You dont have javascript enabled! Please enable it! Bảo bối đại mãnh nam - Chương 9.2 - Rừng hổ phách

Bảo bối đại mãnh nam – Chương 9.2

Khi đó hắn không biết sao cô còn cười được, sao có thể vẫn cười. Lúc đó hắn thà là cô đá hắn một cái, tát một cái, mắng mỏ, nhục nhã, nói hắn không cần thiếp vàng lên mặt mình, nhưng cô không làm thế, cô chỉ cười.

Điều đó khiến cho hắn phát hỏa, vừa đau vừa giận. Hắn không hiểu sao cô lại vẫn có thể cười?

Nhưng hiện tại hắn mới hiểu cô cười không phải vì ngu ngốc, mà vì sinh tồn. Rốt cuộc cô đã sợ hãi thế nào? Phải sợ hãi thế nào để đến nỗi bị hắn đối xử tàn khốc như thế mà cô vẫn cứng rắn cười được? Phải sợ đến thế nào để trong nháy mắt bị thương tổn đó cô còn có thể lập tức phản ứng như vậy?

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm ù ù không ngừng.

Đến tột cùng thì cậu nghĩ mình đang làm gì?

Hắn không biết. Hắn vốn tưởng rằng hắn biết, tưởng rằng nói như thế mới là tốt nhất, chỉ cần cô hết hy vọng thì hắn sẽ không tiếp tục hãm sâu, mọi thứ sẽ không trở nên tồi tệ hơn.

Cầm máu là phải làm luôn. Hắn nghĩ làm thế thì với cô và hắn đều tốt. Lúc đó hắn thật sự nghĩ hắn biết mình đang làm gì.

Nhưng bây giờ hắn mới phát hiện ra hắn căn bản không biết gì hết. Hắn hít vào, lại hít vào, nhưng vẫn không ngừng được đau đớn trong lòng, cũng không thể ngăn cản chua sót theo mùi máu tươi tràn vào trong miệng.

***

Mưa tiếp tục rơi xuống, róc rách, róc rách.

Không khí ẩm lạnh tràn trong không gian khiến mồ hôi nóng trên người hắn dần khô đi.

Tiếng bước chân, lại vang lên.

Hắn cứng người, muốn động đậy nhưng không có khí lực, ngay cả ngón tay đều không nhấc lên được. Sau đó có người xốc cái khăn trên mặt hắn lên.

A Nam hé ra khuôn mặt tươi cười nói, “Hi, soái ca.”

Hắn ngước đôi mắt phù thũng lên, thấy vị bác sĩ kia đang ngồi xổm bên người mình, tay trái chống cằm, tay phải cầm khăn mặt, điệu bộ thú vị mà đánh giá hắn.

“Cậu thực sự quá giỏi, từ khi quen anh ấy đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy phát hỏa.”

Hắn nhắm mắt lại, chờ tên bác sĩ vô lương này cười nhạo. Nhưng ai biết được tên kia lại vứt cái khăn qua một bên, bắt đầu cầm bông dính cồn mà lau vết thương cho hắn.

“Nhưng cậu cũng đừng trách anh ấy. Anh ấy và Tiểu Phì đều là cô nhi, khó tránh khỏi không quen nhìn cậu đối đãi với con bé như thế. Kỳ thật anh ấy cũng rất thương cậu, cái này gọi là…… Cái câu tiếng Trung kia phải nói thế nào nhỉ, yêu cái gì…… Trách cái gì, cắt làm tám đoạn.” A Nam vừa nói vừa vành mắt hắn ra, chiếu đèn pin vào.

A Chấn không có lực phản kháng, chỉ có thể mặc cho hắn soi đèn pin, ý đồ ngó lơ hắn.

