You dont have javascript enabled! Please enable it! Vợ cóc của hoàng tử ếch - Quyển 3 - Chương 55 - Rừng hổ phách

Vợ cóc của hoàng tử ếch – Quyển 3 – Chương 55

Chương 55: Nhà của bọn họ

“Lưu Thẩm, chúng cháu mới kết hôn không lâu,” cô cười thật ôn nhu.

“Thật vậy sao, vậy thì tốt quá,” Lưu Thẩm thiệt tình vì bọn họ mà cao hứng, “Chỉ là hai đứa muốn ở nơi này sao?” Lưu Thẩm nhìn thoáng qua người ở bên trong, người đàn ông kia thấy thế nào cũng không giống như một người dân bình thường, cậu ta ở đây thì có vẻ không hợp cho lắm.

“Đúng vậy, chúng ta về sau sẽ là hàng xóm, Lưu Thẩm,” Lạc Tuyết còn chưa nói gì thì Đường Mặc Vũ đã đi ra, tây trang trên người anh đã sớm cởi ra, tay áo cũng xắn cao lên, ngay cả cúc áo cũng cởi bớt mấy khuy. Trông anh chẳng khác gì người mẫu nam, nữ nhân nào nhìn thấy cũng phải chảy nước miếng.

“Được,” Lưu Thẩm cười tủm tỉm thật cao hứng, “hai đứa yên tâm, tuy rằng người chỗ này đều rất nghèo, nhưng tính tình đều tốt lắm, không có ai xem thường ai hết, nhà ai có việc thì mọi người đều cùng nhau hỗ trợ.” Lưu Thẩm không ngừng gật đầu, có thêm người ở đây bà cũng vui, như vậy sẽ có người cùng bà nói chuyện nha.

Đường Mặc Vũ đi ra, cúi người xuống.

“Chúng ta đi vào thôi.” Anh nói với Lạc Tuyết.

“Vâng,” Lạc Tuyết một tay ôm cổ anh, một tay ôm con búp bê vải trong lòng. Đường Mặc Vũ thực nhẹ nhàng ôm lấy cô, đem cô vào trong nhà.

Khi Lạc Tuyết nhìn đến bên trong nhà thì có chút ngạc nhiên. Vẫn là căn phòng trước đây nhưng đã được quét dọn sạch sẽ vô cùng, ngay cả đồ dùng cũng là đồ mới, còn có một cái giường đôi mới toanh, chiếm một góc lớn trong nhà, trên đó có chăn đệm mới, còn có tivi, thoạt nhìn đây giống như một gia đình vậy.

“Chúng ta tạm thời ở đây vài ngày, rất nhanh chúng ta sẽ có ngôi nhà chân chính của mình,” Đường Mặc Vũ đem Lạc Tuyết đặt ở trên giường lớn, lại cúi đầu hôn một chút lên trán cô, rồi đắp chăn cho cô cẩn thận.

Lạc Tuyết lắc đầu, “Em chỉ cần anh là đủ rồi.”

“Đồ ngốc, ” Đường Mặc Vũ đau lòng đem cô ôm vào trong lòng, anh ngửi được mùi tươi mát trên người cô, không biết có phải vì cô ở trong phòng bệnh có hoa bách hợp trong thời gian dài hay không mà trên người cô cũng như lây dính chút mùi hoa, thậm chí còn thấm vào người cô.

“Em thật thơm.” Đường Mặc Vũ không khỏi lại ngửi một chút, cô giống như quả tươi mọng nước, ngọt ngào khiến ăn muốn ăn một ngụm. Hơi thở nam tính của anh xông vào mũi cô khiến Lạc Tuyết đỏ mặt ngồi ở một chỗ không dám động.

Đường Mặc Vũ nhìn thấy ngượng ngùng trong đôi mắt cô thì nhất thời trong lòng dâng lên xúc động thật sâu.

“Anh yêu em, lão bà,” anh kìm lòng không đậu cúi đầu, giọng nói khàn khàn nghe vô cùng gợi cảm, môi anh gặm lấy môi Lạc Tuyết, rồi nhanh chóng thuận thế công thành chiếm đất, tiếp nhận toàn bộ ngọt ngào của cô. Lưỡi anh không ngừng khẽ chạm vào đầu lưỡi mềm mại của cô, động tác càng lúc càng nhiệt tình như lửa nóng, thậm chí anh không thể ngừng lại được.

Anh cố hết sức mới dứt ra được nhưng vẫn khẽ cắn lên đôi môi của cô vì hôn mà sưng lên, đỏ mọng, rồi lại đem mặt chôn ở cổ cô.

“Chắc em đói bụng rồi, để anh đi làm cái gì đó cho em ăn,” Đường Mặc Vũ hơi thở vẫn dồn dập, nếu không phải bây giờ anh còn có một ít tự chủ, thì anh đã ngay lúc này mà đem cô ăn một ngụm sạch sẽ, đây cũng là chuyện sớm hay muộn thôi, nhưng anh muốn để dành việc tốt đẹp đó cho buổi tối.

“Anh. . Biết nấu ăn sao?” Lạc Tuyết vì hơi thở của anh mà mặt càng thêm đỏ, ánh mắt cũng là mê loạn, cái bộ dáng này khiến thân dưới của anh lại trướng hơn một chút, thật sự sắp nhịn không được rồi. Từ trước đến giờ chưa từng có người phụ nữ nào có thể khơi lên cảm giác đó ở anh, giống như lửa đốt, khiến anh như sắp bị thiêu đến cháy hết.

