Đào gia thôn – Chương 153 + 154

Chương 152: Gả con gái – phần 2

Cơm chiều Nữu Nữu ăn no căng và lúc này nàng đang nằm ì trên giường tiêu cơm. Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo đứng ở mép giường chơi với nàng.

Vì Nữu Nữu gả gần nên Tiểu Ngọc Nhi không có gì u sầu cả. Trong suy nghĩ của nàng thì chị gái chỉ đổi sang ở một cái nhà khác thôi.

Ngũ Bảo thì buồn bực rất nhiều, lúc nào hắn nhìn Nữu Nữu cũng đều mang theo ánh mắt u oán giống như nàng chính là cô chị gái vô lương tâm bỏ em trai nhỏ ở lại còn mình đi hưởng phúc ấy. Ngay cả ánh mắt hắn nhìn Ân Tu Trúc cũng biến từ sùng kính thành ghét. Chị gái từ nhỏ đã ôm hắn, dỗ và chơi đùa với hắn nay bị tên nam nhân âm hiểm kia bắt cóc. Hắn không những âm hiểm khi cố ý hút máu độc mà còn cố ý ôm chị gái hắn không bỏ. Sau này Ngũ Bảo mới tinh tế nghĩ lại thì lập tức nhìn thấu gương mặt thật của kẻ kia. Sao tên kia phải một hai tự mình hút máu độc làm gì, chỉ cần gọi một tiếng là tam ca và tứ ca hoặc hắn đều có thể làm. Sau đó biết rắn kia không có độc hắn vẫn ôm đại tỷ tỷ không bỏ, thậm chí còn ôm người vào phòng hắn bôi thuốc. Mẹ bọn họ không muốn con gái gặp tiếng xấu nên mới đồng ý lời cầu hôn của tên kia. Thật quá âm hiểm và xảo trá!

Ngũ Bảo tức giận kéo kéo ống tay áo Nữu Nữu còn nàng thì no quá nên lười nhúc nhích, chỉ quay đầu nhìn hắn hỏi: “Con ếch xanh, đệ lại phồng má lên làm gì thế?”

“Ai là con ếch xanh? Đại tỷ tỷ đừng có tùy tiện đặt biệt danh cho người khác có được không?” Ngũ Bảo kháng nghị.

“Được, vậy đệ dùng ánh mắt đáng thương như thế nhìn ta làm gì?” Nữu Nữu hỏi.

“Đại tỷ tỷ đừng gả cho Ân đại ca có được không?!” Ngũ Bảo hỏi.

“Không thể, tỷ tỷ muốn gả cho huynh ấy mà!” Nữu Nữu cười nói.

“Hừ! Đệ biết ngay là tỷ sẽ nói thế mà!” Ngũ Bảo cả giận, “Nếu sau này tỷ mà chịu khổ thì đừng có nhịn một mình, nhà ta nhiều anh em, đủ tẩn hắn một trận ra trò!”

“Ế?” Nữu Nữu nhìn chằm chằm Ngũ Bảo và kinh ngạc nói, “Đúng vậy, sao ta không nghĩ tới nhỉ? Đúng, đúng, nhất định phải nói với Ân ca ca để đỡ về sau huynh ấy bị mấy người đánh!”

“Tỷ!” Ngũ Bảo nổi giận, “Khó trách nương nói tỷ ngốc! Đệ không nói chuyện với tỷ nữa, về sau mỗi ngày đệ đều phải đến sườn núi ngồi, nếu phát hiện Ân đại ca đối xử không tốt với tỷ thì … hừ hừ!”

“Đệ còn chưa cao tới eo người ta thì hừ hừ cái gì?” Nữu Nữu khinh bỉ em trai mình.

“Quân tử báo thù mười năm không muộn! Đệ sẽ nhớ kỹ mối hận này, chờ huynh ấy già rồi đệ sẽ thay tỷ trả lại hết!” Ngũ Bảo híp mắt, giả bộ mưu kế thâm sâu.

