Đào gia thôn – Chương 133 + 134

Chương 133: Thoạt nhìn giống thư sinh

Phan chưởng quầy và Ân Tu Trúc cưỡi ngựa đi tới huyện thành còn Tam Bảo thì tới Bách Thảo Dược Hành.

Chân Lý chưởng quầy đã khỏi nhưng tinh thần ông ấy thì cực kém. Đó là vì ông ấy lo chuyện của Tam Bảo và con gái gả tới Đào gia sẽ bị khinh bỉ. Rồi ông ấy lại nghĩ dù sao ước định mới chỉ bằng miệng, còn chưa chính thức định ra nên không bằng coi như không có việc này. Nhưng nếu làm thế thì càng có lỗi với người nhà họ Đào. Cứ thế suy nghĩ miên man nên tinh thần ông chẳng sao tốt lên được. Người ta nói tâm bệnh cần tâm dược, hôm nay Tam Bảo tìm tới thế là ông ấy lập tức thấy mình khỏe mạnh hơn hẳn, cứ vậy kéo tay Tam Bảo vừa khóc vừa cười.

Tam Bảo nói với ông ấy về chuyện thôi việc và Lý chưởng quầy cũng hiểu. Ông ấy nói về sau mình cũng sẽ không đi xa nữa, chỉ ở huyện thành thu gom chút dược liệu. Sau đó Tam Bảo lại hàn huyên với ông ấy một lúc mới đứng dậy cáo từ. Lý chưởng quầy để Tam Bảo chờ một lát sau đó mới dặn Phục Linh kết toán tiền công cho hắn.

Tam Bảo nhìn năm mươi lượng bạc và trêu ghẹo: “Chưởng quầy, cháu đã làm gì mà được nhận nhiều tiền thế này? Sao cháu chẳng biết gì!”

Lý chưởng quầy nói: “Vì cứu ta mà cháu rơi xuống vách núi và bị thương, số ngân lượng này coi như bồi thường! Cháu cũng đừng từ chối nếu không ta sẽ càng áy náy!”

Tam Bảo cười nói: “Chưởng quầy, nếu lúc ấy chúng ta đều trốn ở đó thì chắc chắn đã không thể sống sót. Tuy cháu cứu ngài nhưng kỳ thật cũng là cứu mình! Ngài không cần nghĩ nhiều, bạc này cháu không nhận đâu.”

Lý chưởng quầy kiên quyết phải cho thế là Tam Bảo cười nói: “Ngài vẫn nên để lại làm của hồi môn cho Phục Linh tỷ đi!”

Phục Linh đỏ bừng mặt dỗi nói: “Thích hay không thích cũng đừng đổ thừa! Cha, nếu hắn không cần thì con sẽ cầm!”

Lý chưởng quầy còn muốn khuyên bảo nhưng Tam Bảo đã thò lại gần chắp tay nói: “Chưởng quầy có lòng cháu xin nhận, cháu còn phải về Đào gia thôn nữa. Cháu xin cáo từ trước, ngài nghỉ ngơi cho tốt đi!”

Lý chưởng quầy thở dài và phất tay nói: “Aizzz! Đi đi! Sau này cần hỗ trợ gì cứ tới tìm ta!”

Tam Bảo đáp lời và cùng Phục Linh ra khỏi nhà.

Phục Linh đứng ở bên ngoài, mắt trợn tròn tức giận nói: “Cha ta có lòng sao đệ không nhận lấy, còn dám kéo chuyện của hồi môn của ta vào nữa!”

Tam Bảo vội vàng cười làm lành và nói: “Phục Linh tỷ, ta sai rồi, tỷ tha cho ta đi, đừng nói gì với nhị ca của ta nhé! Bằng không nhị hồ ly sẽ mang ta ra thử thuốc đó!”

Phục Linh hừ một tiếng và hỏi: “Vậy người nhà đệ có sắp xếp gì không?”

Tam Bảo cố ý nói: “Tỷ hỏi chuyện gì? Ta không nghe rõ!”

