You dont have javascript enabled! Please enable it! Thiếu gia 2 - Chương 39.5 - Rừng hổ phách

Thiếu gia 2 – Chương 39.5

Chương 39.5

Nói xong thấy thuật pháp anh sửa sang vẫn có lỗi thế là cô lại không nhịn được duỗi tay điều chỉnh. Cô đổi từ cuối cùng với từ đầu tiên, lại lấy vài từ ở giữa và đổi chỗ cho nhau.
Anh thấy thế thì nhịn cười và rụt tay về nhìn cô nhanh chóng điều chỉnh đống vu văn kia. Mãi tới khi cô điều chỉnh xong anh mới hỏi: “Sao hôm nay cô lại rảnh rỗi tới đây thế?”
Câu hỏi này khiến cô đờ ra.
“Tôi tới tìm Khả Khanh!” Cô tức giận nói một câu này sau đó xoay chân bước đi. Tới cửa cô lại không nhịn được quay đầu hung ác cảnh cáo anh, “Nếu anh lại để cô ấy phải đau lòng thì tôi sẽ hủy hết đống nhật ký này để cô ấy quên anh sạch sẽ!”
Nếu là trước đây thì uy hiếp này nhất định sẽ khiến anh nhảy dựng lên chạy tới cho cô ra bã. Nhưng hôm nay anh chỉ ngồi trên giường, dựa người vào đầu giường nhìn cô và mỉm cười.
Đó là nụ cười của kẻ nhìn thấu tất cả khiến cô vừa tức vừa khó chịu. Cô chỉ có thể vùng vằng đóng sầm cánh cửa phòng. Nhưng điều đó cũng chẳng khiến cô vui hơn mà càng khiến cô tức giận bởi vì cô có thể nghe thấy tiếng cười của tên khốn trong phòng.
Chết tiệt!
Cô càng nghĩ càng không cam lòng thế là lại mở cửa và nhìn chằm chằm tên kia mắng: “Anh nằm trên giường nghỉ ngơi cho tử tế đi. Nếu không tôi sẽ cho cô ấy biết anh đang ở trong phòng trộm làm cái gì. Sau đó tôi sẽ bảo Cảnh Khắc Cương cắt kết nối, tịch thu tất cả đống đồ điện tử này!”
Nói được một nửa sắc mặt tên kia đã thay đổi thế là A Linh vừa lòng. Cô biết mình đã chọc trúng vảy ngược của đối phương nên nhướng mày, hếch cằm, vênh váo uy hiếp.
“Đúng vậy, tôi sẽ bảo Thu Thủy uy hiếp Cảnh Khắc Cương để anh ta không dám giúp anh nữa. Anh cũng đừng có hòng nhờ Khổng Kì Vân giúp đỡ, tên kia khôn như trộm nên chắc chắn sẽ không dám cãi lời vợ vì anh đâu. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Mấy anh em nhà họ Triệu cũng sẽ không giúp anh, kẻ nào dám giúp anh tôi sẽ nhốt kẻ đó ở đây luôn cho tới khi anh khỏi mới thôi. Thế nên anh nên thức thời ngoan ngoãn ăn ngon ngủ tốt đi!”
Cô nói một tràng, ngăn cản mọi lựa chọn anh có khiến sắc mặt anh ngày một khó coi. Lúc này cô mới lộ ra nụ cười đắc ý và tốt bụng đóng sầm cửa lại.
Cừu Thiên Phóng nhìn cánh cửa đóng chặt rồi nghe cô vui vẻ hát véo von đi xuống lầu thì nghẹn lời không nói được gì.
Sau một lúc lâu anh vẫn bật cười.
Anh nâng tay tắt hết các màn hình sau đó mới quay sang mở gói thuốc và uống hết. Thuốc chống viêm anh uống có tác dụng phụ là buồn ngủ vì thế anh ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Ngoài cửa sổ là mây trắng bay qua bầu trời màu xanh.
Lúc anh nhắm mắt có thể nghe thấy tiếng cười của Khả Khanh và cô truyền tới thế là lòng anh chợt thấy an tâm.
Nếu có thể thì anh rất muốn sống thật lâu. Bởi anh nợ A Linh rất nhiều, thế nên dù có đền cả cái mạng này cũng không đủ.
Cả đời này anh phải nỗ lực trả nợ. Đời này anh sinh ra đã có một khởi đầu tốt đẹp, đó là điều khó có được vì thế cuối cùng anh cũng có thể đền bù những lỗi lầm của mình. Anh phải nắm chắc cơ hội này.
Anh sẽ. . . . . . nhất định sẽ nắm chắc. . . . . .
☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆
Rốt cuộc người đàn ông trên lầu cũng ngủ thế là cô không nhịn được thở ra một hơi.
