Chương 80: Diệt khẩu Tống Mê Điệt tuyệt vọng thầm than một tiếng, ngay sau đó ngón tay lạnh cứng của nàng bị một bàn tay khác túm lấy. Móng tay người kia cắm vào thịt mang tới cảm giác đau đớn. Thân thể nàng vọt về phía trước vài
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 79
Chương 79: Con đường chết Ngọn nến bị bẻ gãy nhưng vẫn kéo dài hơi tàn và nỗ lực duy trì ánh lửa leo lét. Tống Mê Điệt vội nhặt nó lên và cẩn thận bảo vệ sau đó chiếu sáng chung quanh. Sáu mặt đều là vách đá trụi
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 78
Chương 78: Hôn phu Bên trong kia có cái gì đó tuy giấu trong bóng tối nhưng lại lộ ra bộ dáng gập ghềnh. Tống Mê Điệt chờ đến khi bụi tan đi mới xác định bên trong không có vật sống. Nàng đứng dậy vì muốn nhìn rõ ràng
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 77
Chương 77: Từ đường Tống Mê Điệt rùng mình một cái. Hai người liếc nhìn nhau sau đó bước nhanh về phía trước. Bọn họ theo tiếng khóc kia mà xuyên qua ba cánh cửa, tới một cái sân ở trong cùng. Trong sân chỉ có một căn phòng to
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 76
Chương 76: Viếng thăm ban đêm Lúc Tống Mê Điệt đi tới trước cổng nhà họ Tôn mới nghĩ ra vì sao Lưu Trường Ương lại không tiếp tục đuổi theo tìm người mà muốn tới nơi này. Tĩnh Ân và kẻ bắt Chử Ngọc rõ ràng có một tầng
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 75
Chương 75: Đại thiếu phu nhân Lưu Trường Ương chuyển ánh mắt. Đương nhiên hắn đã sớm thấy Tôn Dần nhưng không ngăn cản Tống Mê Điệt tiếp tục nói là muốn nhìn phản ứng của Tôn Dần. Quả nhiên vị gia chủ nhà họ Tôn nghe thấy mấy lời
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 74
Chương 74: Chuyện xưa Tên khốn này còn có mặt mũi gọi nàng là quỷ kiến sầu hả? Tống Mê Điệt thấy cổ nghẹn ứ lại nhưng hèn không dám ra mặt chống đối mà chỉ có thể căm giận rời đi. Nàng rời khỏi vườn rau, đi tới bên
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 73
Chương 73: Người câm Tống Mê Điệt cũng không biết có phải vì bản thân giải thích không rõ ràng hay không nhưng dù sao lúc nàng nói xong mọi chuyện, hai kẻ kia vẫn run lẩy bẩy. Mãi tới khi Lưu Trường Ương để hai tên hộ vệ đưa
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 72
Chương 72: Quan Âm “Bé gái hả?” Lúc nói ra mấy chữ này sắc mặt Diệu Chân thoáng ngây ra rồi bỗng nàng ta đứng lên và lắc lư đạp lên vũng máu đi ra ngoài. Lúc đi qua thi thể Tĩnh Ân cả người nàng ta bỗng cứng đờ,
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 71
Chương 71: Tan rã Tống Mê Điệt nhẹ nhàng nhấc cục đá lấp nửa miệng giếng ra và bay xuống lấy cái túi tiền lên giao cho Lưu Trường Ương. Lưu Trường Ương lật cái túi tiền dính bùn kia vài lần. Từ đường may, vải và các chi tiết
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 70
Chương 70: Đan dược Một cơn gió xẹt qua bả vai đánh thức Tĩnh Ân từ giấc ngủ mơ màng. Bà ta mở mắt, khuỷu tay chống giường ngồi dậy, mí mắt nửa mở nhìn xung quanh và thấy Diệu Chân đang đứng giữa hai cánh cửa mở rộng. Vạt
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 69
Chương 69: Bí mật Lưỡi dao bị ánh trăng tôi đến sáng loáng. Lúc nó rơi xuống đã chém tên kia đứt đầu. Cái đầu lăn xuống bên chân Bồ Tát, đôi mắt vẫn chưa nhắm. Diệu Chân nhìn đôi mắt kia và tâm tình rất bình thản. Nàng vốn
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 68
Chương 68: Ni cô “Có tức là không, không tức là có…… Không có sinh thì không có diệt, không có bẩn thì không có sạch, không có tăng thì không có giảm……” Diệu Chân nhắm mắt ngồi ngay ngắn trên giường, ngón tay lần tràng hạt và niệm từng
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 67
Chương 67: Nhìn trộm Lúc này Tống Mê Điệt mới để ý thấy đây là một am ni cô. Bên cạnh cây cổ thụ giữa am có tượng Quan Âm Bồ Tát bằng đất cao ba thước, phía trước có một lư hương bằng đồng thật to, bên trong hương
Continue ReadingBên mưa bụi, bên rực rỡ – Chương 66
Chương 66: Cốt tướng Đến hoàng hôn ngày thứ hai đoàn người mới dừng lại nghỉ chân ở một quán rượu. Ông chủ bưng trà nóng và điểm tâm thơm lừng lên, mùi bay vào mũi Tống Mê Điệt vẫn đang dắt ngựa đứng lẻ loi bên ngoài khiến con
Continue Reading