Phục Linh chuẩn bị ném bạc vào người nhưng Tam Bảo đã vội chạy ra ngoài, tới cửa hắn mới gọi một tiếng nhị tẩu sau đó vèo ra ngoài.

Phục Linh đỏ mặt đứng đó cầm bạc. Nàng vừa tức vừa giận mà mắng cái cửa sau đó lại ngượng ngùng về phòng nghĩ ngợi.

Tam Bảo chạy đến Hồ thị y quán thêm mắm thêm muối một phen nhưng Nhị Bảo không thèm tin. Hắn móc ra một đống bình thuốc thế là Tam Bảo nhanh chóng tìm cái cớ trở lại Duyệt Lai Phạn Quán.

Lúc Phan chưởng quầy và Ân Tu Trúc trở về thì đã qua giờ Thân một khắc, thủ tục mua khu đất trống ở Tây Sơn đã xong. Tam Bảo nhìn khế đất đóng dấu đỏ chót thì cười nói: “Chúc mừng Ân đại ca đã thành người Đào gia thôn!”

Ân Tu Trúc cũng thật sự vui mừng. Loại đất vô chủ này cũng không quá đắt, chỉ cần có người mua thì người của quan nha đều thích làm. Chỉ có việc mua ruộng là hơi phiền toái, người môi giới nói chờ có nơi thích hợp sẽ báo. Khi ấy hắn sẽ đi xem nếu hợp lý sẽ nói chuyện mua bán sau.

Phan chưởng quầy nói: “Trước tiên ngươi cứ xây nhà đã, ta cũng đợi Vĩnh Kỳ thành thân sẽ chậm rãi xây nhà ở đó.”

Đại Bảo đỏ mặt không nói gì. Phan chưởng quầy thì cười nói: “Ông nội cháu chắc đã nói với cháu chuyện này rồi, ý ta là năm nay đẹp thì làm luôn. Chờ ông nội cháu tới ta và ông ấy sẽ cùng thương lượng!”

Ân Tu Trúc chắp tay nói: “Chúc mừng Phan chưởng quầy!”

Phan chưởng quầy vui vẻ cười còn Tam Bảo thì nói: “Cũng không còn sớm nữa, cháu và Ân đại ca cũng phải về cho sớm!”

Phan chưởng quầy một hai phải giữ bọn họ lại ngồi một lát nhưng Tam Bảo và Ân Tu Trúc từ chối và ra cửa dẫn ngựa đi về.

Đào Tam gia nhìn khế đất mang dấu đỏ chói thì vui vẻ: “Tốt! Quá tốt! Ngày mai ta sẽ mời thợ đá tới, lúc này bọn họ không có việc mấy nên hẳn đều nhàn rỗi, chắc cũng dễ nói chuyện. Nếu thuận lợi thì ngày kia là có thể khởi công!”

Ân Tu Trúc nghe thế cũng vui mừng.

Sáng sớm hôm sau Đào Tam gia cưỡi con lừa đi mời thợ đá, Trường Phú và Trường Quý muốn đi cuốc đất, Tam Bảo và Tứ Bảo cũng muốn đi theo nhưng Trường Phú nói: “Hai đứa ở nhà với Tu Trúc đi, việc trong ruộng để cha với nhị thúc làm là xong.”

Ân Tu Trúc nói: “Trường Phú thúc, ta cũng muốn đi theo giúp đỡ! Vừa lúc ta có thể học cách trồng trọt từ Tam Bảo và Tứ Bảo, về sau có ruộng ta mới biết phải chăm sóc thế nào!”

Lý thị vội nói: “Ai u, bộ dạng thư sinh này của cháu thì giúp được gì? Có lẽ cái cuốc cũng không vác nổi ấy chứ, cẩn thận không lại ngã cả người là bùn! Nghe bà nội nói, đừng đi, ở nhà mà chơi! Nhà ta nhiều lao động, không cần thêm một người nữa đâu!”

