Đào gia thôn – Chương 83 + 84

Chương 83: Học đồ

Ba ông cháu đi nhanh nên trước buổi trưa đã tới trấn trên. Hôm nay không phải ngày họp chợ nên ở đó cũng không đông như mọi khi.

Đào Tam gia tới nhà Vương Thuận bỏ hành lý xuống rồi theo Vương Thuận tới Hồ thị y quán trước.

Thật khéo là Hồ thị y quán ở ngay con đường phía sau Duyệt Lai Phạn Quán, Đại Bảo và Nhị Bảo thấy hai nơi nơi gần nhau thì cực vui vẻ.

Hồ thị y quán là một cửa hiệu có hai gian thông thành một gian lớn, bên trên có bảng hiệu chữ đỏ nền đen ghi bốn chữ ‘Hồ thị y quán’ thật to. Vừa vào đại sảnh thì cái đầu tiêp đập vào mắt chính là bốn chữ ‘hành y tế thế’, bên dưới lắp một cái bàn vuông. Một vị lão giả mày rậm, râu tóc hoa râm đang ngồi ngay ngắn phía trước, một tay vuốt râu một tay bắt mạch, người bệnh ngồi đối diện cũng lẳng lặng chờ. Trong đại sảnh thường có tiếng ho khan truyền tới, Nhị Bảo nhìn quanh một vòng lại phát hiện bên trái có người bệnh đang ngồi chờ, phía bên phải có một loạt quầy nhỏ đựng thuốc. Trên mỗi ngăn có viết tên các loại thuốc bằng thể chữ khải, một nam tử trung niên đang cầm cân nhỏ phối thuốc theo đơn, một người khác đang thêm thuốc vào bàn cân.

Vương Thuận đứng một bên nhìn Hồ lang trung viết xong phương thuốc giao cho người bệnh ở đối diện sau đó mới cung kính tiến lên khom người chắp tay nói: “Hồ lang trung, hôm nay ta mang đứa nhỏ ta có nhắc tới mấy hôm trước để ra mắt.”

Hồ lang trung gật đầu sau đó cũng chào hỏi ba ông cháu nhà Đào Tam gia và mời bọn họ qua nói chuyện. Hai đứa nhỏ đều cung kính hành lễ với Hồ lang trung, ông ta thấy hai đứa đều khá tốt thì hỏi Vương Thuận mang đứa nào tới. Vương Thuận lập tức nháy mắt ra hiệu cho Nhị Bảo.

Nhị Bảo hơi hoảng, nhưng hắn nhẹ cắn môi lấy dũng khí đứng lên trước cung kính hành lễ.

Hồ lang trung hỏi: “Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu?”

Nhị Bảo chắp tay cung kính đáp: “Vãn bối họ Đào tên là Vĩnh Lân, năm nay 12 tuổi, nhà ở Đào gia thôn.”

Hồ lang trung gật đầu và lại hỏi: “Có biết đọc và viết không?”

Nhị Bảo nói biết thế là ông ấy cười và hỏi tiếp: “Học y cực kỳ vất vả, ngươi có thể chịu khổ không?”

Nhị Bảo kiên định gật đầu nói: “Có thể!”

Hồ lang trung vừa lòng gật đầu sau đó gọi với về phía quầy thuốc: “Khánh Hoa, lại đây đi!”

Nam tử trung niên đang thêm thảo dược ở quầy nghe thấy thế thì vội vàng bỏ việc đi qua. Hồ lang trung nói: “Con mang đứa nhỏ này đến hậu viện, giải thích quy củ ở đây cho hắn. Mấy ngày trước Lý Tam và Vương Ngũ Lượng đã đi rồi nên nhà ấy cũng trống, để đứa nhỏ này ở đó đi!”

Hồ Khánh Hoa gật đầu nói với Đào Tam gia: “Lão nhân gia, mời theo ta!”