Nữu Nữu ngồi thẳng người và duỗi tay véo má Ngũ Bảo nói: “Kêu ‘oạp oạp oạp’ cho tỷ tỷ nghe chơi đi!”

Tiểu Ngọc Nhi vui hớn hở, nàng còn cố ý phồng má học con ếch xanh kêu “oạp oạp oạp”. Kêu xong rồi nàng còn hỏi Ngũ Bảo: “Này ếch xanh, sao đệ không kêu?”

Ngũ Bảo tức quá hất đầu đi để thoát khỏi ma trảo của Nữu Nữu sau đó hắn hằm hè đi ra cửa. Vừa tới cửa hắn lại thấy Lưu thị đẩy cửa vào thế là hắn ngoan ngoãn gọi: “Nương!”

Lưu thị cười nói: “Trời tối rồi hai đứa đi tắm rửa và ngủ đi. Ngày mai còn phải dậy sớm đưa đại tỷ tỷ tới nhà chồng đó!”

Tiểu Ngọc Nhi gọi Ngũ Bảo: “Ngũ Bảo, chờ tỷ với!” Nàng cũng không dám gọi hắn là con ếch xanh trước mặt người lớn.

Ngũ Bảo tức giận quay đầu nói: “Tỷ nhanh lên! Trời tối nhìn không thấy đường ta cũng không dắt tỷ đâu!” Nói xong hắn duỗi tay cầm tay Tiểu Ngọc Nhi đi ra cửa.

Lưu thị đóng cửa lại và nói với Nữu Nữu: “Đứa con gái ngốc này, ăn nhiều như thế làm gì? Giờ no quá không dậy nổi, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì con sẽ bị cười thối mũi!”

“Nương, trong nhà ta có người nào sẽ truyền ra ư?!” Nữu Nữu làm nũng nói.

“Con ấy! Thật là không có cách nào với con nữa! Còn không mau ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm đó!” Lưu thị nói.

“A? Có hai dặm đường cũng phải dậy từ canh 5 ư? Không thể ngủ tới khi nào tỉnh thì tỉnh à?” Nữu Nữu ngạc nhiên hỏi.

Lưu thị cười mắng: “Con nghĩ hay nhỉ! Cũng không biết trong đầu con chứa cái gì nữa? Đúng rồi, bà nội cho con một món đồ áp đáy hòm, nương cũng đặt một cái khăn trắng ở đáy hòm cho con. Tối mai trước khi ngủ nhớ lấy ra nhìn đó!”

“Í, đồ gì thế, cho con xem!” Nữu Nữu vội vã muốn xem.

Lưu thị sợ con gái hỏi thêm vì thế chỉ vội nói: “Chỉ có thể xem khi động phòng, đây là quy củ. Còn nữa, tấm khăn trắng kia con phải lót dưới mông lúc ngủ đó!”

“Vì sao?” Nữu Nữu hỏi.

“Con đừng hỏi vì sao, đây cũng là quy củ, tối động phòng phải làm. Đứa nhỏ ngốc này, tới đêm mai con sẽ biết!” Lưu thị cười và xoa đầu con gái.

“Sao nhiều quy củ thế? Vừa phải nhìn bình sứ nhỏ vừa phải lót khăn!” Nữu Nữu lẩm bẩm than vãn.

“Đừng nghĩ nhiều, nhớ kỹ lời nương nói là được!” Lưu thị dặn, “Con gái, nuôi con lớn thế này, hiện tại nhìn con gả ra ngoài lòng nương vừa vui vừa khổ sở. Nhưng có thể gả con cho người ở gần, vừa ngước mắt là thấy thì ta đã hạnh phúc hơn hẳn những người một năm chỉ được gặp con gái một hai lần rồi.”