Hai lao động chính là Tam Bảo và Tứ Bảo lập tức gật đầu tán thành và khuyên Ân Tu Trúc đừng ra ruộng làm gì.

Ân Tu Trúc lại nghe thấy hai chữ thư sinh thì miệng hơi run rẩy và càng thêm kiên định muốn xuống ruộng hỗ trợ. Lý thị không lay chuyển được hắn thì đành phải để Lưu thị tìm một bộ quần áo cũ của Đại Bảo cho hắn thay ra. Ân Tu Trúc cao hơn Đại Bảo một chút nhưng quần áo này coi như vẫn mặc vừa. Dù sao hắn cũng đi làm việc nhà nông chứ không phải đi xem mặt, không cần quá chú ý. Cứ thế Đào Tam gia mang theo lao động mới cùng gia nhập hàng ngũ cày bừa vụ xuân.

Trường Phú và Trường Quý vùi đầu cuốc đất, Tam Bảo ở phía sau dạy Ân Tu Trúc sử dụng cái cuốc thế nào, Tứ Bảo cũng ở bên cạnh chỉ điểm. Ân Tu Trúc nhanh chóng học xong và làm việc cũng ra gì này nọ lắm. Tam Bảo thấy thế thì ngạc nhiên: “Hớ? Ân đại ca thoạt nhìn rất gầy, nhưng động tác vung cuốc lên có cảm giác nói không nên lời, như là……” Hắn ậm ờ nửa ngày không nói ra được là giống cái gì.

Tứ Bảo nhắc nhở: “Giống những người tập võ bán nghệ trên trấn.”

Mắt Tam Bảo sáng quắc lên công nhận: “Đúng vậy, chính là cảm giác này.”

Ân Tu Trúc cười nói: “Khi còn nhỏ thân thể ta không tốt nên ông nội có mời một vị sư phụ về dạy ta chút quyền cước giúp cường thân kiện thể. Nhưng chỉ có chút động tác mèo cào thôi, không dám thể hiện.”

Tứ Bảo kích động hỏi: “Ân đại ca có rảnh thì dạy ta mấy chiêu đi?”

Tam Bảo trợn trắng mắt hỏi: “Có phải đệ định dùng đối phó với ta không?”

Tứ Bảo cười hê hê: “Đương nhiên rồi, không có huynh làm sao mà luyện tập!”

Ân Tu Trúc cười nói: “Ta thấy mỗi sáng Nhị Bảo đều luyện một bộ Ngũ Cầm Hí, hai đứa học cái ấy hay hơn đó, có thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ.”

Tam Bảo nói: “Đúng vậy, nhị ca thoạt nhìn gầy chút nhưng còn khỏe hơn ta. Lúc huynh ấy véo ta đau lắm, sau đó cả người ta đều tím lên!”

“Đáng đời huynh, ai bảo huynh đột nhiên mất tích, lại còn là trong lúc đi cùng cha vợ của huynh ấy nữa chứ. Nhị ca bị kẹp ở giữa cực kỳ khó chịu, nếu là đệ thì không chỉ véo đâu, đệ phải…….”

“Để ta ăn một mâm ớt ngâm chứ gì?” Tam Bảo vui vẻ hỏi.

Tứ Bảo hừ một tiếng rồi không để ý tới hắn mà vung cuốc, cứ vậy một khối bùn lớn bị quật lên. Sau đó hắn lại hung hăng dùng cuốc gõ vỡ khối đất kia giống như coi nó là Tam Bảo và giải hận.

Ân Tu Trúc bị kẹp giữa bọn họ thì tốc độ có hơi tụt lại phía sau nhưng hắn cũng không nóng nảy mà vẫn chậm rãi cuốc, vừa làm vừa nghĩ: Nông phu dùng cuốc và người tập võ dùng kiếm đều có hiệu quả như nhau! Chẳng qua vũ khí không giống nhau nên nhận được cách đối đãi khác nhau mà thôi! Sau này hắn mua được ruộng rồi cũng sẽ giống bọn họ, khi bận rộn thì cuốc đất làm cỏ, khi nhàn nhã sẽ viết chữ, vẽ tranh. Cuộc suống như thế nhàn nhã lại an bình, quả không khác gì anh nông dân chính hiệu!

