Thiếu gia 2 – Chương 37.3

Chương 37.3

Vốn hắn muốn đợi tới khi có thể khống chế bản thân, khôi phục bộ dạng tinh quái như cũ mới tới gặp A Linh.
Sáng nay tỉnh lại và nghe Tần Thiên Cung nói về tình huống hôm đó hắn mới biết cánh cửa Ma Giới có thể sẽ lại được mở ra. Hắn biết mình có thể giúp đỡ, có thể tiếp tục bảo vệ A Linh. Nhưng nếu cô biết chân tướng thì chưa chắc cô sẽ muốn hắn ở lại, hoặc nhận sự giúp đỡ của hắn.
Nhưng nhìn vu nữ nhỏ bé trước mặt hắn biết mình không thể tiếp tục giấu. Hắn nợ cô nhiều hơn một lời giải thích vì thế hắn hít sâu một hơi và căng da đầu kể.
“Ở thiên giới có Thủy Nguyệt Kính giúp quan sát thế giới. Tôi từng là một trong những thủ vệ trông coi Thủy Nguyệt Kính. Chức trách của chúng tôi là lắng nghe những lời khẩn cầu của các vị thầy tu trên nhân gian, đặc biệt. . . . . .”
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô và nghẹn ngào nói: “Đặc biệt là những thầy tu trông coi phong ấn.”
Lời này khiến A Linh trợn mắt, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Người canh Thủy Nguyệt Kính sẽ lắng nghe những tiếng khẩn cầu ở nơi nhân gian, bảo vệ thầy tu, giám sát nơi phong ấn yêu ma. Nhưng chúng tôi không thể tùy tiện nhúng tay vào chuyện ở trần gian, chúng tôi chủ yếu chỉ có thể nhìn.” Hắn nhếch miệng nói: “Đó không phải công việc thú vị cho lắm. Đa phần còn người đều ngu si, bọn họ cứ lặp đi lặp lại những sai lầm giống nhau. Tôi biết mình phải khoan dung một chút, nhưng rất nhiều lần tôi chỉ cảm thấy dù có làm gì cũng vô ích.”
Nghe tới đây A Linh đã xác định được hắn là ai.
Người đàn ông tuấn tú như thần tiên với mái tóc vàng trước mặt quả thực giống hệt những gì Đại vu nữ miêu tả.
“Thần mặt trời . . . . . anh là một trong số những vị thần ấy. . . . . .” Mặt A Linh trắng bệch, giọng run rẩy: “Chúng tôi thờ cúng, tế bái các người. Tôi từng tế bái anh. . . . . . cũng từng khẩn cầu anh . . .”
Khuôn mặt tuấn tú của hắn cứng đờ, nhưng không tránh đôi mắt của cô.
“Tôi đã không nghe.” Hắn nhìn cô và thản nhiên thừa nhận, “Khi ấy tôi không muốn canh mặt kính kia nữa. Nguyên nhân duy nhất khiến tôi còn ở lại đó chỉ vì tôi muốn thông qua mặt kính ấy tìm được người mất tích. Tôi muốn biết vì sao yêu ma lại ra đời, muốn biết vì sao người đó lại viết ra Ám Chi Thư và chân tướng phía sau. Thủy Nguyệt Kính giúp người ta nhìn thấy quá khứ, hiện tại và tương lai. Lúc chuyện xảy ra tôi đang nhìn vào kính và xem xét những gì đã xảy ra trước kia. Nhưng vì xem quá lâu nên tôi bị chìm trong đó, không còn ý thức và thời gian. Chờ tôi bình tĩnh lại thì mọi chuyện đã xảy ra.”
A Linh trừng mắt nhìn hắn, đầu óc trống rỗng.
Khóe mắt Tô Lý Á giật giật, hai bàn tay nắm chặt và nhìn cô nói: “Đó chính là lỗi lầm của tôi. Tôi phải bảo vệ cô, bảo vệ vu nữ của Bạch Tháp, A Tháp Thát Cổ Linh. Sau khi kết  thúc một đời ấy cô sẽ thành thiên nữ, nhưng chỉ vì tôi không hoàn thành nhiệm vụ mới khiến cô phải chịu khổ, mới tạo ra sai lầm khủng khiếp ấy.”
A Linh hoàn toàn cứng đờ, không hề nhúc nhích, khuôn mặt trắng bệch vẫn ngây ra nhìn hắn.
