MƯỜI NĂM THƯƠNG NHỚ
Tác giả: Thư Hải Thương Sinh
Thể loại: hiện đại, đã xuất bản
Mười năm thương nhớ nghe nói sắp được chuyển thể thành phim. Amber thì nghĩ một tác phẩm như thế này thì khó mà chuyển thể thành phim được. Tuy nhiên phải nói là truyện này cực kỳ đáng đọc.
Mười năm thương nhớ là mười năm Ôn Hoành theo đuổi Ngôn Hi. Trong mười năm đó cứ lúc nào hạnh phúc tưởng như đã nằm trong tay Ôn Hoành, thì ông trời lại đẩy Ngôn Hi ra xa hơn. Vậy mà hai người cũng kiên trì đi hết được mười năm đó để đến được với nhau. Phải nói là họ quá xứng đáng với hạnh phúc của mình.
Câu truyện này chỉ xoay quanh vài ba gia đình. Tất cả đều có gốc gác hiển hách, con cháu đều chơi với nhau từ nhỏ, thân thiết như anh em ruột thịt. Nhưng rồi hóa ra trong cái khu nhỏ đó tồn tại quá nhiều ân oán, quá nhiều giả dối và bẩn thỉu đến nỗi Amber nghĩ rằng thà làm đứa nhà nghèo còn hơn sống trong cái xã hội giàu sang thu nhỏ đó.
Ôn Hoành là cô con gái nhà họ Ôn nhưng lại bị thất lạc và mãi đến năm 15 tuổi mới được đón về. Còn Ngôn Hi là đứa con trai cả nhà họ Ngôn nhưng lại bị cha mẹ ruồng rẫy từ nhỏ, lớn lên trong vòng tay chăm sóc của ông nội. Cả hai người đều cô đơn, đều bị bỏ rơi và đều phải nhận hết mỉa mai, dè bỉu của mọi người.
Ôn Hoành là cô gái giỏi giang, có sức chịu đựng phi thường lại rất dũng cảm và lương thiện. Ngôn Hi là chàng trai xinh đẹp, cao ngạo và bướng bỉnh và cũng rất lương thiện. Cả hai có một điểm chung đó là luôn sống vì người khác và luôn trân trọng tình cảm. Nhưng nếu Ôn Hoành là ánh nắng ấm áp lúc nào cũng mạnh mẽ và lạc quan thì Ngôn Hi là bóng tối dài đằng đẵng không có lối thoát.
Duyên phận của hai người bắt đầu từ khi mới sinh ra rồi kéo dài đến năm Ôn Hoành 15 tuổi mới gặp nhau lần đầu. Và trong mười năm sau đó, sợi dây vô hình gắn kết họ ngày càng bền chặt đến độ không ai có thể cắt đứt, kể cả số phận. Có thể nói cuộc đời hai người là những chuỗi tháng ngày đau khổ bất tận. Chỉ khi ở bên nhau thì họ mới cảm thấy chút hạnh phúc.
Ngôn Hi là một chàng trai tốt, tốt đến mức bị chiếm hữu, bị chà đạp. Cuộc đời chà đạp Ngôn Hi đến không còn hình người, chỉ còn lại trái tim và tình yêu tha thiết với cô gái duy nhất cho anh sự ấm áp. Mà Ôn Hoành của anh cũng chẳng khá hơn gì khi cô phải tự mình chắt chiu từng chút một hạnh phúc cho đến khi tưởng chừng gục ngã. May mà họ còn có nhau và có những người bạn chân thành.
Câu truyện này cũng giống Một đường đau, một đường yêu – quá thực tế, quá tàn nhẫn. Trong câu truyện, có quá nhiều bí mật, và âm mưu được dựng nên và được cởi bỏ lúc người đọc không ngờ nhất. Truyện khá u ám, nặng nề nhưng lại không dứt ra được. Tâm lí nhân vật được mô tả rất kỹ nhưng không dài dòng. Những sự kiện nghiệt ngã cũng chỉ được kể qua loa, chọn lọc nên không gây nhiều ám ảnh và phản cảm. Nhưng nhiều đoạn của truyện đọc hơi khó hiểu, có lẽ vì phần chuyển ngữ chưa thật tốt (Amber đọc trên Diễn Đàn Lê Quý Đôn nhé. Các bạn có điều kiện thì mua sách ủng hộ tác giả).
Đọng lại trong lòng Amber đến cuối cùng là câu nói của Ôn Hoành khi cô cố gắng giành giật Ngôn Hi từ tay số phận: “Không cần con trai, không cần con gái, không cần ghế bành, không cần cả thế giới, chỉ cần một người thôi, có được không?” Còn vì sao Ôn Hoàng lại nói như vậy thì bạn đọc truyện sẽ hiểu nhé. :))