“Tốt lắm, cậu hẳn là không bị chấn động não.” A Nam vui vẻ tuyên bố, sau đó tắt đèn pin, búng ngón tay, nói: “A, đúng rồi, yêu cho roi cho vọt. Võ ca đối với cậu là vì yêu nhiều nên mới nghiêm khắc, mới xuống tay tàn nhẫn thế này, tôi giỏi quá, ha ha ha ha……”

Hắn vừa cười, vừa thô lỗ kiểm tra xương sườn của Đồ Chấn, còn xoay tròn tứ chi và các đốt ngón tay để xác định hắn không bị gãy xương hoặc trật khớp. Nhưng hắn vẫn không quên rầy rà hỏi: “Cậu có biết vì sao anh ấy muốn mở công ty này không?”

Ngực A Chấn siết lai, vẫn trầm mặc không nói lời nào.

“Anh ấy nói là vì một cô gái.” A Nam một tay kéo hắn ngồi dậy, cầm chén nước để hắn uống, nói: “Nào xúc miệng, nhổ máu ra.”

Hắn miễn cưỡng ổn định cơ thể, tiếp nhận cái cốc, rồi làm theo yêu cầu. A Nam tiếp tục ghé vào lỗ tai hắn giảng dạy: “Tôi nói đến đây rồi ấy nhỉ? À đúng rồi, anh ấy yêu một cô gái, muốn mình trở thành người xứng đôi với cô ấy. Cho nên anh ấy mới mở công ty này, bởi vì anh ấy muốn hỗ trợ giải quyết phiền toái cho nữ nhân kia. Cậu có biết cô gái kia thực sự rất phiền không, mà cái vấn đề cô ta gặp phải lớn thế nào, cái này cậu hẳn là rõ hơn tôi, trong đó có một vấn đề –”

Lúc A Chấn súc miệng xong, A Nam lấy bông dính cồn, bắt hắn há miệng để thay hắn bôi thuốc, vừa bôi vừa nói: “Vấn đề đó chính là cô ấy có một đứa em trai thiên tài.”

A Chấn đau đến mức rơi nước mắt, thiếu chút nữa muốn đẩy hắn ra, nhưng cuối cùng vẫn nắm chặt tay, cố nhịn.

A Nam vừa nói vừa thay hắn bôi thuốc, dùng tay và ngôn ngữ tra tấn hắn, “Nhưng cái vị em trai thiên tài kia tùy thời đều có thể gặp vấn đề về sức khỏe, vì giải quyết chuyện này cho nên một bác sĩ thiên tài trên đời hiếm có như tôi mới bị mời đến đây.”

Nói xong, tâm tình hắn khoái trá mà vỗ vỗ mặt A Chấn, “Được rồi, đã xong! Yên tâm đi, cậu không có việc gì đâu, cùng lắm là đau người vài ngày thôi.”

A Chấn lại ngước đôi mắt phù thũng lên nhìn hắn. A Nam ngồi xổm trước mặt hắn, hai tay khoanh lại, mỉm cười nói: “Cậu hẳn là biết đánh cậu thành thế này là anh ấy bất đắc dĩ thế nào. Tương lai không dễ giải thích với nhạc phụ nhạc mẫu, mà Lam tỉ nhìn thấy cái bản mặt này của cậu sợ là sẽ vọt tới chém anh ấy làm tám khối. Tâm huyết mấy năm nay của anh ấy có thể vì chuyện này mà bị uổng phí, nhưng anh ấy vẫn đánh cậu, có biết vì sao không?”

Hắn mím môi, tiếp tục trầm mặc. Nhưng A Nam cũng không phải đang đợi hắn trả lời, vị bác sĩ nhẫn tâm kia chỉ cười ha ha, vỗ mạnh lên đầu vai bị thương của hắn nói, “Bởi vì, anh ấy không muốn để cậu lớn lên thành một đồ đầu heo! Tiểu quỷ!”

Đau đớn khiến mặt hắn hơi run rẩy, vặn vẹo, nhưng hắn không có lý do gì để né tránh. A Nam vừa lòng nhìn hắn thống khổ, sau đó đứng lên nói: “Đúng rồi, lúc trước Mạc Sâm giúp cậu kiểm tra máu, lúc này đã có kết quả rồi.”

Nghe vậy, A Chấn đột nhiên ngẩng đầu, lần này hắn rốt cục đã mở miệng, “Kết quả đâu?”