Đào Tam gia chắp tay với Hồ lang trung rồi mang theo Đại Bảo, Nhị Bảo và Vương Thuận cùng nhau đi tới hậu viện. Hậu viện rất lớn, có mười gian nhà vuông vức, ở giữa sân là một cây hoa lựu đang độ nở rộ, bốn góc sân cũng có trồng cây, đúng là lúc xanh um tươi tốt.

Hồ Khánh Hoa mở một gian nhà bên, trong đó đã thu dọn sạch sẽ, lại có hai cái giường, một cái bàn vuông, bốn cái ghế vuông, cạnh tường còn có một cái tủ gỗ.

“Ở đây! Trước kia nơi này có hai đứa nhỏ ở nhưng tụi nó không chịu được khổ và đã cùng nhau thôi việc mấy ngày trước.” Hồ Khánh Hoa nói, “Đại thúc, Vương Thuận huynh đệ, mau mời ngồi. Hiện tại thiếu người nên có nhiều việc chúng ta không lo liệu hết, tới việc pha trà cũng không ai làm!”

Đào Tam gia và Vương Thuận ngồi xuống, Đại Bảo thì giúp đỡ Nhị Bảo trải giường chiếu. Hồ Khánh Hoa nhìn thoáng qua sau đó nói với Đào Tam gia: “Đại thúc, tình huống của cháu ngài Vương Thuận huynh đệ đã nói với cha ta. Vậy hôm nay ta cũng nói rõ tình huống trong y quán cho ngài biết thêm, chúng ta biết ngài để đứa nhỏ ở đây thì người trong nhà cũng lo lắng. Vừa rồi ta cũng đã nói, mấy ngày hôm trước có hai học đồ đã bỏ đi, đều là vì không chịu được khổ. Y quán của chúng ta có nhiều người tới xem bệnh, vì thế việc cũng nhiều. Cha ta lại cực kỳ nghiêm khắc, tính tình của ông ấy đến con cháu như chúng ta cũng không chịu nổi.”

Đào Tam gia cười nói: “Nghiêm sư xuất cao đồ cơ mà! Hơn nữa, chịu không được khổ thì dù có về nhà trồng trọt sợ là cũng sớm chết đói!”

Đại Bảo và Nhị Bảo thu dọn xong thì cung kính đứng bên cạnh Đào Tam gia.

Hồ Khánh Hoa gật đầu nói tiếp: “Y quán của chúng ta phát cho học đồ 500 văn tiền công một tháng, bao ăn ở, quần áo bốn mùa, một tháng được nghỉ ngơi hai ngày. Sau ba năm tiền công sẽ gấp đôi, cha ta cũng sẽ tự truyền y thuật cho, còn khi nào có thể xuất sư thì phải dựa vào năng lực của từng cá nhân.”

“Phải đợi ba năm sau mới được truyền thụ y thuật sao?” Vương Thuận giật mình hỏi.

“Phải, đây là quy củ của cha ta, ba năm là quá trình đòi hỏi để làm quen với thảo dược và nâng cao kiến thức. Nếu không thể kiên trì ba năm thì không cần học y làm gì, miễn sau này hại mạng người! Mọi người cũng thấy rồi, mỗi ngày y quán đều kín chỗ, những việc pha trà, quét dọn, chạy chân đưa nước linh tinh sẽ không thiếu, đây cũng là việc học đồ phải làm!” Hồ Khánh Hoa nói.

Đào Tam gia quay qua nói với Nhị Bảo: “Vĩnh Lân à, con nghe rõ chưa? Nếu không chịu được khổ thì nhân lúc còn sớm theo ông nội về nhà trồng trọt. Nếu đã chọn ở lại thì không thể bỏ dở giữa chừng đâu! Nếu giữa đường mà con bỏ về thì ông không còn mặt mũi nào ở Đào gia thôn nữa!”

Nhị Bảo gật đầu nói: “Ông nội, cháu sẽ không khiến ông mất mặt đâu!”

Đào Tam gia xoa đầu hắn sau đó đứng chắp tay khom lưng với Hồ Khánh Hoa: “Ta để đứa nhỏ này ở đây, làm phiền mọi người rồi!”

