Chương 34: Ngao hoa xào trên chảo gang Lúc biển xanh gầm gào nơi xa thì Hải Phổ cũng đón mưa to. Trong chớp mắt trời bỗng biến sắc, ngay sau đó là sấm sét ầm ầm, mưa đập xuống. Thậm chí Giang Doanh Tri còn chưa dọn quán. Cô
Continue ReadingBốn mùa hải sản – Chương 33 (2)
Chương 33 (2) Sáng sớm ngày hôm sau cô dậy sớm làm việc. Lúc này cô đã qua cái tuổi coi tình yêu là trên hết và thấy rằng sinh kế mới là thứ quan trọng nhất. Cô không cho Trần Cường Thắng tới bởi anh còn có công việc
Continue ReadingBốn mùa hải sản – Chương 33
Chương 33: Mì nước Một kẻ nát rượu qua đời nên chẳng ai ở Đông Cương thèm để ý. Bọn họ chỉ than rằng chết rồi cũng tốt, đáng lý ra phải chết từ lâu rồi. Ông ta cũng chẳng có quan tài, chỉ dùng hai tấm ván gỗ đặt
Continue ReadingBốn mùa hải sản – Chương 32
Chương 32: Mì trộn khô Đương nhiên chuyện Giang Doanh Tri ngồi chiếu trên cùng ăn cơm nhanh chóng bị phủ quyết. Vương Lương nói thầm, “Hải Phổ chúng ta còn trọng nam khinh nữ như thế hả?” Dân chúng nơi này cởi mở hơn những phủ trấn khác nhiều.
Continue ReadingBốn mùa hải sản – Chương 31 (2)
Chương 31 (2) Sau khi dọn quán, Trần Cường Thắng ra chỗ thuyền chờ còn hai chị em đi mua đậu xanh, lại tới hiệu thuốc bốc ít cam thảo, trần bì và mua thêm ô mai, sơn tra để về nấu nước ô mai. Cô lại đi mua thêm
Continue ReadingBốn mùa hải sản – Chương 31
Chương 31: Mực trứng chưng thịt Mùa mực đúng vào ngày hè. Cảng cá có bóng râm nên cũng không quá nóng nhưng ở trên biển thì ngư dân phải đội cái nắng chói chang, tay không ngừng chèo thuyền. Làn da cách quần áo cũng bị đỏ ửng lên
Continue ReadingBốn mùa hải sản – Chương 30 (2)
Chương 30 (2) Chỗ này có một phòng nhỏ để rượu. Cha của ông ấy là một người rất giỏi ủ rượu nên ông cũng kế tục cái tài ấy. Mỗi một vò rượu đều có mùi khác nhau. Giang Doanh Tri cực kỳ vui mừng nói: “Chú còn biết
Continue ReadingBốn mùa hải sản – Chương 30
Chương 30: Cá hun khói Cuối cùng đống bánh gạo được chia hết cho những thực khách tới ăn cơm, ngư dân, công nhân ở bến cảng cũng như những người bán hàng rong và tiểu nhị các cửa hàng chung quanh… Cô đoán chắc Vương Lương đã mua hết
Continue ReadingBốn mùa hải sản – Chương 29 (2)
Chương 29 (2) Từ ngày đó cô không nói gì, chỉ đưa tiền mình kiếm được cho ông ta đi uống rượu. Nếu đã thích uống rượu đến thế thì cứ uống đi. Những kẻ như thế rồi cũng có ngày chết vì rượu. Trong lòng cô lặng yên nghĩ
Continue ReadingBốn mùa hải sản – Chương 29
Chương 29: Canh bánh gạo tam tiên Sau khi tiễn Vương Phùng Niên đi thì cũng đã qua chiều và bọn họ chuẩn bị dọn quán. Đúng lúc này Vương Lương tới. Anh chàng vẫn cười hì hì, trong tay ôm một cái bình và đặt trên bàn sau đó
Continue ReadingBốn mùa hải sản – Chương 28 (3)
Chương 28 (3) Vương Phùng Niên nhớ tới mẹ mình thì đáy lòng càng thêm khinh thường cái kẻ trước mặt. Anh chẳng muốn về nhà, cũng lười nghe tên này chửi bậy nên xoay người đi ra đầu ngõ và bảo Vương Lương không cần đi theo mình. Anh
Continue ReadingBốn mùa hải sản – Chương 28 (2)
Chương 28 (2) Vương Tam Nương tức đến đỏ mặt, “Sao chị lại không nghe nó! Tiểu Yến là đứa nhỏ tốt, lúc Cường Tử bị thương, đêm nào nó cũng tới, còn mang theo mấy xu mình vất vả kiếm được để thằng bé chữa chân. Chị cũng đau
Continue ReadingBốn mùa hải sản – Chương 28
Chương 28: Rán cá đù vàng Quả phụ không phải hiếm thấy ở Hải Phổ này. Ngư dân ra biển gặp nạn rất nhiều, và vợ họ đương nhiên thành quả phụ, thậm chí có đảo được gọi là đảo quả phụ. Bọn họ vẫn có thể tái giá bởi
Continue ReadingBốn mùa hải sản – Chương 27 (3)
Chương 27 (3) Tàu viễn dương không phải lúc nào cũng có thể ghé đảo nhỏ có người. Đa phần đều là những hòn đảo hoang, nguồn nước cũng không phong phú. Nếu may mắn thì dăm ba bữa họ có thể cập bờ, nếu không may thì 10 ngày
Continue ReadingBốn mùa hải sản – Chương 27 (2)
Chương 27 (2) Cô cũng không cảm thấy thẹn thùng hay xấu hổ mà chỉ nghĩ: thảo nào hôm qua Vương Lương lại tới mua hàng, và cả buổi dạy nấu ăn hôm nay nữa. Có vẻ như mấy miếng bánh đậu Hà Lan hôm qua cũng đã có tác
Continue Reading