Chương 134: Mùa xuân

Uống hết một bình nước rồi mà vẫn chưa đến trưa. Ân Thanh Lan và Tiểu Ngọc Nhi cùng nhau tới đưa nước thấy anh trai đang cuốc đất thì cười ngất: “Ca, huynh cuốc chậm thế, kém Tam Bảo quá nhiều!”

Ân Tu Trúc cười nói: “Người tài giỏi thường nhiều việc, ta mới học mà được thế này đã là không tồi.”

“Nhìn bộ quần áo của huynh kìa, thật giống nông phu!” Ân Thanh Lan trêu ghẹo.

“Rào đông hái cúc chiều nay, xa trông thấy núi Nam ngay trước nhà!” Ân Tu Trúc đáp lại. (Ẩm Tửu Kỳ – Đào Tiềm – thivien.net)

Ân Thanh Lan che miệng cười: “Huynh đang canh tác ở Đào gia thôn đó, nói linh tinh gì vậy.”

Ân Tu Trúc buông cái cuốc trong tay và đi tới bờ ruộng tùy ý ngồi trên mặt đất nói, “Cho ta chén nước đi!”

Tiểu Ngọc Nhi thấy Ân Tu Trúc ngồi dưới đất thì lập tức lải nhải: “Ân ca ca đừng ngồi dưới đất, mặt đất lạnh ngồi lâu sẽ bị bệnh đó! Một khi bị bệnh thì đặc biệt khó chịu, còn phải uống thuốc đắng ơi là đắng!”

Ân Tu Trúc cười cười và đứng dậy đổi thành ngồi xổm, “Được, ca ca nghe Tiểu Ngọc Nhi nói.”

Tiểu Ngọc Nhi vui vẻ bưng nước tới rồi lại gọi mọi người trong nhà: “Đại bá, cha, ca ca, mọi người ra uống nước đi!”

Lao động nhà Đào Tam gia sôi nổi tươi cười đi tới bờ ruộng uống nước nghỉ tạm rồi lại bận rộn. Ân Thanh Lan và Tiểu Ngọc Nhi cầm ấm không đi về, vừa hát vừa hái hoa.

Tới giờ cơm trưa Đào Tam gia đã trở về, vừa buộc con lừa ông vừa cảm thán: “Cưỡi con lừa đúng là nhanh thật, nếu đi bộ thì buổi chiều chưa chắc ta đã về kịp!”

Lý thị mới vừa bưng cơm trưa lên đã thấy Đào Tam gia vào phòng thế là nói: “Ta tưởng chiều ông mới về nên để lại thức ăn phần ông ở trong nồi. Giờ ông về sớm thế thì chả cần phần, vợ Trường Phú, con mang đồ ăn lên hết đi.”

Lưu thị vội xuống bếp, còn Đào Tam gia thì ngồi xuống ăn cơm. Ăn xong ông nói: “Ngày mai thợ đá sẽ tới, lão thái bà, bà thu dọn nhà cũ rồi dọn chăn đệm cho bọn họ ở tạm. Việc xây thềm đá ít nhất phải mất 10 ngày.”

Ân Tu Trúc nói: “Gia gia, tiền cơm và tiền công thợ cháu sẽ bỏ ra. Trước tiên cháu đưa ngài 100 lượng để lo liệu xây nhà cùng xây thềm đá, nếu không đủ cháu lại đưa thêm!” Nói xong hắn móc ra hai thỏi vàng thật lớn.

Người nhà Đào Tam gia thường chỉ tích chút bạc vụn với tiền đồng, làm gì đã từng thấy thỏi vàng lớn như thế. Lý thị thấy vậy thì cuống hết cả lên: “Ấy, cháu mau cất tiền đi, việc xây nhà xây bậc thềm đều cần tiền nhưng không cần nhiều thế đâu!”