“Nương!” Nữu Nữu tựa đầu lên vai Lưu thị thế là bà tiện tay ôm con gái vào lòng vuốt tóc nàng và nói: “Nương gả cho cha con đã hơn 20 năm. Ông ấy là người thành thật, lại thương vợ. Nương đi theo cha con sống đời này cũng coi như hạnh phúc và kiên định. Hiện tại con gái ta cũng phải gả cho người khác, vì thế ta cũng muốn con được vui vẻ. Tư Trúc là người có tài, còn biết chữ và hiểu chuyện. Nương gả con cho cậu ta thì cũng an tâm. Con là người tính tình đơn giản nhưng gả qua rồi không thể ham chơi. Con phải học cách chăm sóc chồng, quản lý nhà cửa, sống thật tốt biết không?”

Nữu Nữu gật đầu và ôm eo mẹ nói: “Con biết rồi nương!”

“Được rồi, ngủ đi! Ngày mai còn phải dậy sớm đó! Quy củ trong ngày lễ bà nội đã nói với con rồi, nương cũng không nói nhiều nữa. Chẳng qua bình sứ này và tấm khăn con phải nhớ không được quên.” Lưu thị dặn.

“Vâng, con nhớ rồi!” Nữu Nữu nói.

“Ngủ đi!” Lưu thị muốn đứng dậy nhưng Nữu Nữu lại ôm chặt không bỏ còn làm nũng nói: “Con muốn ngủ với nương cơ!”

Lưu thị cười nói: “Được, để nương qua nói với cha con một tiếng rồi ngó Ngũ Bảo một cái sau đó sẽ tới. Con ngủ trước đi!”

Nữu Nữu đáp vâng sau đó buông Lưu thị và đi ngủ. Chờ Lưu thị tới thì nàng đã ngủ say thế là Lưu thị lắc đầu nói: “Con gái nhà người ta trước khi lấy chồng đều mất ngủ, còn đứa con gái ngốc này vừa đặt lưng xuống đã ngủ rồi!”

Bà nhẹ tay nhẹ chân nằm xuống gần Nữu Nữu và ngủ. Tháng 6 trời nóng, chỉ cần lấy cái chăn mỏng che bụng là được. Lưu thị không ngủ được, muốn xoay người lại sợ đánh thức Nữu Nữu vì thế cứ nằm một tư thế tới tận canh ba mới thiếp đi.

Canh năm sắc trời mới hơi sáng, Lưu thị vội vàng dậy và đánh thức Nữu Nữu.

Lý thị đi tới nhà bếp đun nước nóng để người một nhà rửa mặt. Ba cô chị dâu của Nữu Nữu vui vẻ tới giúp nàng sửa soạn, nào là kẻ mày nào là se mặt, lăn lộn xong còn phải đắp phấn, tô son, vấn tóc. Cuối cùng Nữu Nữu nhìn mình trong gương đồng và ngẩn ra, quả thực không nhận ra bản thân. Đương nhiên, gương đồng vốn dĩ không thể nhìn rõ ràng, lúc này nàng lại trang điểm vì thế càng khó mà nhìn ra bộ dạng vốn có.

Sau khi thay áo cưới, đội khăn trùm nàng ngồi ngay ngắn trên giường chờ người đón dâu tới.

Cho dù chỉ có hai dặm đường nhưng quy củ nào cần có thì vẫn không thể thiếu. Trước khi đội ngũ đón dâu xuất phát tiếng pháo đã vang lên bùm bùm. Nhà Đào Tam gia nghe thấy thế thì lập tức làm chuẩn bị cho tốt, bởi vì quá trình di chuyển ngắn nên chỉ cần một khúc nhạc hỉ trôi qua là đội ngũ đã tới nơi đón dâu. Lúc này đội ngũ quyết định vòng quanh Đào gia thôn một vòng, cuối cùng mới dừng lại trước cửa nhà Đào Tam gia.

Ân Tu Trúc cưỡi con ngựa có đính hoa đỏ, mặc áo cưới màu đỏ, trước ngực cũng đeo một bông hoa đỏ thật to rồi tươi cười đứng trước cửa nhà Đào Tam gia. Người tiếp khách bên này vội vàng mời đội ngũ đón dâu tiến vào, sau đó đương nhiên là màn tiếp đãi.