Tô Lý Á cũng không động đậy mà ngồi yên tại chỗ nhìn cô và chờ đợi. Hắn không biết mình đang đợi cái gì. Một khắc này cô chỉ nhìn chằm chằm hắn, cả người như hóa đá, giống như hơi thở cũng ngừng lại. Trong căn phòng này mọi thứ rơi vào yên lặng, chỉ sợ nếu có cây kim rơi hẳn cũng sẽ tạo ra tiếng động như sấm sét.
Rồi hắn thấy cô hé đôi môi trắng bệch và phun ra một câu: “Tôi đã từng hoài nghi. . . . . .”
A Linh run rẩy hít một hơi và bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ. . . . . . tôi đã sớm đoán anh không phải một tinh quái bình thường. . . . . .”
Hắn kinh ngạc nhìn cô, hoàn toàn không biết phải nói gì, ngực siết lại.
A Linh nhìn con quạ ngốc nghếch đã theo mình cả ngàn năm và nhếch miệng thừa nhận: “Tôi từng hận, có lúc tôi thực sự oán. Nhưng cuối cùng tôi phát hiện thế gian này chẳng có gì là chắc chắn. Thần là cái gì? Dựa vào cái gì họ phải cứu tôi? Bảo vệ tôi? Bởi vì tôi tin họ ư? Bởi vì tôi từng hiến tế và cung phụng họ sao? Dù vậy thì đó cũng không phải sự hi sinh, hiến dâng và cung phụng của tôi. Đó là tấm lòng của người dân trong thành chứ không phải tôi. Lúc tôi nhớ lại những lời Đại vu nữ dạy mới phát hiện cái gọi là thần chính là phe thắng trong cuộc chiến thần ma. Mặc dù bọn họ cứu vớt thế nhân nhưng cũng cứ thế rời bỏ, chưa từng hứa hẹn sẽ quay lại. Thế nhân ngu xuẩn như thế, vì sao thần phải chăm sóc chúng ta?”
Cô nói tới đó thì mỉm cười tự giễu và nói: “Thế nên tôi biết bản thân chỉ có thể dựa vào chính mình. Tôi chỉ có thể tự cứu mình chứ đừng hòng mong chờ những người khác cứu mình. Tôi cũng không dám mong họ sẽ chăm sóc mình, những vị thần kia dù có tồn tại hay không cũng không nợ tôi cái gì hết. Chuyện tôi làm là lựa chọn của bản thân, người phạm lỗi là tôi, không phải ai khác. Huống chi kẻ gây ra những đau khổ của tôi trước giờ không phải những vị thần ở cao xa tít tắp, đương nhiên càng không phải là anh.”
Đột nhiên hắn thấy tai mình ù đi.
Hắn nhìn vu nữ trước mặt và hoàn toàn không nói được gì. Chỉ thấy cô thở dài nhìn hắn nói: “Tô Lý Á, anh không nợ tôi, chưa từng nợ cái gì. Tôi cứu anh một lần, anh đã trả lại rất nhiều lần.” Cô nhìn vào đôi mắt của hắn và nói rõ từng từ: “Thế nên đã đủ rồi, đủ lắm rồi, anh đã làm đủ rồi. Anh hiểu không?”
Hắn không biết phải nói cái gì, đợi hoàn hồn nước mắt đã lã chã.
Hắn há miệng thở hổn hển, nhưng nước mắt vẫn trào dâng. Cảm xúc trong lòng mênh mông cuồn cuộn, trước mặt chỉ có mơ hồ. Ngày đó lúc hắn lấy lại tinh thần và nhìn vào Thủy Nguyệt Kính sau đó chứng kiến những gì cô gặp phải thì nhân gian đã trải qua hơn một năm. Mọi chuyện đã sớm xảy ra, hắn thấy cô thống khổ, phẫn hận, điên cuồng. Hắn thấy cô tạo ra sai lầm tày đình và muốn đi tìm cô. Nhưng những chuyện xảy ra ở nhân gian đã đánh động bên trên, khiến họ chú ý. Hắn còn chưa kịp ra khỏi thiên môn đã bị thiên tướng bao vây và giam giữ ──
Là lỗi của hắn.
Cô biến thành thế này là vì hắn lơ là nhiệm vụ, không canh giữ tử tế, không bảo vệ cô.