“Nãi nãi, cháu hỏi Tam Bảo rồi, nhà mới đây của mình cũng mất hơn 60 lượng, còn chưa tính tiền cơm. Cháu cũng đã tính qua, chỗ này còn cả tiền thuê xây thềm đá, coi như miễn cưỡng đủ thôi!” Ân Tu Trúc nói.

Lý thị vẫn khuyên: “Nhà ta nhiều người nên xây cái nhà lớn, cháu chỉ có hai anh em nên không cần xây to làm gì. Cứ dựa theo kết cấu nhà cũ của chúng ta mà xây, ba gian nhà chính, hai gian nhà kề hai bên là đủ.”

Ân Tu Trúc cười nói: “Nãi, dù sao cũng xây, sao không xây to một chút như thế con cháu đời sau còn có chỗ để ở!”

Lý thị vỗ tay tán thành: “Nhìn ta này, thế mà ta lại quên mất. Chờ cháu thành thân thì xây to một chút mới đủ ấy chứ!”

Đào Tam gia nói: “Tu Trúc à, chúng ta là anh nông dân cả đời trồng trọt, làm gì đã thấy thỏi vàng lớn như thế bao giờ. Ngày khác cháu tìm Phan chưởng quầy đổi thỏi vàng thành bạc vụn đi, như thế trả tiền cho thợ cũng dễ hơn.”

Ân Tu Trúc gật đầu.

Đào Tam gia lại nói tiếp: “Tiền công cho thợ thủ công thì không cần nóng nảy. Chờ tới khi hoàn công hai bên ngồi xuống kết toán cháu trả cũng được. Còn thức ăn mỗi ngày thì cháu cũng chẳng cần lo. Ông không coi cháu là người ngoài, người trong nhà xây nhà mà còn tính toán tiền cơm thì quá khó coi!”

Lý thị cũng nói: “Đúng đó, nghe lời ông nội đi, mau cầm lấy tiền! Sau này có nhiều chỗ cần dùng tiền lắm, hiện tại cháu không có đồng ruộng, miệng ăn núi sẽ lở. Dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không chịu nổi tiêu pha như thế đâu, có thể tiết kiệm được từng nào thì hay từng ấy!”

Người nhà họ Đào đều suy nghĩ cho hắn, lúc nào cũng tính toán cho hắn khiến Ân Tu Trúc vô cùng cảm kích, cũng nhớ kỹ ân tình này nên thu tiền lại.

Đào Tam gia nói: “Mảnh đất nền của cháu mua cách chân núi một khoảng không thấp. Ta nghĩ nếu xây thềm đá thẳng tắp thì hơi dốc, nên xây hình chữ chi như thế tốt hơn, nhưng tiêu phí sẽ gấp đôi.”

“Vâng, cháu cũng có nghĩ tới và cảm thấy dốc như thế rất nguy hiểm. Xây hình chữ chi rất tốt, dùng nhiều bạc hơn một chút cũng không sao, chủ yếu là yên tâm.” Ân Tu Trúc tán thành.

Lý thị cũng nói: “Đúng vậy, về sau thành gia có con, đám nhỏ ấy sẽ nghịch ngợm gây sự như con khỉ, nếu để tụi nó chơi ở thềm đá thì quá nguy hiểm!”

Ân Tu Trúc cười cười, Đào Tam gia thì trừng mắt nhìn Lý thị một cái: “Được rồi, mau thu dọn đi, chỉ mỗi bà lắm lời.”

Lý thị lẩm nhẩm lầm bầm oán giận và bắt đầu thu dọn chén đũa, Lưu thị và Trương thị cũng hỗ trợ thu dọn.

Ăn xong cơm trưa lại nghỉ tạm một lát sau đó nam nhân trong nhà lại chuẩn bị đi cuốc đất. Đào Tam gia cũng dắt con lừa theo đi. Con lừa được buộc ở cây đào bên bờ ruộng và nhàn nhã ăn cỏ. Cây đào lúc này đã bung đầy nụ hoa màu hồng nhạt, chỉ vài ngày nữa là nở rộ.