Giờ lành vừa đến Đại Bảo đã cõng Nữu Nữu đưa tới kiệu hoa, đội ngũ đưa dâu của nhà gái mang theo của hồi môn đi theo đội ngũ đón dâu vòng quanh Đào gia thôn một vòng mới trở lại Ân gia.

Đào Trường Tổ làm người tiếp khách trong tiệc cưới nhiều năm nên cực kỳ quen thuộc. Ông ta cao giọng hô từng bước hành lễ rồi để tân lang và tân nương vào động phòng. Tân nương ngồi ngay ngắn trong tân phòng, còn tân lang thì phải ra ngoài kính rượu.

Nhà Đào Tam gia và Ân gia đồng thời mở tiệc gả con gái và đón dâu nên tiệc rượu phải nói là cực kỳ phong phú. Người trong thôn đều cười vui nói: “Chu choa, hai bên đều mở tiệc, ăn không xuể!”

“Đương gia nhà ta mang theo một đám nhỏ tới nhà Đào Tam gia rồi, còn những người khác thì tới Ân gia ăn tiệc! Ân gia làm tiệc đúng là tốt, nhìn thịt này đi, vừa béo vừa to.” Có người chỉ vào bát thịt trên bàn tiệc và khen.

“Chàng trai họ Ân này là người phương xa tới đây dựng nhà nhưng làm việc rộng rãi, lễ cũng không đòi lại mời cả thôn ăn hai bữa tiệc. Cháu gái Đào Tam gia đúng là người có phúc!” Có người lên tiếng.

Vì thế có kẻ thấy tiếc nuối, sớm biết vị Ân công tử này không thân không thích nhưng ra tay hào phóng thế này thì bọn họ sớm nên gả con gái cho hắn mới phải.

Mọi người ngồi đó ăn tiệc mà mang theo đủ loại cảm xúc khác nhau!

Chương 154: Hỉ kết liên lí

Bởi vì Ân gia và Đào gia ở gần nên từ khi bái đường mở tiệc tới khi khách khứa tan hết cũng mới qua buổi trưa. Ân Tu Trúc uống toàn nước sôi để nguội, hơn nữa đám trai tráng trong thôn cũng không thân quen với hắn nên chẳng mấy ai dám chuốc rượu hắn cả. Sau một hồi kính rượu hắn vẫn bình tĩnh ung dung.

Chỉ có đoàn người đưa thân của tân nương là thân thuộc với hắn nhưng Lý thị đã có lời từ trước nên mọi người đều khiếp sợ quyền uy của bà và không ai dám chuốc rượu tân lang hay hành động lỗ mãng. Kỳ thật, Lý thị cũng có cân nhắc, bà nghĩ Ân Tu Trúc không có thân thích người nhà, lại không có anh em giúp đỡ, nếu say thì chỉ có cháu gái bà phải khổ.

Chờ sau khi tan tiệc đầu bếp Trần mới cùng những người hỗ trợ làm tiệc thu dọn khu bếp phía sau. Ân Tu Trúc thấy còn thừa không ít đồ ăn thì phân cho mọi người mang về, dù sao nhà hắn cũng có mỗi hai người, ăn không hết thì lãng phí. Mọi người đều rất vui vẻ, nói là muốn dính chút vui mừng nên cũng không khách sáo mà mang đồ ăn cùng rượu thừa về nhà.

Theo quy củ thì người đưa thân cũng phải về. Ân thị muốn ở lại hỗ trợ nhưng nàng đã gả tới Đào gia nên đành phải theo người nhà xuống núi. Chỉ có Tam Bảo và Tứ Bảo ở lại hỗ trợ dọn rửa bàn ghế trả cho mọi nhà. Ân Tu Trúc muốn tới giúp lại bị Tam Bảo ngăn cản, nói là tân lang không nên làm mấy cái này. Vì thế Ân Tu Trúc cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ đành phải đứng một bên nhìn, con chó nhỏ thì ngồi xổm bên chân hắn, thường dùng chân trước gãi đầu.