A Linh ngồi xổm trong vườn của nhà họ Đường và cùng A Định giúp Khả Khanh xử lý cây cối và xới đất. Khả Khanh lo lắng không biết chồng mình có ngoan ngoãn uống thuốc không nên muốn lên lầu kiểm tra. Cô thấy thế thì xung phong tới đây hỗ trợ bởi cách xa một chút thì tiếng lòng của kẻ kia mới không còn quá rõ ràng nữa.
“Anh ấy đang ngủ à?” Nhìn vẻ mặt cô thả lỏng thế là A Định hỏi.
A Linh nhặt từng củ hành đưa cho anh và nói, “Đang ngủ.”
“Làm người thực gian nan.” Anh đào một đống hố nhỏ và vùi củ hành vào đó: “Thế gian này có quá nhiều điều hấp dẫn, không cẩn thận sẽ gây ra sai lầm. Lúc trước có vài lần anh gặp phải yêu quái và không nhịn được nghĩ vì sao lại là mình? Sao anh lại xui xẻo thế? Mỗi lần như thế anh đều không nhịn được muốn chọn con đường dễ dàng hơn.”
Lời này khiến cô phải ngước mắt nhìn anh.
A Định bật cười và vừa trồng đống hành vào luống vừa nói: “Đời trước anh bày mưu tính kế trở thành thiếu gia một gia đình tốt, không thiếu ăn mặc nhưng vẫn không được như ý. Đời này từ nhỏ cha mẹ anh đã qua đời, anh bị họ hàng đá qua đá lại vì thế chuyện không như ý muốn nhiều vô kể. Vất vả lắm anh mới gặp được Chu Chu và được sống mấy ngày lành. Nhưng lúc ở trường anh lại bị bắt nạt, lúc học được cách đối phó thì …… gặp yêu quái. Chuyện không như ý cứ thế nối đuôi nhau, có cảm giác như anh vừa vượt qua một bức tường là thấy phía sau còn cả trăm bức tường khác, vất vả lắm mới qua một ngọn núi lại thấy một ngàn ngọn núi khác. Nếu bỗng nhiên có người nói muốn giúp anh mở cánh cửa và đưa cho anh một tấm thảm bay thì dù biết là yêu quái nhưng anh cũng sẽ chọn đi con đường dễ dàng kia. Và điều đó là bình thường đúng không?”
“Ừ.” A Linh đáp lời rồi hỏi: “Thế sao anh không đi?”
“Bởi vì có em và Phong Diệp đó.”
A Linh nghe thế thì ngẩn ra và thấy anh vừa cười vừa nhìn mình nói: “Mỗi lần anh gào cứu mạng là em hoặc cậu ấy sẽ tới cứu anh. Nếu anh nghe theo yêu quái và đi con đường dễ dàng thì dù có tiền, không cần lo ăn mặc nữa nhưng đổi lại anh sẽ hại em và Phong Diệp. Như thế làm sao anh an tâm ngủ được? Sau này anh còn gặp được sư phụ và các sư huynh nữa chứ!”
Lời này khiến cô vui vẻ nhếch miệng. Cô biết vì sao anh lại nhắc tới chuyện này.
Số mệnh của Cừu Thiên Phóng cũng không tốt, so với A Định còn thảm hơn. Năm ấy nếu không phải cô đồng ý vì Khả Khanh mà buông bỏ và không nhúng tay để anh có thể gặp Cừu tiên sinh thì khả năng anh ấy sẽ không có cơ hội xoay người.
Làm người rất gian nan, cô hiểu.
Giữa con người có thể là ác duyên, cũng có thể là thiện duyên, tất cả đều dựa vào một ý niệm.
Thế nên người nọ mới nói tu tiên hay luyện ma đều do lòng người.
Cô bóc củ hành cuối cùng và tách làm đôi sau đó đưa anh một nửa, còn mình cũng trồng nửa còn lại, miệng thản nhiên nói: “Anh yên tâm, ngày nào đó nếu anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn em cũng không làm chuyện ngu xuẩn đâu.”
“Anh không lo lắng về em bởi em đã sớm đi đường ngay rồi.” Anh nhìn cô và cười nói: “Anh chỉ sợ mình làm ra chuyện ngu xuẩn thôi.”
“Giống như biết rõ sẽ chết còn xông vào Ma Giới ấy hả?” Cô chẳng thèm chớp mắt đã nói.
“Hoặc liều lĩnh mở cánh cửa kia.” Anh cũng bình thản đáp.
A Linh nghẹn họng nhìn anh cười và nói: “Làm người rất gian nan, làm người tốt còn gian nan hơn.”
Trong nháy mắt cô lại muốn khóc.
Cô chẳng có cách nào phản bác, bởi vì nếu đổi là cô chỉ sợ cô cũng sẽ liều lĩnh.

