm và khổ sở.
Nụ hôn của anh thong thả nhưng nhiệt tình, sau đó chuyển thành thô lỗ điên cuồng giống như muốn nuốt cô vào bụng. Cô không chống cự, cũng không vùng vẫy bởi đó là chuyện không thể.
Bỗng nhiên anh bế cô và ném lên giường.
“Ta phải giết ngươi.” Anh dán đến thì thầm, cọ qua đôi môi của cô mà thì thầm.
Đúng vậy, anh phải giết cô. Nhưng Điệp Vũ lại nhìn thấy đau đớn, thấy ngọn lửa tối tăm trong mắt anh và cô biết người này sẽ không giết mình.
Người đàn ông này cần cô. Anh có một bí mật và thứ đó là độc dược, vừa đắng ngắt vừa đau đớn. Vì thế anh cần người hiểu mình, và không hiểu vì sao trong bao nhiêu người ngoài kia anh lại chọn cô.
Đời này điều cô không muốn nhất chính là trở thành người phụ nữ của Cung Tề. Cô không muốn anh chỉ nhìn mình như một người phụ nữ, không muốn chịu đựng những gì mẹ anh đã phải trải qua vì người chồng trăng hoa.
Nơi anh đang đứng rất xa hoa lộng lẫy nhưng thực tế lại thối nát mục ruỗng.
Gần vua như gần cọp, cái này cô hiểu. Ở bên cạnh anh rất nguy hiểm, cô cũng biết. Cô thậm chí còn biết người này sẽ không để mình trong lòng.
Nhưng dù biết rõ mọi thứ, biết con đường này khó đi thế nào cô cũng không thể khống chế bản thân và tiếp tục đến gần người đàn ông đang vùng vẫy trong đau đớn khổ sở này.
Trong trần thế này chỉ có cô biết anh đang phải chịu đau đớn thế nào. Ngoài cô chẳng ai hiểu anh, mà ngay cả cô cũng chẳng thật sự hiểu được người này.
Tuy thế cô vẫn muốn xua tan đau khổ và an ủi anh. Dù chỉ một chút cũng tốt.
Cô muốn san sẻ đau khổ này cùng anh. . . . . . Vì thế cô vươn tay ôm lấy người đàn ông như ngọn lửa màu đen rực cháy trước mặt.
Vốn tưởng anh sẽ ngăn cản mình nhưng Cung Tề không làm gì cả. Điệp Vũ run rẩy nhẹ chạm lên khuôn mặt ngăm đen của anh, vuốt ve người đàn ông gần như hoàn hảo này. Cô phát hiện ra anh cũng nín thở khi được cô vuốt ve. Đôi mắt đen nhánh kia càng ngày càng tối hơn, càng ngày càng sâu tới khi lửa bùng cháy.
Giây tiếp theo anh cúi người dùng tình cảm mãnh liệt cuốn cô vào đó.
Đêm dài tối đen giống như không có cuối.
Nhưng rồi nó cũng phải tan đi, trời dần sáng.
Sau một đêm điên cuồng cô cực kỳ mệt nhưng tinh thần lại rất tốt. Người đàn ông bên cạnh để lộ thân thể trần trụi đầy vết thương, mắt nhắm chặt, hơi thở đều đều.
Điệp Vũ nhìn anh một lát mới bò dậy và mặc váy áo.
Người này giống như cực kỳ mệt mỏi nhưng cô biết bộ dạng thả lỏng này chỉ là giả, anh vẫn luôn cảnh giác, chưa bao giờ thực sự ngủ say.
Nhưng dù đang giả vờ ngủ thì cả người anh vẫn tỏa ra cảm giác thoải mái, thả lỏng. Khuôn mặt vốn lạnh lẽo kia khó có lúc nhẹ nhõm giống như không có ưu sầu.
Trong nháy mắt cô rất muốn chạm vào anh nhưng cô không vươn tay. Cô không muốn trở thành người phụ nữ của anh mà muốn trở thành tướng quân. Cô tự nhủ với mình như thế nhưng mãi tới bây giờ cô mới dám đối mặt thừa nhận với bản thân rằng cô chỉ muốn anh nhìn thấy và công nhận mình.
Thật lâu trước kia khi cô còn rất nhỏ đã biết làm một người phụ nữ của ai đó là chưa đủ. Cô nhất định phải trở thành tướng quân của anh bởi vì chỉ có như vậy mới có thể thực sự lọt vào mắt anh.
Cô hít thật sâu và xoay người đi ra khỏi tẩm cung của anh.Trong nắng sớm màu vàng cô đi xuyên qua hành lang, rời khỏi vương cung, đi tới võ đài báo danh thi đấu. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người cô viết tên của mình. Ngay cả vị võ quan phụ trách đăng ký cũng nhìn cô chằm chằm.
Thật ra không phải không có phụ nữ báo danh nhưng chưa từng có con gái của vị tướng quân nào tới. Con gái của tướng quân mà muốn nhập ngũ cũng chẳng cần tới đây bởi họ là quý tộc, lại có người nhà che chở nên rất thuận lợi. Bọn họ đâu cần dựa vào thi đấu võ hàng năm để lấy được cơ hội.
Nhưng cô không muốn đi đường tắt. Cô muốn bước từng bước về phía trước, muốn chứng tỏ với mọi người và cả người kia rằng cô có năng lực.
Sau khi viết tên cô hỏi vị võ quan kia: “Ta xếp số mấy?”
Võ quan lấy lại bình tĩnh và vội cầm lấy thẻ bài gỗ ở một bên đưa cho cô. Trên thẻ bài khắc phù hiệu uốn lượn đẹp đẽ. Điệp Vũ nhận được phù hiệu kia thì thấy phía trước đã có 99 người báo danh và cô là người thứ 100.
Cô nắm chặt thẻ bài bằng gỗ sau đó quay người rời khỏi nơi đăng ký. Bên ngoài là ánh dương rạng rỡ, cô hít sâu một hơi và nhìn cung điện chìm trong nắng sớm.
Cô biết mình sẽ trở lại nơi ấy.
Lần này cô sẽ bước từng bước, danh chính ngôn thuận, quang minh chính đại bước đến bên cạnh anh, để anh phải nhìn và nhớ cô sau đó không bao giờ … quên.
Cô không vọng tưởng có thể trở thành Vương hậu nhưng cũng sẽ không trở thành một trong những người phụ nữ nhan nhản luôn muốn có được sự chú ý của anh.
Cô muốn trở thành tướng quân của Cung Tề.
Rồi hy vọng ngày nào đó trong tương lai anh sẽ dành cho cô một chỗ nhỏ nhoi trong lòng mình ──
Tương tư tu la/ Điệp Vũ / Vương quốc A Tháp Tát Cổ

Ủng hộ Rừng Hổ Phách

Mong các bạn ủng hộ để Amber duy trì trang web. Nếu không có Paypal thì có thể:
1. Chuyển khoản tới: Hoang Mai Nhung - 0021002033624 - Vietcombank.
2. Chuyển qua Momo
3. Gửi thẻ cào điện thoại Viettel
Chân thành cảm ơn!

Rừng Hổ Phách

Lịch

Tháng Một 2023
H B T N S B C
 1
2345678
9101112131415
16171819202122
23242526272829
3031  
DMCA.com Protection Status