Hoa mận trong viện đã nở, từng chùm hoa trắng vây quanh cành cây hấp dẫn đám ong bướm bay tới không ngừng. Cả ngày Đại Hoa đều vòng quanh cây mận, thấy con bướm bay đi nó còn vội vàng đuổi theo.

Lại đến mùa trồng đậu, trồng rau. Lý thị mang theo con dâu bắt đầu sửa sang vườn rau và ruộng rau. Nữu Nữu ngồi dưới cây mận dạy Ân Thanh Lan cách phân biệt hạt giống rau dưa. Lúc này có gió nhẹ lướt qua, vài cánh hoa màu trắng theo gió sà xuống đậu trên cái rổ đựng hạt giống. Nữu Nữu phồng má thổi thế là cánh hoa lại xoay tròn bay lên.

Ân Thanh Lan cũng học Nữu Nữu thổi cánh hoa thế là Tiểu Ngọc Nhi vội la lên: “Hai người cứ thổi thế thì hạt giống cây bị thổi bay hết mất!”

Nữu Nữu cười ha ha nói: “Ngọc Nhi ngoan, đừng nói với bà nội nhé!”

Ân Thanh Lan cũng ngượng ngùng cười cười.

Nữu Nữu đưa bao hạt giống tới vườn rau cho Lý thị nhưng bà không cho nàng đi vào vườn hỗ trợ vì thế nàng chỉ có thể cùng Ân Thanh Lan ngồi dưới cây mận làm giày.

Ngày mùa xuân, vạn vật sống lại.

Thôn đông lẫn thôn tây đều là cảnh phồn hoa nở rộ, chim hót líu lo, vịt cạc cạc, ngỗng trắng hiên ngang, gà gáy sáng, mèo lên cây, chó đánh nhau. Khắp nơi vang lên tiếng động vật kêu to gọi bạn!

Tâm tình Hoàng Hoàng không yên nằm bên chân Nữu Nữu, chỉ hơi có động tĩnh là nó sẽ dựng đầu nhìn ngó khắp nơi. Một khi có con chó khác đi ngang qua cửa nó sẽ hưng phấn bật dậy, vẫy đuôi như điên, cổ gừ gừ kích động. (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Nếu nó gặp được những con chó không dám tỏ thái độ hứng thú với mình thì lập tức ném ánh mắt khinh thường, thậm chí còn hất đuôi chạy luôn. Nhưng nếu nó gặp một con chó thú vị nhìn về phía này, trong mắt mang theo quyến rũ thì Hoàng Hoàng lập tức chạy như điên ra khỏi cửa. Từ đây nó chạy tung tăng khắp nơi, đồng ruộng và núi rừng quanh Đào gia thôn đều có bóng dáng nó chạy như điên.

Ban ngày Hoàng Hoàng chạy không thấy bóng dáng, buổi tối Đại Hoa lại không an phận. Dường như đám mèo nhìn trúng cái sân trước rộng rãi của nhà Đào Tam gia nên túm năm tụm ba lại tụ tập ở đây kêu meo meo suốt. Tam Bảo bị chọc giận thì rống rung trời, cái tính thích ngủ ghét rời giường của hắn đúng là không thể trêu chọc. Đám mèo gọi bạn sợ tới mức chạy tứ tán, chỉ để lại tiếng Tam Bảo cáu tiết: “Lũ mèo chết tiệt!”

Ủng hộ Rừng Hổ Phách

Mong các bạn ủng hộ để Amber duy trì trang web. Nếu không có Paypal thì có thể:
1. Chuyển khoản tới: Hoang Mai Nhung - 0021002033624 - Vietcombank.
2. Chuyển qua Momo
3. Gửi thẻ cào điện thoại Viettel
Chân thành cảm ơn!

Rừng Hổ Phách

Lịch

Tháng 5 2020
H B T N S B C
 123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728293031
DMCA.com Protection Status