Anh buông cái xẻng rồi nâng tay nhẹ xoa gò má vẫn còn tái nhợt của cô và nhỏ giọng nói: “Thế gian này có quá nhiều hấp dẫn, anh không biết bản thân sẽ làm thế nào.”

“Anh biết.” A Linh nâng tay cầm lấy tay anh và nhìn anh nói: “Em sẽ không chết, anh cũng thế. Anh phải học cách từ bỏ, phải tin tưởng em. Còn em sẽ không thành ma, em sẽ ở đây, canh cánh cửa đáng chết kia.”

Cô bình tĩnh nhìn anh và hứa: “Em sẽ chờ anh tới tìm em.”

Lòng anh nóng lên, mắt cũng ướt. Anh vươn tay ra ôm cô vào lòng nói: “Được.”

A Định ôm cô gái của mình trong lòng, mắt nhìn bầu trời xanh với mây trắng và cười nói: “Em chờ anh là được.”

Cô cũng vươn tay ôm lấy anh, cổ nghẹn lại sau đó nở nụ cười.

Cả đời này cô không biết mình sẽ phải đi bao lâu, nhưng có anh bên cạnh đã đủ rồi.

Cô không tu tiên, không luyện ma, cô chỉ muốn làm người.

Một người tốt đáng giá để anh trở về cùng cô nắm tay đi qua năm tháng.

Ánh mặt trời ấm áp, gió thổi mây bay.

Hai người cùng nhau trồng hoa, cùng tưới nước rồi tay nắm tay đi về căn biệt thự cũ kia.