Chờ dọn xong bàn ghế Tam Bảo và Tứ Bảo cũng về nhà. Cả ngôi nhà mới vừa rồi còn náo nhiệt nay đã lặng lẽ hơn, chỉ còn một mình Ân Tu Trúc mặc áo cưới đứng trong sân và Nữu Nữu đang ngồi ngay ngắn trong tân phòng.

Ân Tu Trúc nhìn núi xa và lẩm bẩm: “Ông nội, cha, mẹ có thấy không? Hôm nay con thành thân, tiểu muội cũng đã gả tới một gia đình trong sạch, thật lòng yêu thương nàng. Tuy cuộc sống này không phải phú quý nhưng em rể rất thương nàng. Hai vợ chồng họ sống rất vui vẻ, tiểu muội còn béo lên một ít vì thế mọi người cứ yên tâm đi!” Ân Tu Trúc đứng trong một lát mới hít sâu một hơi và xoay người đi vào tân phòng.

Nữu Nữu vẫn ngồi ngay ngắn quy củ, thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên. Nghe thấy có người đẩy cửa tiến vào nàng muốn vén khăn lên nhìn những vẫn cố nhịn xuống.

Ân Tu Trúc chậm rãi đi tới đầu giường, trên mặt là mỉm cười nhìn cô dâu nhỏ của mình. Bộ dạng hoạt bát ngày thường của nàng bị khăn đỏ che mất, nàng ngồi thẳng người trông thật ngoan ngoãn. Hắn lấy gậy nhẹ vén một góc khăn lên để lộ một khuôn mặt nhỏ như hoa đào mười dặm, một đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng đang nhìn hắn. Lông mi như lông công của nàng run rẩy, cái miệng nhỏ như cánh hoa khẽ hé nói với hắn: “Ta đói bụng!”

Ân Tu Trúc cười nói: “Vừa khéo ta cũng đói.”

Nữu Nữu cười híp mắt sau đó bỏ khăn voan ra và đột nhiên đứng lên. Ai biết chân nàng bị tê nên không đứng vững được, cả người nghiêng về phía trước rơi vào một lồng ngực rắn chắc ấm áp. Nữu Nữu ngước mắt to nhìn hắn và cười nói: “Ha ha, may chàng đón được ta!”

Ân Tu Trúc nhếch khóe miệng và cười nói: “Còn chưa tới tối mà nàng đã gấp gáp không chờ được muốn động phòng rồi hả?”

Nữu Nữu chẳng hề ngượng ngùng, nàng tự nhiên rời khỏi vòng tay Ân Tu Trúc và xoa xoa chân nhảy lò cò tới cạnh bàn nói: “Ta chẳng qua chỉ gấp gáp ăn cơm thôi!”

Ân Tu Trúc vừa mới ôm được giai nhân vào lòng, vốn đang định cảm nhận một lát nhưng giai nhân lại bỏ hắn đi và nhào về phía bàn tiệc rượu kia. Vì thế hắn cũng đành cười và đi tới ngồi xuống nói: “Nàng vẫn nên uống rượu hợp cẩn với ta rồi hẵng ăn!”

Nữu Nữu cười và buông đũa nói: “Bà nội đã dặn phải uống rượu hợp cẩn nhưng vì đói quá mà ta quên mất!”

“Không sao. Tửu lượng của nàng thế nào? Chúng ta dùng bát lớn hay chén nhỏ?” Ân Tu Trúc hỏi.

“Tùy chàng!” Nữu Nữu đáp.

Ân Tu Trúc cười nói: “Vậy bát lớn đi!”

Nói xong hắn lấy hai cái chén lớn lại dùng chỉ hồng buộc chân của hai cái chén lại và đổ đầy rượu trong suốt đưa tới trước mặt Nữu Nữu nói, “Xin mời!”