Hồ Khánh Hoa vội nghiêng người né tránh, “Đại thúc, ta không nhận nổi một lễ này của ngài đâu! Ngài cứ yên tâm về đi, ta sẽ quan tâm tới đứa nhỏ này.”

Đào Tam gia đi ra ngoài cáo biệt Hồ lang trung sau đó mang theo Đại Bảo rời khỏi y quán. Nhị Bảo lúc này thật sự bị bỏ lại, chỉ có thể nhìn người thân ra về thì trong lòng khó chịu như đao cắt nhưng hắn vẫn cố cắn răng kiên trì mỉm cười vì hắn không muốn ông nội phải lo.

Đào Tam gia cũng đau lòng, cảm giác như bị xẻo mất miếng thịt trên người. Ông xoa đầu Đại Bảo sau đó nói: “Đừng quay đầu lại!”

Ba người xuyên qua một con hẻm nhỏ là đi tới con phố rộng nhất ở trấn trên, Duyệt Lai Phạn Quán ở đầu đông của con phố này.

Đang giữa trưa nên tiệm cực kỳ đông khách.

Phan chưởng quầy mặc một thân áo lụa sạch sẽ ngăn nắp đứng trong đại sảnh vội vã đón tiếp khách khứa, tiểu nhị thì vắt khăn trên vai chạy tới chạy lui bận việc.

Phan chưởng quầy thấy ba người Vương Thuận tới thì tươi cười đi lên đón bọn họ vào ngồi.

“Phan chưởng quầy, đây là đứa nhỏ ta nói với ngài, hôm nay ta mang hắn tới cho ngài xem mặt!” Vương Thuận cười nói.

Phan chưởng quầy đánh giá Đại Bảo và gật đầu nói: “Mời tới nhã gian nói chuyện!” Sau đó ông gọi tiểu nhị bưng trà lên.

Bốn người vừa ngồi xuống đã có tiểu nhị bưng trà tới, Phan chưởng quầy cũng nói với Đào Tam gia: “Vị đại thúc này thoạt nhìn có vẻ quen mắt!”

Đào Tam gia đáp: “Chưởng quầy có trí nhớ thật tốt, quả thực ta có từng qua tiệm cơm bán trứng và đồ ăn vài lần. Lần đầu tiên là 6 năm trước, khi ấy ta tới bán ngọn đậu Hà Lan!”

Nhắc tới đến ngọn đậu Hà Lan là Phan chưởng quầy lập tức nhớ ra. Món ăn này hiện tại nhan nhản, nhưng 6 năm trước đúng là chưa có ai biết đến. Ông ta cười nói: “Ta nhớ ra rồi, năm ấy ta có mua đồ của nhà ông vài lần, tới năm thứ hai người trồng rau ấy cũng nhiều hơn!”

“Đúng vậy, lúc đầu chúng ta cũng bán chút đồ hiếm lạ, sau này người trồng nhiều hơn thì thứ ấy cũng không đáng tiền nữa,” Đào Tam gia nói.

Phan chưởng quầy nhìn Đại Bảo và cười nói: “Đây là đứa nhỏ năm ấy giúp ông tính sổ đây ư? Mấy năm không thấy hắn quả là cao lớn quá!”

Đào Tam gia gật đầu đáp, “Đúng, chính là hắn!”

Phan chưởng quầy cười nói: “Đứa nhỏ này ta vẫn có ấn tượng, lúc sau ta còn nhắc lại với Vương trướng phòng, không nghĩ tới chúng ta quả thực có duyên. Thật không dám giấu giếm, lúc ban đầu ta định tìm một người đã quen tay, có thể giúp Vương trướng phòng san sẻ công việc. Nhưng người quen tay nhiều, người có thể phù hợp lại quá ít, chúng ta đã tìm mấy người mà đều không ăn thua. Sau đó Vương Thuận nhắc nhở ta thay vì tìm tới tìm lui lãng phí sức lực không bằng tự mình bồi dưỡng một người.”

