Chương 20: Khai hoang Giọng A Vinh rất nhẹ, hòa vào tiếng lá cây xào xạc khiến người ta khó mà nghe rõ. Thế nên mất một lúc vẫn không có ai trả lời. Mãi tới khi tiếng vỗ tay của Lưu Trường Ương truyền đến từ phía trước cả
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 19
Chương 19: A Vinh Thân thể người kia đột nhiên xảy ra biến hóa. Vốn dĩ hắn gầy nhưng khá rắn chắc, lưng rộng, eo nhỏ, không có chút mỡ thừa nào nhưng ngay khi nghe Lưu Trường Ương nói cả người hắn lại căng lên nhìn có vẻ hơi
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 18
Chương 18: Người đàn ông Tống Mê Điệt sắp tức hộc máu rồi. Vì cứu hắn nàng mới vừa rơi từ thác nước xuống thế mà hắn lại dám cắn ngược lại và mượn việc này so đo với nàng. Nhưng trời sinh đầu óc nàng đã không tốt, mà
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 17
Chương 17: Lăng trì Mũi nàng ngửi được mùi máu nồng đậm, bên trong mang theo mùi hơi chua giống như thịt để lâu ngày. Sau đó nàng nghe thấy tiếng rên rỉ, nhẹ tới độ gần như không phải phát ra từ cổ họng mà giống như khí quản
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 16
Chương 16: Sông Vừa dứt lời Lưu Trường Ương đã chạy tới bên cạnh nàng và duỗi tay cướp lấy mảnh xương già kia giống như đã cướp cái bánh của nàng lúc trước. Hắn chẳng thèm hỏi câu nào. “Ngươi đang muốn hù người khác hả?” Hắn nhìn hoa
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 15
Chương 15: Quẻ xấu Lúc xuất phát vào sáng sớm hôm sau các thôn dân nghe thấy lý do kinh người của ông già kia tối qua thì cười nghiêng ngả. Bọn họ nói ông già này là kẻ ế, bởi vì đầu óc ngốc nghếch nên cả đời không
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 14
Chương 14: Ông lão Cứ thế đi về phía tây mấy ngày bọn họ thấy một ốc đảo rộng mở trước mặt. Chung quanh đó rơi rụng từng cái hồ rồi ao lớn nhỏ, chi chit như sao trên trời. Cảnh sắc ở đây trái ngược nhau hoàn toàn. Một
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 13
Chương 13: Xuất phát Trên tay áo của người chết có ba chữ viết bằng máu đứt quãng: Lão quân câu. Lưu Trường Ương nhìn thi thể khô quắt kia một lát sau đó nhìn con lạc đà bên cạnh. Trên chân lạc đà dính bùn đỏ, dưới ánh lửa
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 12
Chương 12: Lão quân câu Trong sự kiện đánh lén được lên kế hoạch tỉ mỉ kia Giáo Sự Phủ chỉ có ba người thương vong, còn đối phương thì bị tiêu diệt toàn bộ. Sau đó Chúc Hồng nghĩ: Nếu không có một quẻ của Tống Mê Điệt, nếu
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 11
Chương 11: Bói bằng xương “Không cần giữ lễ.” Ánh mắt Lưu Trường Ương hơi cứng lại nhưng hắn nhanh chóng tươi cười và nhẹ gật đầu với Tống Mê Điệt. Có điều Kỳ Tam Lang lại không cảm kích và ngừng một chút mới tặc lưỡi và xoay đầu
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 10
Chương 10: Lạc đà Ba người thấy thế thì cũng bất chấp tất cả mà né tránh. Cái bóng đen kia phun phì phì từng hơi khói trắng sau đó đâm sầm vào bức tường cao trước mặt và ngã rầm xuống đất. Hai gã hộ vệ rút kiếm tiến
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 9
Chương 9: Ân nhân “Thứ này là ngươi đánh rơi ở trong cốc hả?” Lưu Trường Ương móc từ dưới gối một món đồ và xòe ra trước mặt Tống Mê Điệt trước khi thu lại, “Thẻ bài của Đình Úy cơ đấy. Một kẻ ngốc mà cũng làm tới
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 8
Chương 8: Thăm dò ban đêm Dù nàng đã cực kỳ cẩn thận nhưng chỉ sau vài bước mũi chân của nàng vẫn đột nhiên đá phải một thứ. Thứ kia phát ra một tiếng ‘ừm’ lười biến, sau đó trở mình và tiếp tục im lặng. Hóa ra là
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 7
Chương 7: Mảnh xương già Đây là một mảnh xương dẹt hình tam giác, bên cạnh hơi so le, bên trên bề mặt có chỗ chuyển vàng, có chỗ hơi cháy đen giống như từng bị hơ trên lửa. Cả mảnh xương nhìn yếu ớt tới độ bẻ là vỡ.
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 6
Chương 6: Mệnh may mắn Mạc Hàn Yên thở dài, ánh mắt lại nhìn đống xương vụn trên mặt đất, “Đáng tiếc là đầu lâu này đã bị ta đập nát, nếu không có thể lắp lại xem đây là ai.” Kỳ Tam Lang vội vàng tiếp lời, “Hàn Yên,
Continue Reading