Nữu Nữu cầm lấy chén rượu sau đó hai người nhấp một ngụm nhỏ rồi quàng tay nhau uống cạn. Ân Tu Trúc đón lấy cái chén không đặt xuống bàn và nói: “Bụng rỗng mà uống rượu sẽ dễ say, nàng mau ăn đồ ăn đi!”

Nữu Nữu cười đáp: “Quá đúng ý ta!” Nói xong nàng còn săn sóc gắp cho Ân Tu Trúc một miếng thịt nhồi đậu xanh và gắp cho bản thân một miếng thịt viên chưng.

Ân Tu Trúc thấy nàng hé đôi môi đỏ cắn miếng thịt viên và chậm rãi nhai sau đó lại gắp một miếng thịt chưng ăn một cách quy củ, nhã nhặn. Có điều trong lúc nàng vung đũa gắp đồ ăn lại lộ ra hào phóng, muốn ăn cái gì thì gắp, không hề co quắp. (Truyện này của trang runghophach.com) Trước kia ăn cơm ở nhà Đào Tam gia hắn thấy nam nữ ngồi riêng, vì vậy bản thân hắn cũng chưa từng để ý bộ dạng nàng ăn cơm. Hiện tại nhìn thấy quả thực đáng yêu hào phóng cực kỳ.

Nữu Nữu đột nhiên ngước mắt nhìn hắn hỏi: “Ân ca ca, sao chàng không ăn cơm mà nhìn ta làm gì?”

Ân Tu Trúc sờ sờ cái mũi và cười nói: “Sao nàng còn gọi Ân ca ca, nàng không phát hiện ta cũng đổi xưng hô với nàng rồi à?”

“À, tướng công, chàng nhìn ta làm gì?” Nữu Nữu lặp lại câu hỏi.

Ân Tu Trúc đột nhiên nghe thấy vợ gọi một tiếng tướng công lại thấy nàng cũng không hề thẹn thùng như hắn tưởng mà vô cùng thoải mái tự nhiên giống đang gọi con cún Hoàng Hoàng trong nhà thì thực u buồn. Hắn u oán nhìn Nữu Nữu nói: “Nàng có thể lại gọi một tiếng tướng công được không?”

“Tướng công.” Nữu Nữu vẫn bình thản thốt ra.

Khóe miệng Ân Tu Trúc run rẩy nói: “Gọi một tiếng Ân ca ca xem nào!”

“Ân ca ca!”

Quả nhiên Ân ca ca vẫn tốt hơn, vì thế Ân Tu Trúc đành vỗ trán thỏa hiệp: “Thôi nàng cứ gọi Ân ca ca đi!”

Nữu Nữu cười và gật đầu: “Thì đúng rồi, chàng vốn dĩ là Ân ca ca mà!”

Ân Tu Trúc cười nói: “Ăn cơm đi! Ăn xong rồi ta sẽ dọn dẹp, nàng thì đi rửa mặt thay đồ!”

Nữu Nữu vui vẻ gật đầu và gắp đồ ăn cho Ân Tu Trúc còn bản thân cũng tiếp tục ăn uống thoải mái. Ăn xong Ân Tu Trúc cầm bát đũa mang đi rửa, đồ ăn còn lại chỉ cần hâm lên là có bữa tối. Sau đó hắn múc ít nước suối cho Nữu Nữu, chờ nàng rửa sạch son phấn trên mặt lộ ra làn da trắng nõn hồng hào vốn có thế là hắn lập tức nhìn đến thất thần.

Nữu Nữu vui vẻ lắc lắc cái tay nhỏ trước mặt hắn mới hoàn hồn và ngượng ngùng cười cười sau đó bưng chậu nước đến sân sau rửa mặt. Lúc này còn phải 2 canh giờ nữa mới tối nhưng hắn đã gấp không chờ nổi. Nghĩ tới tối nay còn có người tới Nháo Động Phòng thế là hắn lại buồn bực. Dù sao đêm xuân cũng ngắn, Nháo Động Phòng lại chậm trễ. Hắn chỉ muốn làm xong mọi chuyện luôn bây giờ cho rồi.