Lúc này tiểu nhị tiến vào thêm trà, Phan chưởng quầy lập tức dặn: “Quý Bình, đi mời Vương trướng phòng tới đây một chuyến.”

Tiểu nhị lập tức đáp lời và đi ra ngoài, lát sau Vương trướng phòng đã tới. Sau một hồi giới thiệu ông ấy vui vẻ lôi kéo tay Đại Bảo nói: “Tốt, đồ nhi ngoan đi theo sư phó học hỏi, sớm thành tài như vậy ta cũng có thể sớm về nhà dưỡng lão!”

Đại Bảo nghiêm túc gật đầu, Vương trướng phòng lại lôi kéo hắn tới quầy: “Đi, cùng sư phó đi tới quầy!”

Phan chưởng quầy hiếm khi thấy Vương trướng phòng vui vẻ như thế, xem ra Đại Bảo đúng là lọt vào mắt ông ấy rồi vì thế ông cũng cười nói với Đào Tam gia: “Đại thúc, ta dẫn ngài tới hậu viện nhìn chỗ ăn ở.”

Vương Thuận nhanh chóng vác hành lý rồi ba người rời khỏi phòng tới hậu viện. Nơi đó rất lớn, có trước sau hai sân riêng biệt, Phan chưởng quầy tự giới thiệu: “Sân trước là nơi ở của người làm trong tiệm, sân sau là nơi ta và gia quyến ở.”

Phan chưởng quầy sắp xếp cho Đại Bảo ở cách vách bên cạnh Vương trướng phòng, cùng một gian với tiểu nhị. (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Đào Tam gia để Vương Thuận buông hành lý xuống sau đó Vương Thuận định trải giường chiếu nhưng lại bị ông ngăn cản: “Không cần trải đâu, lát nữa để Vĩnh Kỳ tự làm đi!”

Phan chưởng quầy lại nói với Đào Tam gia: “Tiền công một tháng của Vĩnh Kỳ là 500 văn, sau khi lên làm tiên sinh phòng thu chi lại thương lượng sau. Nơi này chúng ta bao ăn ở và quần áo bốn mùa.”

Đào Tam gia vừa lòng gật đầu thế là Phan chưởng quầy mời ông cùng Vương Thuận ở lại ăn cơm trưa nhưng ông từ chối, lấy cớ phải về nhà sớm chứ không muộn quá lại không an toàn.

Đào Tam gia lại dặn dò Đại Bảo vài câu sau đó mới cùng Vương Thuận ra khỏi tiệm cơm. Phan chưởng quầy tiễn hai người đến tận ngoài cửa rồi nhìn theo hai người rời đi.

Chương 84: Đại Bảo

Đã qua buổi trưa nên Vương Thuận mời Đào Tam gia vào nhà cùng ăn cơm. Có điều tâm tình của Đào Tam gia không tốt nên ông uyển chuyển từ chối nói là mình có mang theo lương khô nên cũng không ở lại thêm phiền.

Vương Thuận thông cảm với tâm tình của ông và cũng không hề cưỡng cầu.

Trong lòng Đào Tam gia như bị xẻo mất hai miếng thịt nên ông buồn bã chậm rãi đi về nhà. Đường núi cong cong, cây cỏ um tùm, ông cõng sọt đi một mình, bỗng nghe thấy phía sau có người gọi tên mình. Ông vừa quay đầu lại thì thấy hóa ra là Đào Trường Tổ, thế là hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Hóa ra Đào Trường Tổ mang thiếp canh của con thứ hai là Vĩnh Tường và nhà gái tới trấn trên tìm thầy bói xem bát tự có hợp không. Trong lòng hắn vui vẻ nên cũng mua mấy cân thịt heo về nhà, vừa đi vừa hát, bước chân nhẹ nhàng vô cùng. Ai biết đi trên đường hắn lại thấy Đào Tam gia đang hậm hực buồn bã cất bước về nhà.