A Nam đút tay trong túi quần, nghiêng đầu mỉm cười nói, “Không có việc gì, giống như phán đoán của tôi, cậu chỉ bị cảm mạo, cảm mạo bình thường.”

Mắt hắn co lại, khàn giọng hỏi lại: “Anh xác định chứ?”

“Xác định.” A Nam nhịn cười nói.

“Bọn họ……” Chần chờ một chút, A Chấn liếm đôi môi bị tét ra, khó khăn mở miệng hỏi: “Đã kiểm tra chỉ số bạch huyết cầu chưa?”

“Đã kiểm tra, cậu rất bình thường.” A Nam xem xét hắn, nhíu mày nói: “Cậu cho rằng mình bị bệnh bạch cầu sao?”

A Chấn nhìn thẳng hắn, cổ họng nghẹn lại, “Theo tình huống của tôi thì điều đó là có thể.”

“Quả thật là thế.” A Nam không muốn lừa hắn, dù sao thì hắn cũng rất thông minh, có lừa cũng vô dụng, cho nên hắn gật đầu đồng tình: “Lấy tình huống của cậu mà nói thì rất có khả năng.”

Sợ hãi dâng lên trong mắt hắn. Trong một giây kia, Tằng Kiếm Nam biết tiểu tử này quả thật đã đi thăm dò tài liệu. Tình huống của Đồ Chấn là xưa nay chưa từng có, nhưng vẫn có các báo cáo liên quan về thí nghiệm trên động vật. Với tình huống của hắn, bởi vì gen dị thường mà bị bạch cầu hoặc các bệnh khác liên quan cũng là chuyện bình thường.

Hiển nhiên là mấy năm qua hắn vẫn luôn lo lắng chuyện này. A Nam chậm rãi ngồi xuống nhìn thẳng vào tiểu tử bị đánh đến mặt mũi bầm dập trước mặt mà mở miệng, “A Chấn, có khả năng không có nghĩa là nhất định sẽ phát sinh.”

“Nhưng cũng không có nghĩa sẽ không phát sinh.” Hắn thô giọng nói.

“Đúng, tôi không cam đoan sẽ không xảy ra.” A Nam nhìn hắn, thành thật thừa nhận: “Trên thực tế, theo như những thí nghiệm tương tự thì người như cậu sẽ có tỉ lệ phát bệnh tử vong rất lớn, cao đến dọa người.”

Nghe vậy, đôi mắt hắn ám lại, hàm dưới càng siết chặt.

“Nhưng trong những báo cáo tiền lệ thì những triệu chứng này chỉ xuất hiện ở thời kỳ trước khi trưởng thành, đa phần những sản phẩm thí nghiệm đều không sống được đến thời kỳ trưởng thành. Nhưng năm nay cậu đã 18 tuổi rồi, Sơ Tĩnh cũng sắp mười tám, hai đứa phát triển hoàn hảo, sau khi trưởng thành thì cơ thể cũng ổn định, nếu có vấn đề gì thì hẳn đã có rồi. Đương nhiên tôi không nói từ nay về sau cậu sẽ không phải lo lắng gì, không có gì là trăm phần trăm cả, nhưng dù sao thì chuyện xấu cũng chưa chắc sẽ xảy ra.”

A Nam nhéo cằm, lộ ra một nụ cười mỉm, nói: “Cậu có biết tình huống sức khỏe của Sơ Tĩnh tốt hơn cậu nhiều không?”

A Chấn sửng sốt giương mắt.

“Tháng trước tôi mới đi thăm con bé, từ thân thể đến tâm lý, con bé hoàn toàn là một người khỏe mạnh, tôi nghĩ cậu nên học con bé đi. Nó luôn cố gắng để bản thân lạc quan, vui vẻ một chút, không cần nghĩ nhiều những thứ tiêu cực. Huống chi, dù thế nào thì chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt.”

Không biết tại sao khi nhìn khuôn mặt tươi cười cố ý trêu chọc của A Nam, A Chấn lại thấy nghẹn lòng.

“Cậu đâu phải chỉ có một mình.”

Hắn còn chưa kịp cảm động thì A Nam đã nhe răng cười, một kiếm đâm hắn tứa máu.