Trong năm tháng dài lâu bị nhốt ở nhà lao hắn không có cách nào quên đi tình cảnh bi thảm của cô khi bị giam giữ ở nơi cung phụng. Trong những cơn tra tấn nối tiếp nhau cô đã liên tục thỉnh cầu, nhưng chưa bao giờ có ai đáp lại cô. Hắn không đáp lại lời khẩn cầu của cô, thế nên cô không cầu nữa, không bao giờ … Từ đó trở đi trong lòng cô chỉ có đau khổ và oán hận, ác niệm dâng lên, phủ qua khuôn mặt vốn lương thiện thông minh của cô.

Bởi vì hắn mà từ đó trở đi cô phải chịu cảnh bị ngàn vạn yêu ma đuổi bắt, cắn nuốt. Ngàn năm qua cô chỉ có thể trốn tránh, chịu đau khổ vô tận.

Đều là lỗi của hắn.

Những năm ấy hắn chỉ có thể cầu được gặp lại cô, rồi bảo vệ cô.

Hắn từng mong có một ngày có thể lại nhìn thấy cô cười, thấy bộ dạng của cô như lúc ban đầu. . . . . .

Nhìn người đàn ông tràn ngập áy náy trước mặt, A Linh cẩn thận xuống giường, rơi khỏi cái ôm của A Định và đi tới trước mặt Tô Lý Á. Cô giơ tay ôm lấy khuôn mặt đẫm nước mắt của hắn và nghẹn ngào: “Cảm ơn anh đã theo bảo vệ tôi nhiều năm như thế. Từ nay về sau anh không nợ tôi gì nữa. Anh không cần đi theo tôi nữa, tôi cũng không còn là lỗi lầm anh gây ra nữa.”

Tô Lý Á không dám tin tưởng nhìn cô thì thấy vu nữ trước mặt dịu dàng lau nước mắt cho mình. Khuôn mặt vẫn tái nhợt của cô lộ ra chút tươi cười nhẹ nhàng. Sau đó cô đề nghị: “Nếu anh đồng ý, chúng ta có thể làm bạn. Ngày nào đó anh có việc tôi nhất định sẽ dốc hết sức để hỗ trợ, nếu tôi có việc cũng mong anh sẽ giúp một tay, được không?”

Một khắc này hắn nghẹn lời và cuối cùng chỉ có thể gật đầu.

Rồi vu nữ trước mặt vươn hai tay ôm lấy hắn. Tô Lý Á nghe thấy cô run run cười và thấp giọng nói bên tai mình: “Con quạ ngốc nghếch này. . . . . .”

Một câu ấy và cả tiếng cười kia khiến lòng hắn rung lên, nước mắt lại trào ra. Cảm giác nhẹ nhàng cứ thế lan ra trong lòng, rồi toàn thân. Rồi đôi cánh phía sau rốt cuộc cũng thu về trong thân thể như ý muốn của hắn, mái tóc vàng xõa tung phía sau cũng dần biến về màu đen, cả người hắn khôi phục lại bộ dạng như cũ.

Hắn run rẩy vươn tay ôm lấy cô gái mình mắc nợ bao nhiêu năm qua.

Khóe mắt hắn nhìn thấy thằng nhóc kia toét miệng cười. Anh ngồi trên giường bệnh nhìn hắn và cười, vẻ mặt không khác gì lần đầu tiên họ gặp nhau ở nhà lao.

☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆

Có ai đó đưa một gói giấy lau cho họ.