“Thế nào, khinh thường lão công của em hả, lúc anh ở nước ngoài học đại học mỗi ngày đều tự nấu cơm đó, tuy rằng không nấu tốt như em nhưng vẫn có thể ăn được. Hôm nay sẽ để em nếm thử tay nghề của lão công nhé?” .

Lạc Tuyết gật đầu, vươn tay ôm cổ anh, sau đó chủ động tiến đến hôn cái chóc lên mặt anh một cái.

“Thêm một cái nữa đi, bên này cũng muốn,” Đường Mặc Vũ kề sát nửa mặt bên kia để cô hôn, tốt lắm, cô vợ bé nhỏ ngượng ngùng của anh rốt cuộc cũng học được chủ động.

Lạc Tuyết nghe lời anh cũng hôn lên má phải một cái, nhưng Đường Mặc Vũ thế này vẫn chưa thấy thỏa mãn.

“Còn có chỗ này nữa, lão bà.” Anh chỉ chỉ môi mình, đây mới là chỗ nên hôn nha, bọn họ đã hôn nhiều lần như vậy cô chắc hẳn là đã quen, anh thật thích khi cô chủ động, và cũng vô cùng hưởng thụ nha.

Lạc Tuyết ngượng ngùng, cả khuôn mặt đều đỏ. Cô còn chưa lớn mật đến mức ấy nhưng mà …. Cô nhìn thoáng qua ánh mắt chờ đợi của Đường Mặc Vũ, thật sự không muốn làm anh thất vọng thế nên cô chậm rãi dán môi mình lên môi anh sao đó trúc trắc mà hôn anh.

Đường Mặc Vũ không miễn cưỡng cô vì biết đây là cực hạn của cô rồi.

Anh hóa bị động thành chủ động, lại hôn cô một hồi thật nồng nhiệt khiến cô mềm nhũn người không đứng dậy nổi mới dừng lại.

“Chờ anh chút, anh đi nấu đồ ăn cho em,” Đường Mặc Vũ đứng lên, vỗ nhẹ một chút khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, rồi mới hướng phòng bếp đi đến.

Lạc Tuyết nhè nhẹ vỗ về môi mình, trên đó còn lưu lại cảm giác tê dại nói không nên lời. Cô lấy chăn che kín mặt, sợ người khác nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình lúc này.

Rất nhanh, Đường Mặc Vũ đã đi ra, lại thấy một con đà điểu nhỏ ở trên giường thì không khỏi buồn cười. Anh đem đồ ăn đã nấu xong đặt ở trên bàn, thật tốt vì trước đó anh đã đem chỗ này sửa lại, chuẩn bị tốt, thậm chí anh còn làm một phòng tắm nhỏ, bằng không bọn họ về sau muốn tắm rửa sẽ rất phiền toái.

“Lạc Tuyết, đứng lên ăn cơm thôi,” Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng vỗ con đà điểu vùi trong chăn.

Lạc Tuyết lúc này mới từ trong chăn chui ra, cô còn chưa kịp thấy gì thì một khuôn mặt nam tính đã sáp đến gần, nhịn không được lại dùng sức hôn đôi môi đỏ mọng của cô. Hai người lại dính vào nhau như keo, từ giờ đến tối còn lâu thế nên anh phải đòi trước một ít lợi tức mới được. Anh đã chờ ngày này thật lâu a. Lạc Tuyết ngẩng mặt đón nhận nụ hôn nóng bỏng của anh, cô há miệng cùng anh dây dưa quấn quít.

Cuối cùng khi hai người đều hôn đến hít thở không nổi thì Đường Mặc Vũ mới luyến tiếc rời đi, nếu không ngừng lại bây giờ thì không thể dừng được.

“Được rồi, lão bà, thử tay nghề của chồng em xem,” Đường Mặc Vũ đưa đến trước mặt cô một bát mỳ bên trên có mấy khối rau xanh đẹp mắt còn có hành thái và thơm cực kỳ.

Lạc Tuyết cầm lấy đũa gắp một miếng nhưng lại đưa đến bên miệng Đường Mặc Vũ, anh xoa nhẹ mái tóc của cô rồi mới há miệng ăn. Anh đã rất lâu không có nấu ăn nhưng vẫn tốt, hương vị vẫn giống trước kia. Tuy rằng không có làm ngon như Lạc Tuyết nhưng vẫn có thể tạm chấp nhận.

“Ăn ngon sao?” Lạc Tuyết hỏi anh, bát mỳ này rất thơm, đương nhiên không phải vì nó cầu kỳ, đẹp mắt mà vì đây là do anh nấu.

“Đương nhiên là ăn ngon, em thử một miếng sẽ biết ngay,” Đường Mặc Vũ nhéo mặt cô cười nói.

Lạc Tuyết ăn một ngụm, rồi sau lại ăn một ngụm, thật sự ăn rất ngon.

Ủng hộ Rừng Hổ Phách

Mong các bạn ủng hộ để Amber duy trì trang web. Nếu không có Paypal thì có thể:
1. Chuyển khoản tới: Hoang Mai Nhung - 0021002033624 - Vietcombank.
2. Chuyển qua Momo
3. Gửi thẻ cào điện thoại Viettel
Chân thành cảm ơn!

Rừng Hổ Phách

Lịch

Tháng tám 2018
H B T N S B C
 12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  
DMCA.com Protection Status