Chương 35: Bắt nạt “Nói xong nàng kia đi chợ chọn đồ còn Hắc Bạch Vô Thường cũng không rửa than đá nữa. Bọn họ lập tức trở về âm phủ báo cáo với Diêm Vương. Điện hạ đoán thế nào? Hóa ra sở dĩ kẻ kia có thể sống
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 34
Chương 34: Chuyện xưa Tống Mê Điệt thấy thế thì vội vàng đuổi theo, miệng gọi điện hạ, chân giẫm lên cái bóng của hắn bị ánh trăng kéo dài. “Ngày thường ngươi thấy ta là như thấy quỷ, sao bây giờ lại chạy theo vậy hả?” Kẻ đi phía
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 33
Chương 33: Nghe lén Nhìn thấy quẻ xấu khiến lòng nàng run lên. Đây là quẻ nàng bói cho A Y và A Vinh, là hỏi tiền đồ của họ. Ai biết được lại ra một câu “Túc điểu phần sào, vũ tuyết mãn đồ.” Tống Mê Điệt cất mảnh
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 32
Chương 32: Túc điểu phần sào (việc làm không thành) Nàng ngồi yên ở trên giường nhìn bầu trời bên ngoài như hồ nước, nhìn mây trắng bay qua nhưng lòng lại không có nơi để về. Nàng có thể ly hôn hắn. Nơi này là Tây Chiếu, mọi người
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 31
Chương 31: Bí mật Tống Mê Điệt chạy như trốn khỏi căn phòng kia sau đó nhớ ra mình quên lấy rổ kim chỉ. Đang lưỡng lự không biết có nên bước vào ma quật kia lần nữa hay không thì phía sau bỗng vang lên một tiếng thở dài
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 30
Chương 30: Chuyện cũ “Công tử nói gái giang hồ ư?” Người trẻ tuổi kia lặp lại một lần. Lúc này Tống Mê Điệt đã hiểu bọn họ đang thảo luận cái gì nên đỏ mặt cúi đầu nhìn giày, răng nghiến chặt, thở mạnh cũng không dám. “Có không?”
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 29
Chương 29: Ham mê Hắn không có tìm được thi thể kia, bà ta đã thực sự sống lại. Hắn run rẩy đứng lên, một tay vịn giàn nho, cả người dựa vào đó thở hổn hển nhưng ngay khi thân thể mệt mỏi cực độ thì đầu óc lại
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 28
Chương 28: Sống lại “Cái gì?” Thái bà bà rùng mình, một tay vói qua túm lấy tay áo chị gái, “Tỷ, chẳng lẽ chỗ chúng ta có dã thú ăn thịt người sao?” Hồng bà bà vỗ vỗ mu bàn tay em gái rồi kiên nhẫn dịu dàng nói,
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 27
Chương 27: Đất đỏ Hắn nói không sai, dọc đường đi đều thấy mọi người vui vẻ, ai cũng vác rổ, đuổi dê bò. Ở lão quân câu này đa số đều là phụ nữ vì thế bọn họ vừa đi vừa múa hát, làn váy đong đưa giống những
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 26
Chương 26: Sinh nhật Tống Mê Điệt là bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức. Nàng vừa ngáp vừa xuống giường, mặc áo ngoài, đi giày rồi chậm rãi nhớ ra vì sao tối qua mình ngủ không yên. Ban đêm nàng như nghe thấy tiếng khóc truyền đến
Continue ReadingBên mưa bụi bên rực rỡ – Chương 25
Chương 25: Khi xuống đỉnh Hắn không nhìn thấy mặt nàng kia. Từ đầu tới cuối nàng ta đều đưa lưng về phía hắn, thân thể che giấu giữa đám cỏ cây, làn da lộ ra bên ngoài thô ráp như đất đỏ dưới thân bọn họ. Nhưng hắn không
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 24
Chương 24: Cô nương Rượu là rượu ngon, thịt là thịt ngon, có hai thứ ấy thì cuộc đời này có khác gì tiên. Thế nên các anh em khác lục tục đi rồi mà hắn vấn lưu luyến trong quán rượu nhỏ không muốn rời đi. “Làm việc ở
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 23
Chương 23: Khuyên giải Trong căn phòng có cánh cửa khép hờ, A Vinh mỉm cười xin Lưu Trường Ương thứ lỗi. Cảnh Vương điện hạ lười biếng nằm nghiêng trên giường, lưng lót một cái chăn để lộ một bên vai trắng nõn. “Công tử, thật xin lỗi, vợ
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 22
Chương 22: Làm hòa A Thái không nói lời nào mà chỉ cắn môi khiến nếp nhăn nơi miệng lập tức hiện hết ra. Từng nếp nhăn ấy biến khuôn miệng kia thành một đóa hoa khô. Mọi thứ đều lắng xuống, chỉ còn tiếng A Hồng đâm kim vào
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 21
Chương 21: Ba chị em “Cũng không hẳn như lời công tử nói. Xẻ núi ngăn sông không phải việc ngày một ngày hai mà thành.” A Vinh liếm đôi môi khô khốc, “Lão quân câu này đã trải qua bao nhiêu năm không ai nhớ rõ, người ta tới
Continue Reading