Nhìn A Định đưa giấy lau cho mình thế là Tô Lý Á hoang mang không hiểu gì. A Linh ở bên cạnh nhanh chóng rút một tờ đưa cho hắn và một tờ cho mình. Sau đó cô hoàn toàn không khách sáo gì mà bắt đầu lau nước mắt nước mũi.

Lúc này hắn mới nhận ra giấy này là để hắn lau nước mắt.

Tô Lý Á thấy hơi ngượng và rũ mắt lau mặt sau đó hít sâu một hơi ổn định tâm tình rồi đồng thời hóa ra quần áo. (Hãy đọc truyện này của trang runghophach.com) Không giống lúc trước chật vật mãi không hóa ra được, lần này hắn nhanh chóng biến ra một bộ quần áo màu đen, hai cánh cũng thu lại nên không gặp trở ngại gì. Hắn không rõ năng lực của mình có xảy ra biến đổi gì không nhưng ít nhất hiện tại mọi thứ đã được khống chế.

Lúc này Phong Diệp đưa cho hắn một chén trà nóng.

Hắn nhìn đứa nhỏ đã ở bên mình nhiều năm thì không biết phải nói gì. Phong Diệp cười hỏi: “Xác nhận một chút nhé, dù anh là thiên nhân nhưng chúng ta vẫn là bạn bè đúng không?”

Hắn hơi sửng sốt rồi không nhịn được nhếch miệng.

“Tôi không phải thiên nhân.” Hắn đón lấy chén trà nóng kia và nhìn đối phương nói: “Nếu cậu vẫn muốn làm bạn với tôi thì chúng ta chính là bạn.”

“Nói vớ vẩn quá.” Phong Diệp buồn cười nhìn hắn và nói: “Tôi đương nhiên muốn làm bạn với anh, nhưng nếu anh không phải thiên nhân thì vừa rồi sao cả người anh lại sáng lấp lánh như thế?”