“Không giống Tiểu Phì, cậu thực may mắn khi có người nhà, có phòng để ở, có giường để ngủ, cậu đúng là phải cười trộm rồi, tiểu quỷ!”

Trong lòng hắn tràn đầy khó chịu cùng áy náy, nhưng vẫn im lặng chống đỡ, để mặc tên bác sĩ vô lương tâm kia vươn tay vỗ mặt mình.

“Cậu phải trưởng thành đi, nếu không đống quyền cước cậu chịu hôm nay sẽ coi như đổ sống đổ bể đó.” A Nam ha ha cười, cầm hòm thuốc đứng lên, sau đó giống như nhớ ra cái gì đó, nhịn không được cúi đầu hỏi hắn, “Đúng rồi, A Chấn, nếu cậu cho rằng mình bị bệnh bạch cầu thì vì sao còn đồng ý luyện võ với Võ ca? Cậu không nghĩ rằng nếu cậu thật sự có bệnh, nếu không cẩn thận sẽ khiến anh ấy phạm tội giết người à?”

Hàn Võ Kì đã sớm xác nhận tình trạng của A Chấn với hắn rồi, nhưng cái tên tiểu vương bát đản này trước đó căn bản không biết mình vẫn khỏe mạnh, vậy sao hắn còn muốn làm ra cái hành vi muốn chết này chứ?

A Nam tò mò hỏi ra miệng thì thấy trên mặt tên xú tiểu tử kia lộ ra kinh ngạc, kinh hoảng, sau đó chuyển thành quẫn bách, hắn nhếch môi, chật vật quay đầu.

Mẹ nó, tiểu tử này biết, nhất định có biết, hắn biết trước khi có kết quả báo cáo thì phải tránh vận động kịch liệt, nhưng vừa rồi hắn lại quên mất chuyện liên quan đến sống chết này —

A Nam trừng mắt nhìn hắn, nháy mắt mới hiểu ra một việc. Bởi vì quá mức khiếp sợ nên hắn không khỏi bật thốt ra, “Cứt chó, cậu cố ý muốn con bé hết hy vọng, là vì cậu thích –”

Một cái khăn mặt hung hăng đập bốp vào mặt hắn, ngăn cản hắn nói ra câu kia. A Nam đón được cái khăn mặt, khó có thể tin mà ngồi xuống sàn nhìn thanh niên thẹn quá thành giận kia, sau đó phá ra cười, tán thưởng nói: “Oa, con mẹ nó, tôi chưa thấy ai đầu heo như cậu! Lực Cương tùy tiện chọc cậu hai câu mà cậu đã trúng chiêu, định lực của cậu quá kém, quả nhiên là tiểu quỷ, ha ha ha ha –”

A Chấn muốn phủ nhận, nhưng không biết sao hắn lại không mở miệng được. Hắn khổ sở, chật vật, vội liếc xéo tên bác sĩ kia, nhưng A Nam căn bản không nhìn thấy hắn đang khó chịu, mà chỉ đang bận cười không ngừng.

“Tin tôi đi, cậu thành công rồi đó, phi thường phi thường thành công! Từ nay về sau, Tiểu Phì nhất định sẽ duy trì khoảng cách an toàn với cậu!”

Ngực hắn vì thế mà co rút lại. Hắn không tự giác nắm chặt tay, ngăn cản cảm giác khó chịu trong lòng.

“Rất giỏi, rất giỏi! Thật sự rất giỏi mà!” Nhìn bộ dáng kia của hắn, A Nam buồn cười vung khăn mặt, lắc đầu đi ra ngoài: “Thật sự là giỏi, đúng là đồ đầu heo mà! Ha ha ha ha……”

Tiếng cười vui vẻ của A Nam đi xa dần, biến mất bên ngoài.

Cứt chó, tên kia căn bản là hoàn toàn đem hắn ra làm trò cười. A Chấn quẫn bách nhếch môi, nắm chặt tay, lại ngồi một lúc lâu mới gian nan kéo cơ thể mệt mỏi, lê bước xuống cầu thang.