Trước mặt người khác Đào Tam gia vẫn rất sĩ diện, đặc biệt là ở trước mặt vãn bối vì thế ông nhanh chóng vực tinh thần dậy và cùng Đào Trường Tổ hàn huyên. Có người ở bên cạnh nói chuyện nên con đường về nhà ngắn hơn, hai người về tới nơi mà trời còn chưa tối hẳn!

Đào Tam gia vào sân thấy người một nhà còn đang vội đập lúa mạch thế là ông cũng buông sọt và vào đổi quần áo sau đó ra hỗ trợ. Lý thị hỏi vài câu nhưng tiếng đập lúa mạch quá to nên Đào Tam gia không nghe thấy gì nên bà đành phải chờ đến tối lại hỏi.

Mùa hạ nên rau dưa nhiều, hơn nữa tối hôm qua còn thừa đồ ăn vì thế cơm chiều này cũng coi như phong phú.

Ăn cơm xong Đào Tam gia kể lại tình huống ở y quán và tiệm cơm cho người nhà biết. Lý thị hỏi từng chút một, ngay cả chỗ Đại Bảo và Nhị Bảo có nhà xí không bà cũng phải hỏi. Đào Tam gia trợn mắt thổi râu nhìn vợ, “Ta mà bảo không có nhà xí thì bà định bảo ta mang hai cái bô tới cho tụi nó à!”

Lý thị lập tức đỏ mắt, “Thì ta cũng nhớ cháu ta nên mới muốn hỏi cho rõ, như thế trong lòng mới yên tâm.”

Nữu Nữu nhanh chóng dựa vào bên người Lý thị làm nũng: “Bà nội chỉ biết bất công ca ca!”

Tam Bảo cũng ồn ào, “Giờ cháu mới biết đứa nhỏ ra ngoài là châu báu còn đứa ở nhà là cỏ rác, đợi sau này cháu cũng đi ra ngoài! Tứ Bảo có đi không?”

Tứ Bảo gật đầu.

Lý thị vừa lau nước mắt vừa mắng Tam Bảo: “Xem bà có xé miệng của bây không! Cả ngày toàn nói lời khiến bà đau lòng!”

Tam Bảo ghé miệng tới sau đó hừ hừ nói: “Bà nội xé đi! Cháu cho bà xé!”

Lý thị vừa cười vừa khóc sau đó duỗi tay túm lấy miệng hắn. Tam Bảo lập tức rụt người về sau và nói: “Bà nội, không phải bà nói ‘vừa khóc vừa cười là con khỉ đi tiểu’ à?”

Lưu thị lớn tiếng răn dạy Tam Bảo: “Tam Bảo, con nói cái gì thế? Không lớn không nhỏ!”

Lý thị lại không giận mà vẫn cười, Tam Bảo dán đến làm nũng các kiểu tâm tình bà mới tốt hơn.

 

Đảo mắt đã tới đầu tháng 6, Lý thị làm chút kẹo, lại rán chút bánh hoắc hương để Đào Tam gia đưa đi cho Đại Bảo và Nhị Bảo. Đào Tam gia nói: “Bà muốn gặp tụi nó thì cũng đi cùng đi!”

Lý thị lắc đầu, tuy bà rất nhớ cháu nhưng lại lo lắng vừa nhìn thấy hai đứa bà sẽ khóc khiến người xung quanh chế giễu. Trương thị đang mang thai nên có muốn đi cũng không được, Lưu thị vốn dĩ muốn đi nhưng thấy Lý thị không đi thì cũng không mở miệng. Tam Bảo, Tứ Bảo và Nữu Nữu thì la hét muốn đi theo, Đào Tam gia thấy thế thì nói với Trường Phú và Trường Quý: “Ngoài ruộng cũng không có việc gì, hai đứa cũng đi xem một lần đi!”

Lý thị và con dâu hái được hai sọt rau dưa, lại bẻ ít ngô non cộng thêm trăm quả trứng gà cho mọi người mang theo.

Sáng sớm hôm sau Lý thị chia đồ cho Đại Bảo và Nhị Bảo thành hai túi khác nhau, lại đưa ít tiền cho Đào Tam gia để giữa trưa mọi người ăn ở trấn trên luôn.