Ân Tu Trúc lại thay một chậu nước suối mát lạnh khác và vắt khăn đắp trên mặt muốn đè một phần nóng bỏng kia xuống. Ngày xưa hắn không nghĩ tới những việc này, ngày tháng trôi qua cũng không có gì gian nan. Nhưng hiện tại có vợ rồi hắn lại cảm thấy sao mà khó nhịn!

Ân Tu Trúc thu dọn xong lại tới sân trước, con chó nhỏ kêu gâu gâu và dán đến thế là Ân Tu Trúc chỉ vào cửa viện nói: “Tiểu Hoàng Hoàng, mày tới cửa trông đi, có người tới thì kêu thật to vào!”

Cũng không biết tiểu Hoàng Hoàng có nghe hiểu không mà nó lắc lắc cái đuôi chạy vài vòng quanh sân sau đó ngoan ngoãn ngồi ở cửa viện.

Ân Tu Trúc vừa lòng vào tân phòng thấy Nữu Nữu đã thay áo cưới thành một thân váy áo đỏ rực, đai lưng cùng màu. Váy hè đơn bạc vừa lúc phô bày dáng vẻ yểu điệu của nàng. Hầu kết của hắn giật giật, hắn đi qua ôm lấy vai nàng hỏi: “Nàng đang làm gì thế?”

Nữu Nữu cười nói: “Ta dọn dẹp của hồi môn một chút.”

Ân Tu Trúc hạ tay xuống ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng và kéo người vào trong lòng. Cách vải mỏng hắn cảm nhận được mùi thơm lạ lùng từ người nàng thổi tới.

Nữu Nữu lập tức đỏ mặt, cái cảm giác đụng chạm da thịt này mang tới xúc động lớn hơn những lời nói ngày thường về gả cưới. Chính vì thế mà một người không thích đỏ mặt như Nữu Nữu cũng không tránh khỏi việc ngượng ngùng. Khuôn mặt đỏ như say của nàng càng thêm mê người, sắc môi cởi bỏ lớp son lại càng hấp dẫn người hái.

Nữu Nữu thích cái ôm của Ân Tu Trúc và luyến tiếc không muốn tách ra, thậm chí nàng còn chủ động duỗi tay ôm eo hắn.

Ân Tu Trúc kích động ôm người trong lòng, một tay duỗi lên đỡ lấy cằm nàng nhẹ nâng lên. Tới khi đôi mắt đen nhánh thẹn thùng kia nhìn thế là lòng hắn lập tức rung lên, lại chậm rãi cúi đầu tới gần cánh môi như đóa tường vi kia. Trái tim khẩn trương xao động bình thản lại, hắn muốn cẩn thận, kiên nhẫn và tỉ mỉ nhấm nháp cánh hoa này.

Nữu Nữu trợn mắt, nhìn khuôn mặt Ân Tu Trúc dần phóng to khi môi hắn phủ lên đôi môi nàng thì mắt nàng càng mở to hơn. Lông mi như lông công chớp chớp, Ân Tu Trúc cười và duỗi tay che mắt nàng lại, môi dùng sức hơn, tận tình hưởng thụ. Nữu Nữu không thầy dạy cũng hiểu phải nhón chân nhỏ, giống như cây tơ hồng quấn lấy Ân Tu Trúc. Người trong lòng chủ động dán tới khiến lòng Ân Tu Trúc vui vẻ, hôn càng thêm mê say.

Ủng hộ Rừng Hổ Phách

Mong các bạn ủng hộ để Amber duy trì trang web. Nếu không có Paypal thì có thể:
1. Chuyển khoản tới: Hoang Mai Nhung - 0021002033624 - Vietcombank.
2. Chuyển qua Momo
3. Gửi thẻ cào điện thoại Viettel
Chân thành cảm ơn!

Rừng Hổ Phách

Lịch

Tháng 5 2020
H B T N S B C
 123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728293031
DMCA.com Protection Status