Mười một giờ rồi, hắn vốn cho rằng cô hẳn đã lên phòng, nhưng trong văn phòng ở lầu một vẫn sáng đèn như cũ.

Cửa đi thông ra ban công có một phần bằng thủy tinh, hắn có thể mơ hồ thấy thân ảnh của cô, nghe thấy tiếng cô gõ bàn phím. Bàn chân hắn tự động dừng lại.

Hắn đứng bên ngoài cửa, nhìn ngọn đèn kia, cùng với thân ảnh mơ hồ, thật lâu không bước tiếp. Thời gian lặng lẽ trôi qua, hắn không biết mình đã đứng đó bao lâu, thẳng đến khi cô đứng lên, tắt đèn.

Theo phản xạ, hắn lắc mình tiến vào trong chỗ khuất của cầu thang. Không bao lâu sau cô ôm laptop đi ra, hắn thấy cô mở cửa, lại đóng cửa, nhìn cô đứng trước cầu thang mà do dự.

Cô hít hít cái mũi, khóe mắt hơi hơi phiếm hồng, không ngừng hít sâu. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia là khẩn trương và do dự. Sau đó, cô cố nhếch khóe miệng, nhưng không quá thành công, khóe miệng chỉ hơi động đậy.

Cô thử lại lần nữa, rồi lần nữa, nhưng vẫn không có cách nào có thể tươi cười. Nước mắt lại tràn ra khỏi khóe mi của cô.

Cô nhanh chóng nâng tay lên che hai mắt ẩm ướt, cứng rắn nuốt mắng ra miệng, “Cứt chó gì chứ ……” Một tiếng khóc nức nở bật ra khỏi miệng cô khiến cô lập tức cắn môi, gắt gao ôm lấy máy tính của mình, cả người đều run lên.

Tuy cô không phát ra tiếng động nào nhưng hắn biết cô đang khóc. Cô cắn môi thật chặt, nước mắt trong suốt chảy xuống, tràn qua ngón tay, rơi trên nền.

Thống khổ của cô tràn ngập trong không khí, gắt gao vây quanh, trách cứ hắn. Cảm giác áy náy tự dưng tràn ngập trong lòng.

Trong một chớp mắt, hắn muốn tiến lên, nhưng hắn không dám, hắn không dám để cô phát hiện ra mình, không dám để cô phát hiện hắn đang ở trong này, nhìn cô khóc. Lúc này đây, hắn mới là đầu sỏ khiến cô bị tổn thương, không phải Phượng Lực Cương, không phải Võ ca, là hắn.

Hắn chỉ có thể ngừng thở, đứng như trời trồng tại chỗ. Mấy giây ngắn ngủi đó giống như kéo dài mãi mãi. Nhìn bả vai run run của cô, hắn thật hy vọng mình không nói những lời đó, cũng chưa từng tàn nhẫn với cô như thế.

Không biết qua bao lâu cô mới lau nước mắt trên mặt, buông tay, nhìn lên lầu, lại muốn nhếch miệng cười. Cô thử hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không thể làm ra nụ cười cho giống. Lúc này cô hít sâu, giống như hạ quyết tâm đi diệt rồng vậy. Cô gắt gao ôm lấy cái máy tính như ôm tấm khiên, có duy trì nụ cười méo mó rồi dũng cảm bước lên lầu.

Trong thang lầu, chỉ có ngọn đèn mờ nhạt chiếu sáng, hắn có thể thấy chỗ cô đứng ban đầu có vài giọt nước đọng.

Hắn nghe thấy cô đi lên lầu, về phòng, đóng cửa lại, nhưng vẫn đứng đó nhìn chằm chằm đống nước kia.

Đó là nước mắt của cô, mà hắn thì thực sự cảm thấy mình là đồ đầu heo.

***

Đêm hôm đó hắn dường như thức trắng.