Đây không phải lần đầu tiên Nữu Nữu lên trấn trên. Nàng, Tam Bảo và Tứ Bảo quy củ đi theo Đào Tam gia. Nàng cũng biết ở nhà thì có thể tung tăng nhảy nhót còn ra cửa thì cần phải khiêm tốn hiểu lễ. Hôm nay nàng mặc một bộ váy màu hồng đào nhạt, đai lưng màu xanh, trên búi tóc cài hoa lụa màu xanh tôn làn da trắng nõn, đôi mắt có thần lúc cười cong cong như trăng non nơi chân trời.

Lúc tới thị trấn Đào Tam gia vẫn sắp xếp việc bán đồ ăn trước, lại mang rau dưa cho nhà Vương Thuận. Vì hôm nay Vương Thuận ra ngoài thu heo nên ông trực tiếp giao đồ cho vợ hắn rồi đi luôn chứ không vào nhà chơi.

Đào Tam gia nói: “Qua buổi trưa rồi, chúng ta đi tới Duyệt Lai Phạn Quán xem Đại Bảo trước đã, thuận tiện ăn chút gì đó luôn.”

Tam Bảo kích động hỏi: “Ông nội, hôm nay chúng ta đi ăn cơm ở tiệm ư?”

Đào Tam gia gật đầu thế là Tam Bảo vui vẻ cười tít mắt, nhưng hắn vẫn cố nén hưng phấn trong lòng và cung kính đứng yên. Nếu là ở nhà hắn đã sớm nhảy cẫng lên rồi.

Đoàn người vào Duyệt Lai Phạn Quán nhưng Phan chưởng quầy không ở đó, hẳn là ông ấy ra ngoài làm việc. Vương trướng phòng đang ở quầy chỉ dẫn Đại Bảo tính sổ, chỉ thấy Đại Bảo gẩy hạt châu bùm bùm lách cách, không hề loạn mà mang tới cho người ta cảm giác sung sướng.

Đào Tam gia cũng không đi quấy rầy mà tìm một góc yên lặng ngồi xuống, tiểu nhị thấy thế thì vội vàng tiến lên tiếp đón và dò hỏi xem bọn họ muốn gọi cái gì?

Đào Tam gia hỏi giá đồ ăn sau đó gọi 30 cái bánh bao và sáu bát cháo. Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, một xửng được 15 cái bánh bao, bên trên tưới dầu đỏ hồng.

Bánh bao mê người như thế nhưng chẳng ai ăn, tất cả đều nhìn Đại Bảo không chớp mắt. Xem ra Vương trướng phòng đang dạy Đại Bảo thẩm tra đối chiếu sổ sách, ông ấy cầm một cuốn sổ, vừa chỉ dạy cho Đại Bảo vừa để hắn gảy bán tính theo sổ sách kia. Thoạt nhìn đứa nhỏ làm việc cực kỳ chăm chú, dù thủ pháp gảy bàn tính thuần thục nhưng hắn vẫn thường xuyên hỏi những gì không chắc.

Đào Tam gia nói: “Ăn cơm đi! Đại Bảo đang bận, chúng ta đừng quấy rầy hắn!”

Nữu Nữu nói: “Cháu để lại cho đại ca mấy cái bánh bao.”

Đào Tam gia cười nói: “Không cần để lại, bà nội đã chuẩn bị trái cây ngào đường và bánh hoắc hương cho hắn đây rồi.”

Nữu Nữu a một tiếng sau đó gắp một cái bánh bao cho ông nội, lại gắp cho Trường Phú và Trường Quý, sau đó mới tự mình ăn. Bánh bao rất thơm, là thịt ba chỉ, đậu phụ quấy cùng hành, hoàn toàn khác bánh bao bí đỏ thịt khô trong nhà làm. Nữu Nữu ăn ba cái là ăn không nổi nữa, Tam Bảo và Tứ Bảo đang trong thời kỳ cao lớn nên ăn 5,6 cái rồi mà vẫn không có cảm giác gì.