“Chị Khả Khanh trồng hoa là tính toán về đây ở ư?”
“Đại khái thế.”
“Em nói thế nào với Cừu tiên sinh?”
“Nói cái gì?”
“Kết hôn ấy, chuyện chúng ta kết hôn và mời khách ấy. Em không mời sao anh xác nhận số lượng với Chu Chu được?”
“Anh ta có xuống được giường đâu, tham gia cái rắm ấy. Hơn nữa chúng ta kết hôn thì liên quan gì tới kẻ này ──”
“Anh ấy là chồng của người bạn tốt của em, không thể mời chị Khả Khanh mà không rủ anh ấy được đúng không? Người ta là vợ chồng ──”
“Anh chỉ quan tâm anh ta sẽ mừng bao nhiêu tiền đúng không?”
“Ấy sao em lại nói thế. Cuộc đời con người cần bảy thứ, củi gạo dầu muối tương giấm trà. Kết hôn rất tốn tiền, lúc trước anh cũng mừng không ít người, nhân dịp này chúng ta đòi lại một ít cũng hợp lý phải không? Mặc dù nếu sau này chị Chu Chu gả ra ngoài hẳn sẽ ở chung với anh Nhất Xuân nhưng ai biết đâu được ngày nào đó hai người cãi nhau chị ấy lại về. Chúng ta chính là nhà mẹ đẻ của chị ấy, căn phòng kia nhất định phải giữ lại. Chúng ta cũng phải giúp chị ấy giữ cái giường đôi kia, không thể dùng được. Bởi nếu anh Nhất Xuân tới tìm chị ấy làm hòa thì việc không có giường quả thực đáng xấu hổ.”
“Xấu hổ cái con khỉ ấy!”
“Em không ngượng, là người ta phải ngượng, ha ha ha ha, aizzz, tóm lại, hai chúng ta không thể cứ chen chúc trên cái giường đơn của anh được. Nếu mời khách xong còn dư tiền chúng ta có thể mua một cái giường đôi, có khi còn có thể sơn lại phòng một chút. Nếu có thể đổi cái tủ lạnh mới, thêm điều hòa ở phòng khách thì hoàn hảo, phải không?”
Nghe được một nửa cô đã không nhịn được cười. Không ngờ anh vẫn thao thao bất tuyệt. Anh tính toán từng người, xem tiệm cơm có thể chứa bao nhiêu, trước mắt có bao nhiêu người có thể tới, khả năng thu được bao nhiêu tiền mừng, phải chi bao nhiêu, cuối cùng còn lại bao nhiêu. Nếu mua những thiết bị tiết kiệm năng lượng thì một tháng có thể tiết kiệm bao nhiêu tiền, có thể mua thêm bao nhiêu thức ăn và thịt. Mỗi năm bọn họ cũng sẽ mua thêm được vài bao gạo, mì, hẳn sẽ không khó để anh vỗ béo cái dạ dày không đáy của cô.
Anh nắm tay cô tới nhà bếp rồi để cô ngồi cạnh bàn sau đó quay người múc canh và mì cho cô. Vừa làm anh vừa vui vẻ nói không ngừng khiến cô cũng cười, thi thoảng lại mắng vài câu.
Gió nhẹ phất qua, tiếng cười bay xa.
Trong sân có cái cây khô đã rụng hết lá nay hé một nụ hoa màu trắng.
Không xa dưới sườn núi, thành phố vẫn tấp nập người qua lại. Có người đang vội di chuyển trên đường, có người vội học bài ,có người nghĩ xem bữa tiếp theo ăn gì. Có người vừa ăn vừa nghĩ có nên đổi việc hay không, người khác ăn sô cô la để giảm căng thẳng. Những người khác đang đổ xô tới phòng tập thể dục trong khi vài người trộm chơi điện tử. Có người đang lấy hết dũng khí đưa ra lựa chọn. . . . . .
Trong một góc của thành phố có một chiếc lá rơi xuống, một đóa hoa hé nở.
Con mèo ngàn năm cuộn mình trong nắng ấm há miệng lộ mấy cái răng nanh và ngáp một cái thật to.
Hôm nay và hôm qua chẳng khác gì nhau.
Vẫn bình an.
Vẫn cứ bình an.

Ủng hộ Rừng Hổ Phách

Mong các bạn ủng hộ để Amber duy trì trang web. Nếu không có Paypal thì có thể:
1. Chuyển khoản tới: Hoang Mai Nhung - 0021002033624 - Vietcombank.
2. Chuyển qua Momo
3. Gửi thẻ cào điện thoại Viettel
Chân thành cảm ơn!

Rừng Hổ Phách

Lịch

Tháng Một 2023
H B T N S B C
 1
2345678
9101112131415
16171819202122
23242526272829
3031  
DMCA.com Protection Status