Ngày hôm sau bởi vì mặt hắn sưng thành cái đầu heo nên đành phải xin nghỉ học, ngủ thẳng cẳng. Nhưng hắn chơt nghe thấy cách vách rung động, vì thế A Chấn đứng lên đi ra ngoài. Hắn nhìn thấy Đồ Cần, Đồ Ưng, Phượng Lực Cương đang lục tục chuyển mấy thứ máy móc mới xuống phòng thí nghiệm theo chỉ huy của A Nam.

Thấy cái đầu heo của hắn Phượng Lực Cương trừng mắt rồi bật cười. Tuy hắn đã vội quay đầu đi ngay nhưng bả vai vẫn run lên.

A Chấn tức giận ném cho hắn một ánh mắt xem thường nhưng không nói thêm gì, chỉ nhìn A Nam hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

“Máy phân tích máu, công ty sẽ cần dùng tới cái này, lúc nào cũng mượn máy của người khác thì sẽ phải đợi lâu, chúng ta tự làm thì nhanh hơn.” Người trả lời hắn không phải A Nam mà là nam nhân đứng sau lưng hắn.

Hắn xoay người, thấy Võ ca thì không khỏi có chút thẹn thùng. Mấy thứ này, không chỉ là vì công ty cần, A Chấn hiểu rõ Hàn Võ Kì keo kiệt vô địch chịu bỏ tiền ra là vì hắn.

Võ ca hiển nhiên đã sớm đặt mua, nếu không ngày hôm nay sao đã có hàng. Có thể thấy lúc trước hắn bị cảm sốt thì nam nhân này đã hiểu rõ những sầu lo của hắn.

Nhìn nam nhân hôm qua mới tẩn mình một trận, cổ họng hắn lại nghẹn lại. Hắn biết Võ ca nói đúng, hắn là đứa nhóc chưa trưởng thành.

“Thực xin lỗi.” Câu xin lỗi khó khăn cứ thế buột ra khỏi miệng.

“Người cậu cần xin lỗi không phải tôi.” Hàn Võ Kì đi qua bên người hắn, đặt máy móc trong tay lên bàn, lại nhếch miệng, hí mắt mỉm cười: “Không đúng, cậu nên xin lỗi tôi, mấy cái thứ này đắt chết đi được, tôi con mẹ nó còn nghĩ mình nghèo đến mức phải đi bán mông.”

A Chấn hơi hơi cứng đờ, cúi mắt, nắm chặt tay đút trong túi quần, cảm giác có chút không tự nhiên, không biết nói gì. Nhưng giây tiếp theo Võ ca lại đi lên, nâng bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu hắn.

“Xem cái đồ đầu đất nhà cậu đứng đực ra đó làm gì?” Hàn Võ Kì buồn cười nhìn hắn, nói: “Còn không mau đi giúp tôi làm việc kiếm tiền, bằng không tôi sẽ bắt cậu ra đường thoát y bán thịt, thay tôi trả nợ, đi đi đi –”

Sau khi khoát tay với hắn, Hàn Võ Kì không đợi hắn phản ứng đã xoay người đi sang chỗ khấc, vỗ vai Đồ Ưng rồi đi ra khỏi phòng thí nghiệm, vừa đi vừa nói: “Tiểu Hắc, vẫn là cậu và Đồ Cần tốt nhất, không chọc phiền toái. Ai ai, làm ông chủ thực con mẹ nó khó khăn. Cho nên coi như thấy tôi đáng thương mà nhớ nói lời hay về tôi trước mặt Lam tỉ của các cậu đó, biết không? Phải nói –”

“Võ ca tốt, Võ ca tài tình, Võ ca Võ ca tuyệt vời phải không? Ha ha ha ha –”

“Phượng Lực Cương, cậu muốn lắm miệng hả? Tôi đâu phải ếch, cậu oa oa cái gì? Cái miệng tiện của cậu còn chưa chọc đủ phiền phức sao? Tôi con mẹ nó còn không tính sổ cậu đâu mà cậu đã tự chui vào lưới hả? Đừng chạy –”

Phượng Lực Cương nhanh chóng chạy, Hàn Võ Kì thì đuổi phía sau, Đồ Ưng thì bật cười. Mấy nam nhân cứ thế hi hi ha ha đùa giỡn lên lầu.