Cơm nước xong Nữu Nữu xung phong nhận việc đi tính tiền vì thế Đào Tam gia đưa tiền cho nàng. Nữu Nữu vui vẻ tung tăng đi tới quầy và nói với Đại Bảo ở đó: “Tính tiền!”

Thấy Đại Bảo ngây người sau đó vui vẻ ra mặt thế là Nữu Nữu cười lộ lúm đồng tiền như hoa, “Đại ca, chúng ta ăn 30 cái bánh bao, sáu bát cháo thì bao nhiêu tiền?”

Vương trướng phòng nhìn tiểu cô nương ngoan ngoãn đứng ngoài quầy thấy mặt mày nàng có 7,8 phần giống Đại Bảo, lại nghe nàng gọi đại ca thì lập tức hiểu ra. Vì thế ông nói với Đại Bảo: “Người nhà tới thì con mau đi qua hàn huyên một lát! Chỗ này có ta rồi!”

Đại Bảo vui vẻ đáp: “Cảm ơn sư phụ!” sau đó hắn và Nữu Nữu cùng nhau đi tới chỗ Đào Tam gia. Hắn vui vẻ gọi: “Ông nội, mọi người tới khi nào thế, sao không gọi cháu?!” Sau đó hắn lại gọi những người khác: “Cha, nhị thúc, mọi người đều tới à?!”

Tam Bảo muốn gào to nhưng lại ngượng ngùng nên đành ngồi ngay ngắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn bọn đệ nữa!”

Đại Bảo cười hì hì và ngồi xuống giữa Tam Bảo và Tứ Bảo, hai tay ôm hai đứa em trai.

“Cao, cũng gầy!” Đào Tam gia nói.

Đại Bảo cười nói: “Còn chưa tới một tháng đâu, sao có thể rõ ràng như vậy được ông!”

Nữu Nữu nhanh chóng đưa đồ ăn Lý thị chuẩn bị cho hắn và nói, “Ca, đây là trái cây ngào đường bà nội làm, còn đây là bánh hoắc hương nương và nhị thẩm làm cho huynh. Huynh mau ăn đi!” Nói xong, nàng nhéo một miếng kẹo đưa cho hắn.

Đại Bảo cười và đón lấy bỏ vào miệng nhai nhai, “Chính là mùi vị này, bà làm trái cây ngào đường là ngon nhất!”

“Còn có bánh Hoắc Hương nữa, huynh cũng ăn thử xem! Đã rán giòn, nương biết huynh thích ăn vỏ nên cố ý rán chậm, giòn mà không cháy!” Nữu Nữu lại thúc giục Đại Bảo ăn bánh Hoắc Hương.

Đại Bảo bao thức ăn lại và cười nói: “Nữu Nữu ngoan, ca ca đã ăn cơm trưa nên cái này để tối huynh lại ăn.”

Đào Tam gia nói: “Buổi tối chia cho mọi người trong tiệm nữa, phải duy trì quan hệ tốt!”

“Vâng!” Đại Bảo gật đầu.

Tam Bảo nói: “Đại ca, hiện tại huynh không ở nhà một mình đệ ngủ trên giường rộng ơi là rộng. Đệ chẳng còn phải lo đoạt chăn với huynh, cũng không cần lo bị huynh đá xuống giường!”

Tứ Bảo khinh bỉ liếc Tam Bảo một cái, “Huynh còn không biết xấu hổ nói như thế, rõ ràng chính huynh tự lăn xuống giường còn nói đại ca!”

Đại Bảo cười ha hả.

Ủng hộ Rừng Hổ Phách

Mong các bạn ủng hộ để Amber duy trì trang web. Nếu không có Paypal thì có thể:
1. Chuyển khoản tới: Hoang Mai Nhung - 0021002033624 - Vietcombank.
2. Chuyển qua Momo
3. Gửi thẻ cào điện thoại Viettel
Chân thành cảm ơn!

Rừng Hổ Phách

Lịch

Tháng 5 2020
H B T N S B C
 123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728293031
DMCA.com Protection Status