“Tôi cũng không xác định.” Tô Lý Á nhìn A Linh. Vì vẫn còn yếu nên cô đã quay lại chỗ A Định và ngồi dựa vào anh. A Định đưa cho cô một chén trà nóng, đồng thời hỏi Tần Thiên Cung mấy cái gối để lót cho cô ngồi một cách thoải mái.
Tô Lý Á nhìn hai người họ và nói: “Hoặc cũng có thể việc này liên quan tới chuyện tôi uống máu của A Linh lúc ở trong Ma Giới.”
Khi đó quả cầu máu trong tay cô vỡ tan trong cơn lốc, sau đó lúc hắn dùng thân mình che cho cô không bị tên bắn vào người cũng bị cô phun máu đầy mặt.
Ngày đó hắn vẫn tưởng mình sẽ cứ thế mà chết. Tinh quái có sống lâu cũng không có nghĩa là không chết. Nhưng sau khi hôn mê hắn vẫn giữ được một hơi. Rồi hắn cảm giác được một nguồn sức mạnh nào đó tấn công cấm chế trên người mình, nhanh chóng giúp chữa trị những nơi bị tổn thương. Tất cả mọi tế bào đều sống lại, cả người hắn càng thêm cường tráng. Sức mạnh kia lớn tới độ tràn đầy, khiến hắn gần như không thể chứa nổi. Mãi cho tới khi hắn tỉnh lại.
“Máu kia đã tấn công cấm chế trên người tôi và giúp tôi khôi phục vẻ bề ngoài.” Hắn nhìn những người trước mặt và nói: “Nếu không có cấm chế ấy thì tốc độ khôi phục của tôi sẽ nhanh hơn nhiều.”
A Định nghe hắn đề cập tới máu thần trên người A Linh thì hỏi: “Vậy anh đã gặp người đó chưa?”
Mãi một lúc Tô Lý Á vẫn không hiểu anh đang hỏi cái gì vì thế anh lại phải hỏi tiếp: “Ô Tháp Lạp Địch Tát ấy.” Anh nhìn đối phương và hỏi: “Anh có thấy người đó không? Sao ông ấy lại viết Ám Chi Thư?”
Tô Lý Á không ngờ anh lại hỏi vấn đề này, thậm chí không hiểu anh lấy đâu ra cái tên vốn đã bị xóa sạch ở nhân gian.
Hắn nhìn A Định và A Linh nãy giờ vẫn luôn bình thản không hề tỏ vẻ kinh ngạc mới hiểu hai người này đã sớm điều tra được nhiều nên bọn họ mới ở đây và nhắc tới cái tên ấy.
Con ngươi màu đen của Tô Lý Á co lại, sau đó hắn gật đầu và khàn giọng nói: “Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy. Nhưng tôi không thể thuận lợi điều khiển Thủy Nguyệt Kính nên chỉ có thể nhìn thấy những đoạn ngắn. Trong. . . . . . cái gọi là thần ma đại chiến tôi mới trở thành thiên nhân. Tình huống khi đó cực kỳ hỗn loạn, tôi cũng đã sớm không nhớ rõ những chuyện trước đó. Sau khi nhìn Thủy Nguyệt Kính vài lần tôi phát hiện sở dĩ ma nhân tồn tại vì có Ám Chi Thư. Hóa ra trước thần ma đại chiến từng có một cuộc chiến dài lâu và đen tối khác.”
Hắn thở hổn hển một hơi và liếm đôi môi hơi khô: “Người đó viết Ám Chi Thư là để chống lại kẻ địch. Cuộc chiến lâu dài kia cuốn tất cả mọi người vào đó, không ai trên thế gian này thoát được. Ám Chi Thư đáng ra là cuốn sách cứu thế. Vào lúc ấy, để cứu thế giới, mỗi học giả đều bỏ qua thành kiến của mình và tụ tập lại để nghiên cứu, thảo luận tìm ra phương pháp chống lại kẻ địch. Ô Tháp Lạp Đích Tát là người thông minh nhất trong số đó. Ông ấy tập hợp mọi học giả trên đời rồi tổng hợp, cải tiến và viết ra Ám Chi Thư. Đó là chuyện xảy ra trong cuộc chiến, khi đó cuốn sách ấy cũng không gọi là Ám Chi Thư.”
Tô Lý Á nhìn A Định và A Linh rồi tiếp tục: “Bọn họ gọi nó là Thiên Nhân Chi Thư.”
“Bởi vì cuốn sách ấy có thể biến con người thành thiên nhân đúng không?” A Định nhíu mày hỏi.
“Đúng.” Tô Lý Á gật đầu, “Trong cuốn sách thật quả có ghi lại phương pháp biến người thành thiên nhân.”
“Thật hả?” Tần Thiên Cung cũng không nhịn được hỏi: “Vậy tức là có sách giả sao?”
A Linh nhớ tới cuộc đối thoại nghe được ở hoàng tuyền và không nhịn được buột miệng: “Không chỉ có bản giả mà còn rất nhiều là đằng khác?”
“Đúng.” Tô Lý Á gật đầu nói: “Có rất nhiều bản sách giả, tình huống tỉ mỉ thì tôi không thấy rõ nên mới thử nhìn thêm một lần.”
Nói tới đây lòng hắn lại siết chặt, cổ nghẹn lại, mắt nhìn A Linh nhưng không thấy bất kỳ ý trách cứ nào.
Hắn nắm chặt chén trà trong tay sau đó hít sâu một hơi và nhìn cô nói: “Tôi không rõ tiền căn hậu quả nhưng trong Thủy Nguyệt Kính tôi thấy một người. Tôi nghĩ người ấy hẳn sẽ hiểu rõ tình huống năm ấy hơn tôi.”
“Ai?” A Linh nghe thế thì không nhịn được hỏi.
“Vân Nương.”

Ủng hộ Rừng Hổ Phách

Mong các bạn ủng hộ để Amber duy trì trang web. Nếu không có Paypal thì có thể:
1. Chuyển khoản tới: Hoang Mai Nhung - 0021002033624 - Vietcombank.
2. Chuyển qua Momo
3. Gửi thẻ cào điện thoại Viettel
Chân thành cảm ơn!

Rừng Hổ Phách

Lịch

Tháng 1 2023
H B T N S B C
 1
2345678
9101112131415
16171819202122
23242526272829
3031  
DMCA.com Protection Status