A Chấn vẫn xấu hổ quẫn bách, nhưng lại thở nhẹ ra, biết Võ ca đã tha thứ cho mình. Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều thì Đồ Cần đã đi đến chỗ hắn, sau đó dừng lại, lấy từ trong túi quần ra một hộp thuốc đưa cho hắn.

Thuốc kia rất có hiệu quả, trước lạnh sau nóng, trước ổn định, sau đó làm thông máu, tan ứ bầm. Khi bọn họ luyện võ bị thương thì đều dùng cái này, ở bên ngoài đánh nhau với người ta cũng dùng cái này. Đây là thuốc trị thương mà Hải Dương tự chế, ba người bọn họ dùng từ nhỏ tới giờ.

Nhìn đại ca, hắn lại nghĩ tới hành vi ngu xuẩn của mình đêm qua, Đồ Cần từng muốn ngăn hắn nhưng hắn không thèm nghe lời.

Xấu hổ và quẫn bách lại dâng lên nhưng Đồ Cần không trách cứ hắn, chỉ ôn nhu nói: “Đi rửa mặt đi, sau đó bôi thuốc.”

Hắn rũ mắt, cũng không cậy mạnh, mà chủ động đón lấy lọ thuốc. Đồ Cần nhìn đứa em trai từ nhỏ tính tình đã thối lại cứng đầu thì thấy thương. Hắn cũng không nhớ rõ lúc mình 18 tuổi có từng xúc động như thế không? Hẳn là không.

Kỳ thật ngay từ đầu, hắn đã có tâm đề phòng đứa em trai này, tuy đều là từ nơi đó ra nhưng hắn biết A Chấn đặc biệt, không giống với bọn họ. Khi cả ba được Đồ gia nhận nuôi, hắn cũng chưa từng đem điều đặc biệt của A Chấn nói với người lớn mà chỉ cẩn thận chú ý tới đứa nhỏ được đối đãi đặc biệt trong trung tâm nghiên cứu này, thẳng đến khi A Chấn bị bắt cóc —

Hắn nhớ rõ ngày đó sau khi tan học, A Chấn khiếp sợ nhìn hắn, ý muốn cầu cứu hắn nhưng lại sợ hắn bị liên lụy, bị bắt cùng về nên mới buông tay. Thẳng đến một giây đó hắn mới phát hiện A Chấn không khác gì bọn họ cả.

Hắn không phải quái thai không máu, không nước mắt, hắn cũng giống bọn họ, sẽ sợ, khóc, cười, đương nhiên cũng sẽ áy náy.

Làm anh em mười mấy năm, Đồ Cần hiểu điều này hơn bất kỳ ai khác. Chẳng qua, tuy rằng A Chấn có chỉ số thông minh rất cao, nhưng có đôi khi ở phương diện tình cảm hắn lại có vẻ trì độn.

Đồ Cần đồng tình nhìn em trai, vỗ nhẹ lên vai hắn, mở miệng nhắc nhở một câu, “Nhớ giải thích rõ với Tiểu Phì.”

“Vâng.” Hắn lên tiếng, rất nhẹ nhưng cũng đã đủ.

Đồ Cần biết hắn sẽ làm được. A Chấn là người nói là làm, cho nên hắn rút tay lại, không nói gì nữa, chỉ xoay người đi lên lầu, trả lại không gian yên tĩnh cho hắn. Nói gì đi nữa thì lần này hắn đã thực thảm, làm sai một việc còn bị thuyết giáo vài lần. Đồ Cần đứng ở cầu thang mà lắc đầu cảm thấy may mắn, may mắn hắn là anh cả.

Ủng hộ Rừng Hổ Phách

Mong các bạn ủng hộ để Amber duy trì trang web. Nếu không có Paypal thì có thể:
1. Chuyển khoản tới: Hoang Mai Nhung - 0021002033624 - Vietcombank.
2. Chuyển qua Momo
3. Gửi thẻ cào điện thoại Viettel
Chân thành cảm ơn!

Rừng Hổ Phách

Lịch

Tháng năm 2019
H B T N S B C
 12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  
DMCA.com Protection Status